Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Sau khi tập 1《 Có cái khách sạn 》 phát sóng, tổ tiết mục cũng không mua hot search, bởi vì tất cả các tiêu đề trên bảng hot search đã bị đoàn đội khách mời của chương trình bọn họ xoát ra rồi, ngoại trừ khách mời ra còn có vị khách nhân đầu tiên của tập 1: Hoàng Tâm Nhuế.

# Lương Chỉ Duyên nấu mì có chút mặn#

# Hoàng Tâm Nhuế mang theo quà tới làm khách của Có cái khách sạn#

# Hà Uyển Tinh làm cỏ #

Ba cái trên chỉ leo lên vị trí trước mười liền không leo cao hơn được nữa, bởi vìchiếm cứ vị trí bên trên chính là Khương Hành và Lý Quân, lại còn không phải đoàn đội của bọn họ tự mình mua hot search, vị trí trước 10 có 4 cái là có liên quan tới hai người bọn họ.

# Lý Quân bám lấy Khương Hành #

# Khương lão sư hoa đẹp không? #

# Khương Hành tụt huyết áp được Lý Quân đút kẹo sữa #

# Có cái khách sạn phóng độc đêm khuya#

Lúc này, Cao Tín nhìn thấy biểu hiện của Lý Quân ở trong chương trình cũng đồng dạng phát ngốc!

Không khó nhìn ra Lý Quân ở trong chương trình quá mức chú ý tới Khương Hành, khó trách Vương đạo diễn lúc trước lại gọi điện thoại hỏi hắn Lý Quân và Khương Hành có phải quen biết nhau hay không?

Rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Còn may nội dung tập 1 không nhiều lắm, có lẽ lúc ấy Lý Quân thật sự chỉ muốn tham dự chương trình mà thôi, dù sao anh cũng đã 27 tuổi, chương trình này là con đường trực tiếp nhất để anh hướng lên chỗ cao.

Xem xong tập 1, bỏ qua làn sóng bình luận, không thể không nói sự biểu hiện của Lý Quân đáng giá để thưởng thức, cọ Khương Hành lên hot search, chứng tỏ anh hiện tại đã hỏa, chỉ cần Lý Quân ở chương trình liên tục biểu hiện như vậy, chắc chắn có thể tìm được một vị trí nhỏ cho mình trong giới giải trí.

Kế tiếp hắn liền có thể triển khai các loại công việc phù hợp với tính cách thiết lập của anh, nhưng mà, ngẫm lại, Lý Quân không quá giống với những tiểu thịt tươi mà hắn đã từng mang, vẫn là chờ anh ngày kia trở về rồi lại thương lượng tiếp, ít nhất để chính anh đồng ý mới được.

Nghĩ tới bản thân lại có thể mang một người nghệ sĩ có thể hồng, Cao Tín hơi có chút kích động, hắn nỗ lực trấn định lại bản thân, thức đêm viết kế hoạch đóng gói Lý Quân, cùng lúc đó, còn bớt thời gian gửi tin nhắn cho Lý Quân chúc mừng chương trình của anh đánh bại bao nhiêu tin tức khác, lượt view càng cao càng chứng tỏ chương trình được quảng đại võng hữu biết đến, mức độ nổi tiếng cũng liền càng cao, cuồn cuộn không ngừng chính là các loại hợp tác làm ăn, cùng với trình độ chất lượng hướng lên trên.

Mà lúc này Lý Quân và Khương Hành đang ngủ say.

Ngày mai chính là một ngày cuối cùng, hai người cũng không thể làm mấy việc củng tới củng lui trong ổ chăn được, tổ tiết mục đã chịu đựng cho bọn họ ngủ cùng một phòng thì không nên gây thêm nhiều việc khác nữa.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, Khương Hành lại dậy muộn, vị trí bên cạnh trống rỗng, nhưng còn vương lại chút hơi ấm, có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền tới.

Khương Hành ngồi dậy vươn vai, cả khuôn mặt đều là hạnh phúc tràn đầy.

Lý Quân dùng một ít sữa rửa mặt đơn giản rửa mặt xong, sau đó đi ra nói với Khương Hành: "Còn chưa dậy nổi sao?"

Lúc này Lý Quân đưa lưng về phía ánh sáng, Khương Hành phát hiện Tiểu Quân nhà hắn lại đẹp trai thêm một chút, thật là đẹp mắt.

Muốn tiến lên ôm lấy hôn một cái, nhưng nghĩ tới còn chưa đánh răng nên vẫn thôi đi.

Tuy tổ tiết mục đều biết quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng trước mặt người khác, Lý Quân và Khương Hành sẽ không làm ra động tác thân mật quá khoa trương, cũng sẽ không vì quan hệ của bọn họ đã được công khai mà xưng hô với nhau bằng những loại nick name ngọt ngấy, ví dụ như "darling", "tiểu bảo bối", "tiểu thân ái" vân vân, dù sao phong cách của bọn họ còn rất bình thường, còn khi hai người bọn họ cùng ra khỏi từ một phòng, nhân viên công tác nhìn thấy bọn họ cũng sẽ không cảm thấy hai người bọn họ quá mức chán ngán, chỉ là quan hệ phu phu bình thường.

Tôn trọng người khác, là một loại phẩm đức tốt.

Hôm nay là một ngày cuối cùng, Lý Quân và Khương Hành tối qua đều không nhận được nhắc nhở của tổ tiết mục.

Mọi người sẽ quay đến 9 giờ tối nay, ba người Hà Uyển Tinh, Lương Chỉ Duyên, Đồng Hạo Văn tối nay sẽ rời khách sạn trước, bọn họ còn có công việc khác, đồng thời lại có thể tránh khỏi cảnh dòng người đông đúc ở sân bay.

Lý Quân và Khương Hành cũng không có kế hoạch này, Vương đạo diễn hôm qua đã hỏi qua ý kiến của bọn họ, hai người sẽ đồng thời rời đi, vé máy bay đều đã mua xong, 10 giờ sáng mai sẽ bay, anh đã nói qua với Cao Tín, đối phương muốn đón anh ở sân bay, Lý Quân cũng đồng ý, vừa lúc đem việc của anh và Khương Hành nói rõ ràng.

Phụ trách bữa sáng hôm nay là tổ tiết mục, chủng loại phong phú, mặc người lựa chọn.

Lý Quân và Khương Hành một trước một sau bước ra từ phòng hắn, mọi người đều không thèm để ý.

Tổ tiết mục từ giờ trở đi xây dựng không khí ly biệt.

Biên đạo cầm cuốn sổ nhỏ nhất nhất tiến hành hỏi bọn họ từng vấn đề một.

Hà Uyển Tinh hôm nay dậy rất sớm bữa sáng mới ăn được một nửa đã bị hỏi hai lần.

Khi Lý Quân ra tới, hai mắt biên đạo sáng lên.

Biên đạo cười tủm tỉm nhìn anh: "Anh Quân, chuẩn bị ăn món gì cho bữa sáng?"

Lý Quân: "Cứ bình thường thôi, còn có gì đặc biệt sao?"

Biên đạo: "Cậu nhìn xem."

Lý Quân cầm lấy đĩa của mình: "Được."

Anh chọn xong sau đó ngồi vào vị trí của mình, thong thả ung dung ăn, phát ra hơi thở "ăn không nói, ngủ không nói", hoàn toàn không cho chị gái biên đạo cơ hội hỏi chuyện.

Chỉ một lát sau, Khương Hành lại đây, đưa cho anh một ly cà phê, cũng kéo một cái ghế dựa ra ngồi cạnh Lý Quân, chị gái nhỏ yên lặng thối lui, hiện tại càng thêm không biết phải nói chen vào kiểu gì.

Thôi, chờ bọn họ ăn xong bữa sáng rồi lại nói.

Tất cả các khách mời lục tục dùng xong bữa sáng, Hà Uyển Tinh đám người bắt đầu hoài niệm cuộc sống ở khách sạn.

Hà Uyển Tinh đã thích ứng với sự chuyển biến thân phận của Lý Quân: "Anh Quân, em sẽ nhớ mỗi một món ăn mà anh làm."

Lý Quân cười khẽ: "Về sau sẽ còn cơ hội gặp mặt, không cần quá thương cảm."

Lương Chỉ Duyên ở bên cạnh tiếp lời: "Đúng vậy, cũng không phải sinh ly tử biệt."

Hà Uyển Tinh: "Phi phi phi, cái gì mà sinh tử chứ."

Lương Chỉ Duyên vỗ vỗ miệng mình: "Dù sao mọi người vui vui vẻ vẻ là được rồi."

Hà Uyển Tinh: "Chúng ta hôm nay có an bài gì không nhỉ?"

Khương Hành mới từ chỗ Vương đạo diễn bên kia tiếp được nhiệm vụ: "Hôm nay hoạt động tự do, không có an bài gì, mọi người có ý tưởng gì hay không."

Vương đạo diễn nói không có an bài chỉ là tổ tiết mục không an bài mà thôi, chủ yếu vẫn là xem Khương Hành và Lý Quân tổ chức một ngày cuối cùng trong chương trình qua như thế nào thôi.

Hà Uyển Tinh: "Trước khi đi chúng ta chắc chắn phải ăn một bữa thật đã mới được!"

Lương Chỉ Duyên: "Chị đồng ý."

Khương Hành: "Các cô cũng chỉ nghĩ tới ăn thôi sao?"

Hà Uyển Tinh lớn mật yên tâm cười nhạo Khương Hành: "Khương lão sư nói giống như anh không thích ăn thì phải."

Khương Hành cũng nói đùa theo cô: "Uyển Tinh đây là muốn làm phản à, còn chưa hết hạn hợp đồng đâu, đã muốn leo lên đầu tôi rồi."

Hà Uyển Tinh: "Thực xin lỗi, tôi sai rồi, ông chủ ngài đừng trừ tiền lương tháng này của tôi."

Khương Hành: "Xem tâm tình của tôi đi."

Hiếm khi thấy Khương Hành nói đùa, Lý Quân đưa ra ý kiến của bản thân: "Hay là mục tiêu hôm nay của chúng ta là ăn ăn ăn đi."

Theo tình hình trước mắt mà nói, bọn họ có mỗi mấy người, cũng không chơi được trò gì, ngày thứ bảy vốn dĩ cũng là ngày nghỉ ngơi của đám nhân viên bọn họ, nhưng tổ tiết mục tuần này không sắp xếp nhiệm vụ, mà do bọn họ tự nghĩ chủ đề.

Khương Hành nhìn về phía Lý Quân: "Tiếp tục suy nghĩ của em đi?"

Lý Quân được hắn khẳng định nói: "Liền ăn lại một lần tất cả những nhà hàng mà chúng ta cảm thấy ngon, trưa một bữa, tối một bữa, nếu cần thiết cả buổi trà chiều thì em cảm thấy cũng không vấn đề gì."

Hà Uyển Tinh: "Em cảm thấy nhà hàng đồ chay kia khá ngon, nhưng mà đi...." đường đèo thật sự khiến người cảm thấy sợ hãi.

Khương Hành đánh dấu x loại bỏ cái nhà hàng này trên sổ.

Còn Lương Chỉ Duyên thì đề nghị: "Em nhớ có trang trại gia đình ăn cá, em cảm thấy chúng ta có thể đi nếm thử một chút."

Lý Quân: "Cái này cũng được, tôi đồng ý."

Khương Hành: "Ăn cá ở trang trại gia đình, nhớ rồi, buổi trưa hoặc buổi tối đều không có vấn đề. Còn bữa tối thì sao?"

Đồng Hạo Văn cũng muốn tích cực biểu hiện một chút: "Em nghe nói bên cạnh thôn có một nhà ăn tư gia, rất nhiều người nghe tiếng mà tới, không biết chúng ta có thể hẹn được không?"

Khương Hành hướng về phía Vương đạo diễn: "Có thể chứ?"

Vương đạo diễn ra thủ thế ok, tỏ vẻ không có vấn đề.

Khương Hành lại hỏi: "Vậy còn trà chiều thì sao?"

Lý Quân: "Có một cửa hàng bán bột đậu xanh rất ngon, buổi chiều chúng ta có thể đi mua một chút."

Khương Hành: "Hay là hôm nay chúng ta bao cả quán bột đậu xanh, chúng ta và nhân viên công tác cũng nhau uống buổi trà chiều."

Tất cả mọi người tán thành, mà chuyện này Khương Hành liền giao cho Tiểu Tề đi phụ trách, cửa hàng này là khi hắn đi ngang qua phát hiện, Lý Quân ngẫu nhiên uống qua một lần, sau đó liền nhớ kỹ hương vị kia.

Hôm nay an bài không coi là quá đặc biệt, nhưng thật sự thoải mái.

Buổi trưa ăn một bữa cá, mọi người rất thỏa mãn.

Buổi chiều, tất cả nhân viên công tác của khách sạn đều được uống bột đậu xanh.

Chạng vạng, ba người Hà Uyển Tinh, Lương Chỉ Duyên, Đồng Hạo Văn lần lượt bị gọi vào sân sau tiến hành phỏng vấn riêng.

Đây là lần phỏng vấn cuối cùng của bọn họ. 

Thời gian phỏng vấn của Lý Quân và Khương Hành là vào buổi tối.

Bữa cơm cuối cùng ăn thất sự bình thường, có lẽ vì Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên bị lây nhiễm cảm xúc thương cảm, món ngon ở nhà ăn tư gia cũng thay đổi vị, trên bàn cơm Lương Chỉ Duyên nói rất nhiều lời cảm ơn với Lý Quân, sau đó còn lau một hồi nước mắt, Lý Quân đành phải lấy khăn giấy cho cô, an ủi vài câu, anh cảm thấy sau này Lương Chỉ Duyên chắc chắn sẽ hối hận vì đã khóc với mình, vì hiệu quả chương trình sẽ không quá tốt, sắc mặt Khương Hành có chút cứng ngắc.

Khóc thút thít khi ly biệt cũng là điều rất bình thường, sau khi trấn an xong Lương Chỉ Duyên, bữa tối của bọn họ cũng kết thúc, bọn họ chụp một bức ảnh chung với chủ tiệm liền trở về khách sạn.

Ba người rời đi trước vào tối hôm đó đã ngồi lên xe tới sân bay, Lý Quân và Khương Hành đứng ở cửa tiễn bọn họ lên xe.

Hà Uyển Tinh cùng Lý Quân ôm một cái: "Anh Quân, hẹn gặp lại, sau này mấy người chúng ta có thể tạo một nhóm riêng trên Wechat, được chứ?"

Tất cả mọi người đều đã thêm  Wechat.

Lý Quân: "Đương nhiên không thành vấn đề."

Hà Uyển Tinh: "Thiên ngôn vạn ngữ không bằng một câu cảm ơn anh."

Lý Quân cười đáp lại: "Không khách khí."

Mỗi người sau khi đi vào khách sạn đều trở nên càng tốt hơn, Lý Quân cũng có chút thương cảm.

Có lẽ bọn họ đều là khách qua đường trong cuộc đời của mình, nhưng ở chung lâu rồi cũng có vài phần lưu luyến, điểm khác nhau lớn nhất giữa con người và động vật chính là tình cảm của con người phong phú hơn.

Khương Hành đặt tay lên vai Lý Quân, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Quay vào thôi."

Khách sạn đèn điện sáng trưng, nhưng hiện tại chỉ còn lại hai vị khách mời bọn họ.

Vương đạo diễn hỏi: "Hai vị cùng nhau tiến hành phỏng vấn cuối cùng, không rời xa nhau, được chứ?"

Lý Quân cùng Khương Hành nhìn nhau, tỏ vẻ không có ý kiến.

Người khác đều tiến hành phỏng vấn cá nhân ở sân sau, một lần cuối cùng của bọn họ liền chuyển dời tới sân trước.

Vị trí ghế dài ở sân trước luôn có gió đêm thổi tới, vẫn rất thoải mái.

Vương đạo diễn cười tủm tỉm mà nhìn bọn họ, vẫn như cũ đứng ở vị trí của hắn.

Biên đạo xinh đẹp ngồi đối diện bọn họ, mỗi lần đều là cô: "Đầu tiên cảm ơn Khương lão sư và anh Quân đã tham gia chương trình của chúng tôi, cũng cảm ơn các vị đã trả giá vì khách sạn."

Khương Hành: "Không khách khí, câu hỏi của ngày cuối cùng, hi vọng có thể đơn giản một chút."

Biên đạo xinh đẹp cười nói: "Lúc này rất đơn giản, Khương lão sư, đừng sợ."

Khương Hành: "...." Có bạn trai ở đây, tôi mới không thèm sợ, hắn quay đầu nhìn Lý Quân một cái, Lý Quân cho hắn một ánh mắt yên tâm.

Sau đó, biên đạo xinh đẹp hỏi: "Khương lão sư, tuần này sau khi gặp qua phụ huynh của anh Quân xong, có cảm giác như thế nào?"

Khương Hành:......

Sau khi trả lời xong, tôi về sau còn có thể gả, không phải, tiến vào Lý gia sao?

- ------

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Tiểu Quân, anh không muốn trả lời!

Lý Quân: Vậy không trả lời.

Khương Hành: Ừ ừ ừ! Nhưng anh cảm thấy anh cả quá nghịch ngợm, anh hai quá nghiêm túc, ba ba cũng xấu xa.

Lý Quân:......[ không phải anh không muốn trả lời sao?]

- -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui