Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Khương Hành nói: "Tiểu Diệu, nó có chút không vui, em có thể để nó xuống không?"

Lý Diệu cũng nghe lời thả Hạt Cát ra, độ hảo cảm của Hạt Cát với Khương Hành +1.

Nhưng mà, Lý Diệu lại đi tới trước mặt Khương Hành, nhìn kỹ vị minh tinh màn bạc đẹp trai trước mắt: "Đại minh tinh, anh đã gặp qua anh cả và anh hai em rồi phải không, anh thích ai hơn?"

Câu hỏi này rất có phong cách của anh em nhà họ Lý, trả lời không đúng một cái chính là toi mạng.

Khương Hành cơ trí nói: "Người anh thích là anh ba em."

Lý Diệu đột nhiên có vẻ rất không vui, hỏi: "Anh ba em thích anh sao?"

Khương Hành: "...." Nhóc thật tàn nhẫn! Khương Hành cảm thấy bản thân vẫn có thể ứng phó được một đứa nhỏ: "Vậy em có thích bạn gái xinh đẹp không?"

Lý Diệu: "Có phải anh đang bẫy em hay không? Nếu em nói ba mẹ em chắc chắn sẽ không cho phép em yêu sớm."

Nhóc mới 10 tuổi, yêu kín hay yêu công khai đều là yêu sớm!

Khương Hành: "Anh bấm tay tính ra, em có bạn gái."

Lý Diệu bị phản kích: "....."

Khương Hành: "Em đoán xem vì sao anh lại biết?"

Lý Diệu: "Chắc chắn là anh ở tầm tuổi em cũng kết giao qua vài người bạn gái rồi."

Lý Quân bị tiếng kêu của Hạt Cát hấp dẫn tới: "Khương Hành anh kết giao qua mấy người bạn gái rồi?"

Khương Hành lập tức phủ nhận: "Sao có thể." Anh chỉ kết giao với một mình em, ánh mắt hắn nhìn về phía Lý Quân vô cùng chân thành.

Lý Diệu đắc ý chớp chớp mắt với Lý Quân.

Khương Hành: Đứa em trai này còn khó chơi hơn cả anh cả anh hai, ai tới kéo nó đi đi!

Lý Quân vỗ vỗ nhóc: "Tiểu Diệu, Hạt Cát là anh nuôi, em không được bắt nạt nó nhé."

Lý Diệu: "Hạt Cát là tên con vịt kia ạ?"

Lý Quân: "Đúng vậy, tóm lại, em nhìn thấy nó thì liền giống như nhìn thấy anh vậy."

Lý Diệu ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Lý Quân: "Nhưng đừng vâng rồi để đấy, xung quanh đều có camera giúp anh giám sát."

Vẻ mặt Lý Diệu cứng lại, lúc này trong đầu không có chút ý nghĩ dư thừa nào.

Khương Hành nhìn Lý Quân dạy bảo em trai, nhìn đến trợn mắt há mồm, thì ra trẻ nhỏ dễ dàng thu phục như vậy sao?

Kỳ thực người Lý Diệu sợ nhất không phải Lý Tấn và Lý Ngạn, mà là Lý Quân.

Lý Quân mang Lý Diệu tới sân sau nhìn rùa đen và cá bọn họ nuôi, Khương Hành cũng đi theo phía sau Lý Quân, anh bạn nhỏ này không phải người dễ thu phục. Nhưng mà, Khương Hành vừa định làm cái đuôi, liền nhìn thấy Lý Cẩm đi từ trên tầng xuống.

Lý Cẩm gọi hắn lại: "Tiểu Khương này, có việc cần cậu giúp một chút."

Khương Hành là bạn trai của Lý Quân cũng là ông chủ khách sạn, hắn không có cách nào từ chối: "Chú có việc gì cần cháu hỗ trợ?"

Lý Cẩm nói: "Cũng không có gì, chỉ muốn tìm một bộ kim chỉ và kéo thôi."

Khương Hành: "Kim chỉ?" Vì sao vừa đến đã muốn dùng dụng cụ cắt gọt, như vây có vẻ không tốt lắm thì phải, hay là ngài cũng muốn làm khó cháu?

Lý Cẩm: "Ừ, vừa rồi không cẩn thận làm đứt cúc áo."

Tổ tiết mục: Ngài cũng không đứt có được không!

Khương Hành thực đơn thuần cho là chuyện thật: "Vậy cháu đi tìm cho chú, chú chờ một lát nhé." Hắn đoán có lẽ là Tưởng Dao cần, dù sao ở trong ấn tượng của rất nhiều người, đều là người làm mẹ mới có thể sử dụng kim chỉ.

Tìm hộp kim chỉ ở trong khách sạn cũng không khó, tổ tiết mục chắc chắn có chuẩn bị, nhưng Khương Hành cũng không thấy các khách nhân khác cần hộp kim chỉ bao giờ, cũng không biết thứ đồ nhỏ bé này để ở đâu, mà Lý Cẩm lại trực tiếp nhìn hắn chằm chằm, Khương Hành lục tung, vội đến mức trán đều toát hết mồ hôi, cũng không tìm ra nó ở đâu.

Tận đến khi Lý Quân và Lý Diệu từ sân sau tiến vào, Khương Hành giống như nhìn thấy cứu tinh: "Tiểu Quân, hộp kim chỉ của khách sạn chúng ta để ở đâu nhỉ?"

Lý Quân nhìn thoáng qua ba anh, nói với Khương Hành: "Trong hộp để đồ rửa mặt trong mỗi phòng đều có một hộp kim chỉ, anh tìm thử xem."

Khương Hành: "Chú, ngài nhìn xem?"

Lý Cẩm: "À, ta biết rồi." Con của ông đúng là tới phá đám, ông nhìn Khương Hành lật đồ vật rất là vui sướng nha.

Khương Hành cảm thấy bản thân bị ba Lý gét bỏ.

Lý Quân hơi đoán được nguyên nhân, cười nhìn ba anh: "Ba, ba muốn hộp kim chỉ làm gì?"

Lý Cẩm: "Cũng không có gì, cúc áo bị tuột, khâu một chút."

Lý Quân không vạch trần ông, sau đó nói với Khương Hành: "Khương lão sư, chúng ta hiện tại đi vào thôn mua rau đi, Tiểu Diệu muốn ăn cà tím trộn, trong bếp không có chuẩn bị."

Khương Hành gật đầu, biết Lý Quân có ý tốt: "Được"

Lý Quân hỏi ba anh: "Ba, ba muốn ăn món gì?"

Lý cẩm cảm thấy con trai hỏi tới tận tâm khảm, nhưng ông cần bảo trì vẻ thận trọng của bản thân: "Cũng không có gì muốn ăn, lâu rồi chưa ăn dầu hầm ớt xanh, con xem là được." Con của ông chỉ cần nói tới chuyện mua đồ ăn, liền biết anh muốn xuống bếp, dù sao đều hợp khẩu vị của ông, nên cũng không cần nhiều lời, trong bốn đứa con trai chỉ có Lý Quân là tri kỷ nhất, anh có thể nhớ kỹ sở thích của mọi người trong nhà.

Lý Quân cực kỳ không đồng ý với việc Lý Cẩm muốn ăn đồ ăn dầu mỡ: "Để con xem rồi mua, dì Dao hiện tại không ăn kiêng gì chứ."

Lý Cẩm: "Cô ấy không kén ăn."

Lý Diệu có chút không kiên nhẫn nghe bọn họ tán gẫu, nhắc nhở anh ba nhóc nên xuất phát: "Anh ba, chúng ta mau đi thôi, ngày hôm qua anh hai nói với em trong thôn có một con mèo béo rất thích anh ấy."

Lý Quân gật đầu cười khẽ: "Được." Có phải anh hai có hiểu lầm gì về quan hệ giữa bản thân và động vật nhỏ hay không nhỉ?

Lý Cẩm vung bàn tay lên: "Đi đi, đi nhanh về nhanh."

Lý Quân cùng Khương Hành và Lý Diệu ba người ra khỏi khách sạn, ba người Hà Uyển Tinh vẫn chưa được giao nhiệm vụ quan trọng gì chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi.

Bọn họ cũng muốn nói đôi câu với Lý phú hào, nhưng phải nói gì đây?

Lý lão sư, ngài đừng bỏ chúng tôi lại như thế, sau khi Lý phú hào nhìn anh rời đi, ông ấy đối với chúng tôi liền rất xa lạ!

Còn muốn hỏi câu hỏi toi mạng.

Lý phú hào đối với Lương Chỉ Duyên qua đường nói: "Khách sạn này của các cháu không tồi, bố trí rất khiến người thoải mái."

Lương Chỉ Duyên lập tức dừng lại bước chân, cô hiện tại dưới ảnh hưởng của đám người Lý Quân đã học được cách khiêm tốn, học được cách khen người.

Lương Chỉ Duyên châm chước một chút nói: "Đều là công lao của anh Quân, anh ấy cái gì cũng biết, mang theo bọn cháu đem khách sạn ngày càng trở nên ấm áp hơn."

Tổ tiết mục: Tiểu Lương nói không sai!

Lý Cẩm: "Vậy cháu cảm thấy Tiểu Quân nhà chúng ta là người thế nào?"

Lương Chỉ Duyên bị hỏi đến mức muốn đi nghỉ, đầu óc vô cùng rõ ràng! Cô không cảm thấy Lý Cẩm đang tự kết thân với cô, hơn nữa trăm triệu không nghĩ tới một câu hỏi toi mạng liền đưa tới trước mặt cô, xem ra người Lý gia đã biết về Khương lão sư, cô phải cẩn thận trả lời, nếu không hậu quả sẽ khiến cô hối hận cả đời.

Hà Uyển Tinh lặng lẽ trốn ở một bên cũng cảm thấy mục đích tới đây của Lý phú hào không đơn giản, nghe được phú hào linh hồn tra hỏi Lương Chỉ Duyên, cô quyết đoán cất bước rời đi xa một chút, chủ động đi hỏi đạo diễn có gì để làm hay không, hiện tại cô có một đống sức lực, dù sao cái chương trình này nữ nhân làm việc mới là hướng đi bình thường.

Vương đạo diễn thiếu chút nữa bị sự tích cực chủ động của Hà Uyển Tinh dọa sợ, rất thành thật mà nói cho cô có thể tới sân sau nhổ cỏ dưới gốc nguyệt quý.

Hà Uyển Tinh xoay người liền chạy tới phòng để dụng cụ, đội lên cái mũ rơm của cô, bắt đầu ngồi xổm ở sân sau nhổ cỏ, Hạt Cát còn đem cỏ nhổ ra bới loạn lên, muốn bao nhiêu hoạt bát liền có bấy nhiêu hoạt bát, chơi rất là vui vẻ.

Cô cho rằng như vậy có thể tránh được linh hồn tra hỏi.

Cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, Lý phú hào cũng không phải là người 10 ngón tay không dính nước mùa xuân, người ta khi còn trẻ cũng đã từng lao động qua.

Chỉ một lát sau, bên người nàng liền nhiều thêm một người đàn ông đầu đội mũ rơm.

Lý phú hào nói: "Tiểu Hà à, để ta giúp cháu nhổ cỏ nhé."

Tiểu Hà hay Tiểu Tinh, hay là Uyển Tinh đã không còn quan trọng: "...."

Bạn học Tiểu Hà ngẩng đầu mỉm cười, nỗ lực khiến bản thân biểu hiện hàm hậu một chút, đáng yêu một chút, ngu ngốc một chút!

Bạn học Tiểu Hà lễ phép nói: "Chú Lý, ngài mau đi nghỉ ngơi, chỉ có một chút cỏ cháu tự mình nhổ là được."

Lý phú hào: "Không sao, ta đeo găng tay, cháu không đeo găng tay như vậy là không được, dễ làm tay bị thương."

Bạn học Tiểu Hà: Tôi đây không phải là vì tránh né ngài sao, đem chuyện quan trọng nhất đã quên mất, nhưng hiện tại không quan trọng nữa, ngài xuất hiện rồi.

Bạn học Tiểu Hà: "Không sao, cỏ này khá là non, ngày thường cách ba ngày sẽ nhổ một lần, không có vấn đề gì lớn."

Ngày hôm qua bọn họ đã dưới sự dẫn dắt của Khương lão sư thanh tẩy cỏ trong vườn một lần, hiện tại đối với chút việc vặt này cô đã cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Lý phú hào nói: "Ta thấy hoa nguyệt quý nơi này trồng không tồi, đều là các cháu xử lý sao?"

Hà Uyển Tinh cũng không dám tranh công: "A, đều là anh Quân xử lý, anh ấy khá là hiểu về làm vườn, hơn nữa cũng thích hoa, muốn nói phong cảnh ở sân sau này đẹp như vậy, đại bộ phận công lao là của anh Quân." Nói tốt về anh Quân chắc chắn không sai!

Lý phú hào vừa lòng gật đầu, quả thực động thủ hỗ trợ nhổ sạch cỏ dại, bạn học Tiểu Hà cảm thấy bản thân hẳn là tránh được một kiếp.

Nhưng mà, cô vẫn còn quá trẻ, hệ thống bài võ không vượt qua nổi trưởng bối.

Chỉ một lát sau, Lý phú hào đột nhiên nói một câu với bạn học Tiểu Hà: "Cháu cảm thấy Tiểu Quân nhà chúng ta là người thế nào?"

Bạn học Tiểu Hà: Mình, mình vẫn không tránh thoát được! Loại câu hỏi này không phải nên hỏi Khương lão sư sao? Cô cũng không cần gả vào hào môn!

Trong lòng sắp hỏng rồi, nhưng vẫn không thể trả lời có lệ với Lý phú hào, dù sao muối người ta ăn còn nhiều hơn gạo cô ăn.

Bạn học Tiểu Hà nỗ lực nhớ lại thời gian ở chung với Lý Quân ở khách sạn: "Anh Quân rất chăm sóc bọn cháu, lúc cháu vừa tới ngay cả trứng gà cũng không biết xào, sau đó anh ấy rất kiên nhẫn chỉ dạy cháu từng tí một, hiện tại cháu đã biết làm mấy món cơm nhà, khi cháu nói với ba mẹ cháu qua điện thoại, bọn họ cũng không dám tin, nói cháu chỉ biết dỗ dành cho bọn họ vui.

Hà Uyển Tinh còn lặng lẽ quan sát sắc mặt Lý phú hào, thấy ông càng thêm mặt mày hớn hở, liền nói nhiều thêm về Lý Quân, ví dụ như lai lịch vị khách thường trú thứ năm của khách sạn bọn họ - bạn học Hạt Cát, lại ví dụ như Lý Quân trợ giúp bác gái Điền, nói tóm lại, đem Lý Quân khen tới chết là được, đương nhiên, đây là khen kết hợp thực tế, tuyệt đối không có nửa điểm giả dối, dù sao Lý Quân xác thực đáng giá để bọn họ khen một cái.

Nghe được câu trả lời vừa lòng, Lý phú hào cũng không nhổ cỏ nữa, sửa thành ngồi trên cỏ tiếp tục nghe bạn học Tiểu Hà nói tiếp về những việc xảy ra ở khách sạn của Lý Quân.

Con trai ta quả nhiên ưu tú, không hổ là ta sinh.

Sau khi kết thúc linh hồn tra hỏi với Hà Uyển Tinh xong, Lý phú hào bế Hạt Cát lên đi vào nhà, trong miệng còn ngâm nga hát nhỏ.

Tưởng Dao thay một bộ quần áo, từ trên tầng đi xuống, vừa nhìn thấy Lý Cẩm, nhíu mày nói: "Lão Lý, anh mau bỏ con vịt ra."

Đúng vậy, Hạt Cát trong tay đồng chí lão Lý đang giãy giụa không ngừng.

Một đường từ sân sau vào trong nhà Hạt Cát đều phát ra linh hồn hò hét: "Cạc cạc cạc cạc!"

Ba Quân! Khương não tàn! Cứu mạng a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui