Không đúng, hôm nay là ngày Giang Uyển Nhi xuất giá, người đến tham gia hôn lễ hẳn là rất đông, hơn nữa nhạc hỉ cũng nên được tấu từ đầu đến cuối, nói chi những kẻ bắt nàng cũng không thể đột nhiên dừng tay.
Sao trong phủ lại yên tĩnh như vậy?
Tống Nhiễm ngửi thấy một tia khí tức bất thường, lập tức nâng cao cảnh giác.
Nàng cẩn thận chạy về phía tường viện phủ Thượng thư, vừa đi được nửa đường, lại phát hiện một đám gia đinh cầm đao đang đứng trên đường đá.
Nàng đang định trốn, bỗng nhiên nhận ra đám gia đinh này có gì đó không đúng.
Những người này đều đang giữ tư thế kỳ quái, không hề nhúc nhích.
Nàng đánh bạo đi tới trước mặt đám gia đinh, lần lượt đá mỗi tên một cái, bọn chúng liền lần lượt ngã xuống đất.
Chuyện gì thế này?
Tiếp theo, Tống Nhiễm lại gặp phải mấy tên gia đinh khác, còn nhìn thấy nha hoàn bưng bánh ngọt cùng gia quyến phủ Thượng thư, tất cả bọn họ đều biến thành tượng đá, không nhúc nhích.
Nàng tiếp tục đi loạn trong phủ, cuối cùng đến tiền sảnh dùng để chiêu đãi khách khứa.
Trên khoảng đất trống trước sảnh bày tiệc rượu xa hoa, khách khứa đến tham gia hôn lễ của Giang Uyển Nhi và đám hạ nhân đang bận rộn cũng đều bất động, ngay cả đĩa thức ăn cũng lơ lửng trên không trung.
Mọi người trong phủ đồng thời bị định trụ tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, chẳng lẽ nàng lại vô tình kích hoạt dị năng nào đó?
Trong lòng Tống Nhiễm dấy lên một dấu hỏi.
Đột nhiên, nàng nhớ tới lam châu vừa chạm vào lúc nãy, lại liên tưởng đến cách nó chảy xuống giống như đồng hồ cát, nàng bỗng hiểu ra, chắc chắn lam châu kia có công năng đình trệ thời gian, vừa vặn bị nàng kích hoạt.
Nếu đã như vậy!
Nhìn thức ăn còn bốc khói trên bàn tiệc, cùng với sính lễ chất đống bên cạnh, Tống Nhiễm lộ ra nụ cười gian xảo.
Đây chính là cơ hội trời cho để nàng thu thập vật tư, sao có thể bỏ qua!
Giang Uyển Nhi, nữ nhân ác độc kia, đã hại nguyên chủ thê thảm như vậy, tịch thu gia sản của ả có là gì?
Tống Nhiễm xắn tay áo lên, vẻ mặt hăm hở muốn thử.
Hừ, nàng tuyệt đối sẽ không để lại cho ả ta một chút gia sản nào, dù chỉ là một cọng cỏ, nếu không nàng sẽ thua!
Tống Nhiễm vén tay áo lên, lộ ra biểu cảm nóng lòng muốn thử.
Hừ, nàng tuyệt đối sẽ không lưu lại một phần gia sản cho ác nữ, còn lại một cái phân chuột, đều tính là nàng thua!
Tống Nhiễm vui vẻ đứng ở tiền sảnh phủ Thượng thư, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, tất cả bàn tiệc cùng với đồ ăn trên bàn, bao gồm cả băng ghế, đồ trang trí đều trong nháy mắt bị thu vào không gian.
Đương nhiên, lễ vật trân quý chất cao như núi mà tân khách mang đến cũng không thể bỏ qua, thu hết sạch.
Thu xong tiền sảnh, Tống Nhiễm nghênh ngang đi vào phòng bếp, tất cả nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ làm bếp đều bị nàng thu vào không gian.
Ha ha, phải nói Giang phủ này thật sự xa hoa, mở tiệc chiêu đãi khách khứa đều là tay to, chỉ riêng heo đen và heo trắng béo tốt nàng đã thu ba mươi con, ngoài ra còn thu mười hai con thỏ sống, hai mươi con gà sống, mười lăm con vịt béo, mười con ngỗng béo, bốn mươi con cá chép.
Về phần rau quả các loại, nàng cũng thu trọn năm mươi sọt.
Rời khỏi phòng bếp, nàng đi thẳng đến kho.
Cảnh tượng trong kho càng khiến người ta kinh ngạc.
Hoàng kim, bạc trắng, tranh chữ cổ, bảo vật trân quý chất đầy phòng, suýt chút nữa làm nàng hoa mắt.
Giang Thượng Thư này chắc chắn tham ô không ít, trong nhà lại có nhiều đồ tốt như vậy, thôi thì đành tiện nghi cho nàng vậy.
Sau khi thu dọn kho xong, Tống Nhiễm lại thu dọn phòng của các thiếu gia, tiểu thư cùng phu nhân, di nương trong phủ, ngay cả giường cũng không chừa lại.
Đến lượt phòng Giang Uyển Nhi, Tống Nhiễm cố ý nhìn khuôn mặt bị hủy của Giang Uyển Nhi, ừm, quả nhiên rất xấu, thật xứng với tâm địa độc ác của ả!
Sau khi thu dọn đồ đạc trong phòng, Tống Nhiễm nhìn bộ hỷ phục của Giang Uyển Nhi chướng mắt, vung tay lột xuống, ném vào không gian làm giẻ lau chân.
Nàng vừa định rời đi, lại nhớ tới chuyện Giang Uyển Nhi vừa nói hãm hại nguyên chủ và Cửu hoàng thúc.
Ả đàn bà độc ác này từng hại thanh danh của nguyên chủ bị hủy hoại, nàng không ngại nhân cơ hội này, lấy gậy ông đập lưng ông, để Giang Uyển Nhi cũng nếm thử cái giá phải trả khi mất đi thanh danh.
Vì vậy, nàng đảo mắt, nghĩ ra một kế.
Không bao lâu sau.
Tống Nhiễm khiêng Giang Uyển Nhi đến bãi đất trống trước tiền sảnh, ném ả xuống đất, cởi hai cúc áo trên yếm của ả, để lộ ra cần cổ trắng nõn.