Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng phải nhanh chóng trở về, nếu không quan sai không tìm thấy nàng, nhất định sẽ liên lụy đến Dư thị cùng hai nha đầu.
Tống Nhiễm vừa đi được hai bước, bỗng nhiên phát hiện trên cỏ khô trước mặt có vài mảnh vải rách của áo tù, trên mặt đất còn có một chuỗi dấu chân có lỗ thủng.
Nàng đi tới nhặt mảnh vải lên, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Vừa rồi nàng mơ hồ nhìn thấy người cứu mình, không mặc áo tù màu trắng.
Nói cách khác, những mảnh vải này là do kẻ đẩy nàng xuống sông để lại.
Tốt lắm, nàng đang lo không biết kẻ đẩy nàng là ai, manh mối không phải đã tới rồi sao.
Nàng nhất định phải tìm ra kẻ đó, để hắn nếm thử mùi vị chết đuối!
——
Không lâu sau
Tống Nhiễm chạy về nơi tập hợp, phát hiện Dư thị cùng hai nha đầu đang quỳ trước mặt Nghiêm Chính.
Dư thị vẻ mặt lo lắng, giọng nói nghẹn ngào cầu xin Nghiêm Chính: “Đại nhân, A Nhiễm nhất định sẽ không bỏ trốn, chắc chắn là có chuyện ngoài ý muốn, xin người phái thêm người đi tìm nàng ấy.
”
“Bớt nói nhảm, ta thấy nàng ta chính là bỏ trốn, nàng ta bỏ trốn, các ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn.
”
Nghiêm Chính tức giận giơ roi lên, định đánh Dư thị, nhưng bị Tống Nhiễm xông tới ngăn lại.
“Đại nhân, ta không có bỏ trốn.
”
Nghiêm Chính giận dữ quát: “Ngươi đi đâu? Nhiều người tìm ngươi như vậy mà không thấy, không phải bỏ trốn thì là gì.
Không chỉ mẫu thân ngươi và đệ đệ muội muội ngươi đáng đánh, ngươi càng đáng đánh!”
Nói xong, Nghiêm Chính lại giơ roi lên, lần này là muốn đánh Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm lạnh lọng ngăn cản: “Đại nhân, tuy chúng ta là phạm nhân, nhưng người cũng không thể không phân biệt đúng sai mà dùng hình phạt tư với chúng ta.
Hiện tại, nhà chúng ta chỉ bị lưu đày, hoàng đế cũng chưa có ý định đuổi tận giết tuyệt.
Hơn nữa phụ thân và thúc thúc cùng các ca ca hiện giờ sống chết không rõ, vụ án của bọn họ có lẽ sẽ có ngày được lật lại.
Cái gọi là làm người nên chừa một đường lui, ngày sau còn gặp lại, đại nhân hiện tại cho chúng ta một con đường sống, ngày sau chúng ta cũng có thể nể mặt nhau, người thấy có đúng không?”
Nghiêm Chính sững sờ.
Hắn không ngờ Tống Nhiễm tuổi còn nhỏ mà nói năng rõ ràng như vậy.
Cũng đúng, hiện tại vụ án của Tống gia cũng không phải không có khả năng xoay chuyển, nếu như hắn làm quá tuyệt tình, ngày sau có lẽ sẽ bị trả thù.
Nhưng hắn sao có thể để một nha đầu miệng còn hôi sữa dắt mũi, hơn nữa trước đó nha đầu này được chính thống lĩnh che chở, đã làm mất mặt hắn một lần.
Lần này hắn vất vả lắm mới bắt được cơ hội nàng phạm lỗi, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nghĩ vậy, Nghiêm Chính quyết định vẫn phải dạy dỗ Tống Nhiễm một trận.
Hắn giơ roi lên nói: “Hôm nay ngươi cố ý bỏ trốn, theo luật phải đánh mười roi, ta đây là làm việc theo quy củ, ngươi còn gì để nói.
”
“Có.
” Giọng điệu Tống Nhiễm không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: “Đại nhân, ta về muộn không phải muốn bỏ trốn, mà là bị người ta đẩy xuống sông.
”
“Hồ nháo!” Nghiêm Chính không tin.
Tống Nhiễm chỉ vào quần áo và tóc ướt sũng của mình, lại lấy mảnh vải vừa nhặt được ra đưa cho Nghiêm Chính: “Đại nhân, toàn thân ta ướt sũng, điều này chứng minh ta thật sự đã rơi xuống nước.
Còn những mảnh vải áo tù này, là do kẻ đẩy ta xuống sông khi bỏ chạy đã vô ý để lại.
”
Nghiêm Chính nhìn chằm chằm những mảnh vải, như đang phán đoán lời nói của Tống Nhiễm là thật hay giả.
Lúc này, Hàn Tu dẫn theo thuộc hạ đi tìm Tống Nhiễm trở về, vừa đúng lúc nghe thấy đoạn đối thoại này.
Hàn Tu bước tới, nhận lấy mảnh vải quan sát, nghiêm túc hỏi Tống Nhiễm: “Đây thật sự là do kẻ đẩy ngươi xuống sông để lại?”
“Đúng vậy, đại nhân, hơn nữa kẻ đó còn để lại một chuỗi dấu chân ở chỗ đẩy ta xuống sông.
Trên dấu chân còn có dấu vết bị rách, chứng tỏ đế giày của kẻ đó bị thủng.
Nếu không tin, ta có thể dẫn đại nhân đi xem.
”
Hàn Tu gật đầu.
Rất nhanh, Tống Nhiễm dẫn Hàn Tu và Nghiêm Chính đến nơi nàng bị rơi xuống nước.
Hai người kiểm tra một lượt, xác nhận bên bờ thật sự có dấu vết người rơi xuống nước, lúc này mới hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tống Nhiễm.
“Đại nhân.
” Tống Nhiễm khom người hành lễ: “Kẻ đẩy ta xuống sông không chỉ muốn giết ta, mà còn xem thường hai vị đại nhân!”
“Nói vậy là sao?” Hàn Tu hỏi.
“Đại nhân nghĩ xem, nếu ta chết, khi đến thôn Phược Lưu giao nhận, các người phát hiện thiếu người, chẳng phải sẽ bị nghi ngờ là lơ là nhiệm vụ sao? Đến lúc đó cấp trên trách tội xuống, các người cũng sẽ bị phạt.
”