Hoa hòe hoa sói.
Cũng khiến người động lòng.
Tâm trí của Trần Huyền trong nửa tiếng trên tàu điện ngầm về nhà toàn là hai câu này.
Biển quảng cáo lướt như gió, tim cô đập cực nhanh, mặc cho lúc Mạnh Địch nói xong cô chỉ bình tĩnh trả lời: “Anh biết nói chuyện ghê.”
“Thật sao?” Chàng trai lơ đễnh.
Cô “giật” điện thoại lại, có trời mới biết sao cô lại làm như thế, tựa như xấu hổ khi ở trong ánh mắt anh lâu vậy.
Hoa nở trên người em ư?
Rõ là nở trong lòng em.
Anh đã từng gieo hoa vào trái tim của những cô gái khác chưa nhỉ? Đã bao giờ nuôi dưỡng chúng bằng những con chữ hệt như những nguyên liệu đầy màu sắc chưa?
Sau khi trở về khu nhà, Trần Huyền thoáng phát điên nhìn lại câu “Đây là lần đầu tiên tôi ôm một cô gái” trên WeChat, vì sự thăng trầm của hoàn cảnh và cảm xúc, mối quan hệ giữa cô và Mạnh Địch trong ba ngày qua giống như là một đợt thủy triều, nếu không êm dịu sau khi trào dâng thì cũng là trào dâng trong êm dịu.
Dẫu sao cũng giày vò.
Sự bồn chồn kéo dài mãi cho đến khi Mạnh Địch đến tìm cô.
Trước khi chia tay vào sẩm tối, anh hỏi Trần Huyền có kế hoạch gì cho ngày hôm nay không.
Cô nghĩ rồi lại nói muốn ở trong khu nhà xem phim, ở đây có máy chiếu, hỏi anh có muốn xem chung không?
Anh nói được.
Nhưng sau khi về cô mới nhớ máy chiếu ở trên gác, tường đối diện với giường, muốn xem phim chung thì phải ngồi chung một giường.
Đây là lý do thực sự khiến cô bất an.
Khéo léo từ chối hay đồng ý, thôi lúc anh đến cứ để cho anh suy nghĩ đi.
Trần Huyền đành phải nói rõ: “Nói cho anh biết một chuyện, máy chiếu của em nằm ở—” Cô chỉ lên trần nhà.
Mạnh Địch nhìn theo: “Phía trên?”
Trần Huyền gật đầu: “Trên gác, trước giường.”
Mạnh Địch dừng lại.
“Nếu ngồi đó xem cũng hơi ấy.” Cô che miệng cười rồi mím chặt môi.
“Ừ.” Mạnh Địch đồng ý.
Anh đưa ra giải pháp mới: “Máy chiếu của anh ở phòng khách, có thể ngồi trên sô pha cũng được.”
Trần Huyền nhìn ra ngoài cửa: “Có nghĩa là đi với anh?”
“Nếu em không ngại.”
“Dù sao cũng đỡ hơn trên giường.”
Hai người đều khá xấu hổ, đồng thời cười lên.
Trần Huyền mang một cốc nước và di chuyển đến vị trí.
Phong cách vẽ tranh của Mạnh Địch khác với “nhà” của anh, tuy bố cục tương tự nhưng trang trí trung tính và mát mẻ hơn.
Hai người ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu xám, Mạnh Địch kết nối Bluetooth điện thoại, hỏi cô muốn xem gì.
Trần Huyền ngẩng đầu: “Thật ra em cũng chưa quyết định.”
Mạnh Địch hỏi: “Có muốn xem thể loại nào không?”
Trần Huyền nói, “Phim điểm cao.”
Mạnh Địch cười khẽ.
Trần Huyền nói: “Em không muốn lãng phí thời gian.”
Mạnh Địch nói: “Phim thương mại* cũng có thể gặt hái hạnh phúc.”
*Từ gốc là 爆米花片 (“Popcorn movies” hoặc “Commercial popcorn movies”) là những bộ phim không có chiều sâu chỉ mang tính chất giải trí đơn thuần.
Còn phim thương mại là một tên gọi có thể được áp dụng cho bất kỳ bộ phim thường được coi là ngân sách sản xuất thấp và ít có giá trị về nghệ thuật, do đó mục tiêu chính của nó để đạt được thành công về lợi nhuận bằng cách “khai thác” các xu hướng đang “ăn khách” hiện tại của số đông khán giả.
Mình thấy định nghĩa na ná nhau nên dùng từ phim thương mại cho dễ hiểu nha.
Trần Huyền nói: “Nó giống như ăn mì ăn liền vậy.
Ăn thì rất sảng khoái, nhưng ăn xong thì hối hận.”
Mạnh Địch hỏi: “Tại sao ăn mì gói lại hối hận?”
Trần Huyền nói: “Bởi vì không có dinh dưỡng.”
Mạnh Địch cười cười, tiếp tục thao tác trên điện thoại.
TOP 250 phim trên Douban* bắt đầu lướt trên màn hình, sợ Trần Huyền nhìn không rõ nên anh lướt màn hình rất chậm.
*Douban là một trang web dịch vụ mạng xã hội Trung Quốc ra mắt vào ngày 6 tháng 3 năm 2005 cho phép người dùng đăng tải nội dung liên quan đến phim, sách, âm nhạc cũng như các sự kiện và hoạt động đang diễn ra ở các thành phố của Trung Quốc
Trần Huyền ôm gối và kẹp nó trước người – cô luôn có thói quen như vậy: “Thế mà em đã từng xem rất nhiều rồi.”
“Còn anh.” Cô nhìn lên và tìm thấy vị trí của anh.
Mạnh Địch quay đầu nhìn lại: “Anh xem gần hết rồi.”
Trần Huyền nói: “Vậy quyền lựa chọn là của em rồi.”
Mạnh Địch nở nụ cười chói mắt: “Ngay từ đầu đã như vậy.”
Lựa chọn cuối cùng của Trần Huyền là “Chuyện ngày mưa ở New York “, tuy không nằm trong số những bộ phim có điểm số cao nhưng cô chợt nhớ ra đó là một bộ phim tương tự như ” Tình Ta đẹp Tựa đóa Hoa ” mới chiếu hồi tháng 5, lúc cô đang bận sứt đầu mẻ trán với luận án.
*Chuyện ngày mưa ở New York là một bộ phim hài-lãng mạn Mỹ năm 2019 do Woody Allen đạo diễn kiêm viết kịch bản, bộ phim được cho là kể về một chuyến tới thành phố New York của chàng công tử Gatsby theo chân cô người yêu Ashleigh
Tình Ta đẹp Tựa đóa Hoa (We Made a Beautiful Bouquet) là câu chuyện tình lãng mạn kéo dài 5 năm giữa cô nàng Kinu tin rằng cuộc sống của mình tràn ngập những điều bình thường và một chàng trai Mugi luôn háo hức khám phá những điều bất thường xung quanh.
Cả hai đã vô tình lướt qua nhau nhiều lần nhưng chỉ có có hội trò chuyện với nhau khi họ cùng lỡ chuyến tàu cuối cùng tại ga Meidaimae ở Tokyo và nhanh chóng phát triển thành một mối quan hệ lãng mạn.
Mở đầu phim, Mạnh Địch hỏi ý cô tắt hết đèn, trong phòng tối om, chỉ có màn hình đang phát sáng.
Trần Huyền hỏi: “Anh đã từng xem chưa?”
“Anh xem rồi.” Mạnh Địch ngồi bên cạnh cô, gần hơn cả lúc trưa ở nhà cô.
Trên màn hình bỗng nhảy ra thông báo tin nhắn WeChat.
Mạnh Địch dừng lại.
Trần Huyền bắt đầu tự hỏi liệu anh có nhấp mở hay không, cố ý gây sự: “Không sao, anh cứ xem đi.
Dù sao phim cũng mới bắt đầu thôi.”
Chàng trai chuyển sang WeChat không chút do dự.
Đó là một người tên là “Lão Q” đã hỏi anh: Hiếm khi gặp, tối nay nể mặt nhau ra ngoài ăn tối đi.
Còn nói hãy mang cô gái kia theo cùng.
Mạnh Địch nhìn Trần Huyền.
Trần Huyền hỏi: “Có phải là chàng trai mà em đã gặp ở triển lãm hồi chiều không?”
——Thật ra thì không nên dùng từ chàng trai để hình dung.
Sự khác biệt giữa mọi người là rất tinh vi, có người bạn có thể thấy rõ họ đã bị ăn mòn, có mùi đồng, mùi khói, mùi rượu, chúng di chuyển qua các vùng nước một cách nhạy bén và trơn tru; trong khi có người lại không gây ô nhiễm, thiên nhiên và hữu cơ, chỉ cam lòng được xem và chọn bởi những người biết thưởng thức; Mạnh Địch là kiểu người sau.
Bạn cũng chẳng thể phán xét kiểu người trước là sai, nhưng chắc chắn sẽ là may mắn khi có thể trở thành cái sau.
Mạnh Địch trả lời: “Là anh ấy, rất muốn mời chúng ta ăn cơm.”
Trần Huyền sửa lại: “Là muốn mời anh, em chỉ là kèm theo thôi.”
Mạnh Địch khẽ nhíu mày: “Nhìn anh giống như muốn đi à?”
Trần Huyền hỏi ngược lại: “Anh không muốn đi hả?”
Mạnh Địch nói: “Anh ghét xã giao.”
Đó là lần đầu tiên anh dùng từ “ghét” nặng nề.
Trần Huyền vừa trêu chọc vừa lén lút thăm dò: “Ghét cỡ nào, ghét mà ngày đầu tiên anh đã chủ động thêm WeChat của em?”
Mạnh Địch không nói nữa, nhưng trong vài giây im lặng này anh đang nhìn cô.
Trần Huyền không thể không cầm cốc lên uống nước.
Sau khi uống một ngụm, hai ngụm, anh mới nói: “Anh muốn gửi cho em bức ảnh đó.”
Trái tim Trần Huyền đập thình thịch, lông mi hơi cụp xuống, đặt ly nước xuống: “Thật à, thế mà em còn tưởng là anh muốn thêm em.”
Khuôn mặt cô bình tĩnh, động tác vững vàng, toát ra một loại “tự nhiên”.
“Chờ đã,” Mạnh Địch lại hỏi đầy bối rối, “Hai cái này xung đột với nhau à?”
Trần Huyền nói: “Không.”
Cô cố làm dịu bầu không khí: “Anh có nghĩ kiểu “mau thêm bạn bè với cô ấy nhanh lên đi, qua thôn này là không có tiệm nào nữa đâu” không?”
Mạnh Địch khẳng định: “Có.”
Trần Huyền cười khúc khích, “Hệ điều hành của anh Mạnh thật dung tục.”
Mạnh Địch nói: “Vậy nói theo cách khác đi.”
Trần Huyền: “Hả?”
Mạnh Địch tựa hồ có điều suy nghĩ, nói một cách chậm rãi: “Em đã từng có cảm giác khi nhìn thấy một người nào đó đã lập tức cho rằng mình sẽ có chuyện gì đó với họ chưa?”
Trần Huyền im lặng, cổ họng nghẹn lại không cách nào mở miệng.
Sau một lúc, cô nói, “Từng có.”
Cả hai cùng nhìn vào màn hình.
Chalamet và Fanning trong phim đang chuyện trò lên kế hoạch cho những ngày sắp tới của họ ở New York.
Hoàng tử nhỏ và công chúa nhỏ tinh tế, một người nhìn thấu sự đời, một người chỉ vì cái trước mắt, họ phù hợp với nhau và cũng chịu đựng lẫn nhau.
“Bạn trai cũ của tôi.” Cô tiếp tục.
Trần Huyền biết rằng đây là chuyện rất cụt hứng nhưng cô ấy không thể làm gì khác ngoài việc nói điều này, cô phải đổ một chút nước lạnh vào để trung hòa nhiệt độ, bây giờ cô rất nóng, bầu không khí cũng rất cháy bỏng.
Mạnh Địch dựa người vào sô pha như đang cố tìm một điểm tựa ưu tư.
“Tại sao lại chia tay?” Anh hỏi sau vài phút.
“Tôi bận quá,” cô hất cằm chỉ màn hình: “Nhiều mục tiêu, khá giống nhân vật nữ chính.”
Lại quay đầu nhìn Mạnh Địch: “Cuối cùng bọn họ cũng sẽ chia tay phải không?”
Chàng trai nhìn sang: “Có nên spoil không?”
“Không sao cả,” cô nói một cách thờ ơ, “Chắc chắn là em đã đoán đúng.”
Anh gật đầu.
Trần Huyền lộ ra vẻ mặt “Tôi biết ngay mà”.
Những ký ức về người cũ đột nhiên tấn công cô, cô bắt đầu nói một cách mất kiểm soát: “Tôi và bạn trai cũ cũng giống như vậy, anh ấy khá…sao cũng được*, tôi thì không phải, tôi rất nhanh, ngay từ đầu dĩ nhiên rất tốt, tựa như lời ca trong bài hát kia vậy, mỗi phút ban đầu đều luôn tuyệt vời*, nhưng sau lại thay đổi, em chỉ muốn nói bất kể câu chuyện nào cũng sẽ có kết thúc, happy ending, bad ending— ”
*Từ gốc (佛系) nghĩa là thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được, có người coi nó là một thái độ sống, cũng có người coi nó là sự phàn nàn đối với đời sống, có người xem nó là sự giải phóng áp lực chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái, đại khái kiểu gì cũng được.
**Mình nghĩ trong đoạn này nữ9 đang nhắc đến một câu trong bài hát “Ngày âm u” của Mạc Văn Úy nên mình sẽ để link bài hát ở đây nhen https://.youtube.com/watch?v=ijZJn5dhUY0
“Trần Huyền.” Mạnh Địch dứt khoát gọi tên cô.
Cô lập tức ngừng nói, hốc mắt hơi ẩm và nóng.
Mạnh Địch nói: “Xin lỗi đã ngắt lời em.”
Trần Huyền cũng nói: “Xin lỗi, em đoán anh cũng không muốn nghe.”
Mạnh Địch vò đầu bứt tóc: “Cũng không hẳn.”
“Ừm, không muốn nghe.” Không muốn nghe câu chuyện của cô và một người đàn ông khác, không muốn nghe cô phân tích tương lai của họ kết thúc theo cách này, nó giống như một lời tiên tri cũng lại giống như một cảnh báo, đặc biệt là trong tình huống này.
Một nỗi đau đớn phảng phất lan tràn toàn thân khiến anh sốt ruột, khiến anh không thẳng thắn cũng không thể không thẳng thắn được: “Nghe thì sẽ không dễ chịu, nhưng cách làm hơi cưỡng chế.”
Trần Huyền hiểu hết.
Cô nói: “Thật ra có nhiều cách nhẹ nhàng hơn để ngăn một người nói những điều anh không muốn nghe.”
Anh hỏi: “Cách gì?”
Trần Huyền mím môi: “Rời xa cô ấy.
Như thế anh sẽ không nghe gì nữa cả.”
Mạnh Địch nhìn cô chăm chú, đôi mắt cố chấp kiên nghị sáng ngời mà quyến rũ: “Nếu không làm được.”
“Vậy thì hôn cô ấy đi.”
—— Mày đang nói cái gì vậy trời —— nhưng cũng đã nói rồi, trong lòng Trần Huyền tự mắng mình, tim đập liên hồi nhưng lại giả vờ bình tĩnh.
Phòng khách rất yên tĩnh.
Cô biết Mạnh Địch đang nhìn chằm chằm vào mình.
Câu chuyện đang diễn ra, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt.
Rồi anh đột ngột nghiêng người.
Cô bắt đầu tin lời Mạnh Địch nói là thật, đây là lần đầu tiên anh ôm một cô gái cũng là lần đầu tiên anh hôn một cô gái, đôi môi vụng về, vừa nóng bỏng vừa mềm mại.
Anh dừng lại gần để nhìn cô.
Mặt cô rất đỏ, hơi thở kiềm chế phả vào mũi cô.
Trần Huyền mỉm cười, sự phấn khích dường như đạt đến đỉnh điểm trong nháy mắt rồi lại lắng xuống ngay lập tức, giọng nói của cô nhỏ đến mức không thể nghe được: “Có vẻ khả thi.”
Mạnh Địch lại tới gần, mức độ hôn sâu hơn nữa, trong ánh sáng và bóng tối luân phiên nhau, người dịu dàng trở nên hung hãn, quấn quýt và mụ mị.
Cô nhắm mắt lại, ôm chặt lấy vai Mạnh Địch, muốn bị anh ăn và cũng muốn ăn thịt anh, ai cũng biết nam nữ không nên ở chung một phòng, nhưng khi bị hoóc môn vây quanh, loại cảm giác khát khô cổ cùng với sự thỏa mãn đó không thể thể lấp đầy bằng bất kỳ cảm giác nào..