Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Buổi tối ngày thứ hai từ khi trở về, Lý Quân và Khương Hành ở trong phòng bếp lăn lộn đến tận 11 giờ mới đi ngủ, đem khăn trải giường đều làm bẩn, kỹ năng trải giường chiếu Khương Hành  học được ở khách sạn lập tức được sử dụng.

Lý Quân tắm rửa xong ngồi ở một bên, nhìn hắn trải chăn ga khá là chỉnh tề: "Xem ra chương trình này tham gia không uổng phí."

Khương Hành kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Đương nhiên, cho dù không tự tay luyện tập, nhìn nhiều hai lần cũng sẽ làm được."

Trải giường xong, hắn liền đi tắm rửa, khi quay lại, Lý Quân đã ngủ rồi.

Ngủ còn nhanh hơn cả hắn, vẫn là ở nhà tự do hơn, hít thở tự do, tất cả hành động đều tự do.

Khương Hành rất thích cuộc sống chỉ có hai người, khi rời giường không cần quan tâm xung quanh có camera hay không, cũng không cần suy xét có gặp phải khách mời nào khác không, còn phải mặt không cảm xúc chào hỏi, người khác mệt hắn cũng mệt.

Ôm Lý Quân, Khương Hành rất nhanh cũng đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Lý Quân để Khương Hành lại trong nhà, anh thì đi tới công ty mới của Cao Tín, trên đường đi, anh nhận được điện thoại của anh cả Lý Tấn.

Lý Tấn: "Về nhà đi?"

Lý Quân: "Anh không phải đã biết rồi sao, còn hỏi."

Lý Tấn: "Aiz, nói toạc ra thì không thú vị, em trai thân mến."

Lý Quân: "Với anh còn cần ra vẻ như này sao?"

Lý Tấn: "Cần chứ, anh cũng cần được tôn trọng."

Lý Quân: "Anh thôi đi, biết anh không phải là việc ngày một ngày hai, tìm em có việc gì?"

Lý Tấn: "Có chuyện muốn tâm sự với em, ngày nào thì rảnh? Trực tiếp tìm thời gian cùng Khương Hành về nhà là được, còn chờ Tết Trung Thu làm gì."

Lý Quân: "Sao em lại cảm thấy anh còn sốt ruột việc của hai đứa em hơn cả em thế."

Lý Tấn: "Trên thực tế, anh muốn làm một tên phá đám."

Lý Quân: "Em còn đang lái xe, không nói đùa với anh nữa. Khương Hành nói muốn trước để em và ba mẹ anh ấy gặp mặt ăn một bữa cơm, sau đó lại thương lượng việc hai bên gặp mặt vào Tết Trung Thu."

Lý Tấn: "Cũng được, chuyện này các em xem mà làm, anh thấy ba cũng không có vấn đề gì,  buổi tối nếu rảnh, cùng anh ăn một bữa, có việc quan trọng muốn nói với em."

Lý Quân: "Được, buổi chiều em đi gặp người đại diện của em một chuyến, xong việc em sẽ đi tìm anh."

Lý Tấn: "Ừ." Hắn cảm thấy Lý Quân cần phải biết về chuyện Khương Hành bị hãm hại.

Lý Quân cũng không vội vã bản thân có công việc hay không, nhưng anh cần một lần nữa trao đổi rõ ràng với Cao Tín về công việc sau này, hiện tại tạm thời còn chưa ảnh hưởng tới cuộc sống của anh, vẫn có thể làm một con cá mắm như cũ.

Ngày hôm qua sau khi trò chuyện với Ngũ Sâm và Khương Hành, kỳ thực Cao Tín cũng không quá sốt ruột, có Khương Hành ở, sau này lại có thân phận Lý Quân thêm vào, hắn chỉ cần yên lặng xem biến đổi chờ mang bay lên là được, từ trước tới giờ hắn không nghĩ tới, những kẻ trước kia khinh thường người của hắn, có lẽ về sau muốn nịnh bợ cũng không còn kịp rồi.

Lý Quân chủ yếu là đi tham quan phòng làm việc của Cao Tín một chút, xem hắn tuyển dụng được những người nào rồi.

Dạo qua một vòng, phát hiện Cao Tín vẫn khá có năng lực, về sau xử lý công việc của anh liền giao cho bọn họ cũng không có vấn đề.

Lý Quân nói: "Về sau liền chờ công việc nghiệm chứng năng lực của bọn họ."

Cao Tín: "Gần gần như vậy, đúng rồi, tôi cần tìm cho cậu hai người trợ lý một lần nữa, yêu cầu lần này khác với lần trước."

Lý Quân: "Tôi tin tưởng ánh mắt của anh Tín."

Cao Tín vỗ trán: "Ánh mắt tôi khá tốt, liếc mắt một cái liền nhìn trúng trợ lý của anh hai cậu."

Lý Quân cười khẽ: "Cho nên anh tiếp tục tuyển hai người là được rồi, về sau tôi chỉ nhận phim và quảng cáo, có lẽ sẽ không nhận gameshow nữa."

Cao Tín: "Tôi hiểu ý của cậu, điều này tôi biết, diễn viên tiếp nhiều chương trình gameshow quảng cáo dễ bị vỡ hình tượng, khán giả khó nhập diễn, tôi sẽ xem xét rồi an bài. Hiện tại cũng có mấy công ty tìm cậu, nhưng tôi đều từ chối."

Lý Quân: "Được, chờ thêm hai tuần nữa đi."

Tuần thứ nhất đi leo núi hình như anh có lộ một hồi kỹ thuật diễn, đến lúc đó mình cũng có thể đi thử một ít nhân vật xem sao.

Hiện tại cuối cùng Cao Tín cũng hiểu vì sao anh mang Lý Quân nhiều năm như vậy, anh đều bình bình thản thản, không tranh không đoạt, người ta căn bản là khinh thường tranh đoạt với người khác, vẫn luôn chuyên chú với việc mình muốn làm là được, cũng may mắn hắn đối xử với mọi người cơ hồ đều bình đẳng, ngoại trừ lúc trước mắt mù cho thằng nhóc phản bội hắn nhiều cơ hội một chút, hình như cũng không có gì.

Xem ra, làm người lương thiện vẫn là có hồi báo, hiện tại hắn đã sâu sắc cảm nhận được. Tuy trước kia hắn không có ơn gì với Lý Quân, nhưng lần này hắn trực tiếp đem cơ hội tham gia chương trình thực tế cho cậu, cũng coi như một loại ơn?

Cao Tín khá là tò mò: "Aiz, Lý Quân, có việc không biết có nên hỏi hay không?"

Lý Quân đang đứng trước bàn làm việc của Cao Tín, gảy gảy lá cây của chậu Lục La: "Hả? anh hỏi đi, chúng ta cũng không phải mới quen biết lần đầu, về sau công việc của tôi còn cần anh giúp tôi xử lý." Có thể tin tưởng nhân phẩm của Cao Tín, bọn họ quen biết cũng được vài năm, năng lực làm việc của hắn cũng rõ như ban ngày, nếu không phải ở công ty vẫn luôn bị cấp trên chèn ép, có lẽ hắn sẽ thăng tiến càng cao, hiện tại nhảy ra ngoài, chính là cơ hội của hắn.

Hiện tại Cao Tín thành lập phòng làm việc, trên cơ bản chẳng khác nào thay Lý Quân làm việc, đương nhiên, về sau Cao Tín còn có thể ký hợp đồng với càng nhiều tiểu hoa tươi tiểu thịt tươi, nhưng chắc chắn Lý Quân là trụ cột của hắn.

Cao Tín: "Nếu lúc ấy tôi không đem cơ hội tham gia chương trình này cho cậu, mà là cho người khác, cậu làm sao tiếp xúc được với Khương lão sư?"

Lý Quân gảy xong lá cây, không chút để ý mà nói: "Có lẽ tôi sẽ nhờ anh hai tôi giúp, tùy tiện thế thân một vị khách mời nào bị loại của chương trình cũng không phải vấn đề. Nhưng mà, tôi biết anh và Vương đạo diễn biết nhau, tôi có thể từ chỗ anh nhận chương trình thực tế này không phải là trùng hợp, lúc trước, khi Khương Hành nhận tham gia chương trình này tôi đã biết Vương đạo diễn. Nếu chúng ta tương lai muốn hợp tác cùng nhau, tôi cảm thấy tôi hẳn là lại nói cho anh một bí mật, còn nhớ người mà tôi thay không?"

Cao Tín: "Cậu nói Cảnh Văn Nghi?"

Lý Quân tiếp tục chậm rì rì mà nói: "Chuyện của hắn là tôi tìm người bạo ra, lúc trước khi ở đoàn phim Cảnh Văn Nghi đã ngủ qua với mấy cô gái, vốn dĩ tôi cũng không có ý kiến gì với việc thường gặp trong giới giải trí như này, nhưng có một lần, tôi phát hiện hắn cưỡng bức một cô gái vừa mới tốt nghiệp phát sinh quan hệ với hắn, tôi nghĩ, tuôn ra cũng coi như lợi người ích ta."

Cao Tín cả kinh trong lòng: ".....Vậy sao cậu có thể chắc chắn Vương đạo diễn sẽ trực tiếp tìm tôi?" Cho nên "ơn" mà hắn vừa định ra cũng chỉ là tự nghĩ mà thôi? Độ cao của lão đại hắn vĩnh viễn không đạt được.

Lý Quân cầm lấy bình nước phun nước cho lá cây: "Cái này đơn giản, Khương Hành tham gia chương trình này là do tôi kiến nghị, trước tiên tôi đã tìm hiểu qua về tính cách và đánh giá của bên ngoài về Vương đạo diễn. Vương đạo diễn anh ta có chút nóng tính, chương trình sắp quay, minh tinh ký hợp đồng xảy ra chuyện, chắc chắn anh ta muốn tìm một người bạn đáng tin cậy để đề cử người, dựa theo tính cách của anh ta, sẽ không dùng một minh tinh có vấn đề nữa, chắc chắn sẽ đổi thành một người mới dễ khống chế, mà anh vừa lúc mang đều là người mới chưa nổi, lại là bạn bè đáng để tin cậy, chắc chắn anh ta sẽ tìm anh, mà không tìm người khác."

Cao Tín: "Vậy sao có thể chắc chắn tôi sẽ tìm cậu?"

Lý Quân cười khẽ: "Anh Tín, anh đã quên, chúng ta trước sau cùng rời công ty, hợp tác nhiều nắm cũng có hiểu biết lẫn nhau, hơn nữa tôi vừa vặn chưa ký hợp đồng với công ty nào, cho dù trên tay anh có người mới, nhưng vì chính danh dự của anh, anh cũng không thể lập tức đem người mới ký hợp đồng của anh đưa tới tiền tuyến."

Anh hiểu Cao Tín, người này tình cảm, có tình nghĩa, làm việc ổn thỏa đâu ra đấy, nếu không nắm chắc mười phần, sẽ không chủ động xuất kích, chỉ tiếc mắt nhìn lầm một lần, té ngã lăn quay trên người tiểu thịt tươi vô ơn, bị thương không nặng, lại cũng là ngòi nổ hắn chấm dứt hợp đồng với công ty, còn một điểm quan trọng hơn chính là, kỳ thực Cao Tín không dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, rất nhiều người ra xã hội lâu, đều sẽ có bệnh chung, điểm này bản thân Lý Quân cũng có, cho nên anh mới có thể hiểu Cao Tín.

Cao Tín đột nhiên vì bản thân trở thành một quân cờ trong đó mà hơi hơi có cảm giác kiêu ngạo, hắn hiện tại chỉ còn bội phục đối với Lý Quân, giơ ngón tay cái lên với Lý Quân: "Thì ra tất cả những việc này đều là cậu tính toán hết, trong vòng nửa tháng sau khi cậu phát hiện Khương Hành mất trí nhớ?"

Lý Quân nhẹ nhàng mà nói: "Không lâu như vậy, bắt đầu từ khi nghĩ kế hoạch đến ngày tôi xuất phát, một tuần đi."

Logic kín đáo và tư duy này, tính kế một chương trình thực tế quả thực lãng phí, nếu lúc trước dùng tới, hiện tại đã sớm đỏ cả nửa bầu trời có được không? Kỹ thuật diễn của Lý Quân vốn dĩ không thể bắt bẻ, kỹ thuật diễn hiện tại đã thâm nhập vào trong cuộc sống, hắn có phải diễn kịch hay không người khác căn bản không nhìn ra được.

Cao Tín nghẹn nửa ngày hỏi anh: "Vì sao cậu không muốn nổi tiếng?"

Lý Quân: "Tôi không thiếu tiền, cũng không thích phiền toái."

Cao Tín: "....." Nói rất có lý, lại lần nữa nhấn mạnh, vị trước mắt này chính là con trai của Lý thủ phủ! Anh là con trai của Lý thủ phủ!

Lý Quân vươn tay ra với Cao Tín: "Anh Tín, hợp tác vui vẻ."

Cao Tín lập tức bắt lấy: "Hợp tác vui vẻ."

Lý Quân trò chuyện với hắn một lúc, liền về nhà.

Khi tiễn Lý Quân đến cửa thang máy, khi Cao Tín lấy lại tinh thần, phát hiện lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi.

Hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ may mắn, may mà mình quen biết Lý Quân, may mà mình trở thành người đại diện của anh, mặc kệ như thế nào, lấy thân phận của Lý Quân, hắn có thể được lựa chọn cũng đã là vạn hạnh trọng vạn hạnh.

Vận khí thay đổi, đại khái chính là nói người như hắn nhỉ!

Lý Quân rời đi sau đó trực tiếp nói cho Khương Hành buổi tối không về ăn cơm, anh cả có việc tìm anh.

Khương Hành nói bản thân có thể tự giải quyết cơm tối, bảo đảm cũng sẽ chuẩn bị cơm tối cho Hạt Cát, nghe giọng nói của Khương Hành, Lý Quân thoải mái tươi cười.

Chỉ có lúc đối diện Khương Hành, anh mới có thể cười đến không chút nào cố kỵ như vậy.

Địa điểm Lý Tấn hẹn là một nhà hàng Nhật cao cấp, nguyên liệu nấu ăn đều được vận chuyển trong ngày từ Nhật qua đây, Lý Quân và Khương Hành đã tới hai lần, cùng Lý Tấn và Lý Ngạn cũng tới vài lần, nhưng so với những mỹ thực đắt đỏ này, kỳ thực có đôi khi anh sẽ đi ăn đồ nướng ven đường với Khương Hành.

Nhưng mà, việc Lý Tấn thích ăn hải sản mọi người đều biết.

Lý Quân ngồi xuống vừa dùng khăn ấm lau tay vừa cười với hắn: "Anh cả, anh còn phải ăn lòng trắng trứng nữa không, huấn luyện viên thể hình của anh có thể buông tha cho anh sao?"

Lý Tấn đứng lên xoay một vòng tròn: "Em nhìn xem thân thể anh hiện tại thế nào?"

Lý Quân vỗ tay: " Ổn ổn."

Lý Tấn: "Hâm mộ không, em cái đồ gà luộc."

Lý Quân lườm hắn một cái: "Thủ hạ bại tướng."

Lý Tấn lập tức nói sang chuyện khác: "Anh muốn ăn hàu sống nướng."

Lý Quân ha ha nở nụ cười.

Khi hai người ăn được tương đối, Lý Tấn đem kết quả điều tra của anh bạn Mục Tu Vũ nói cho Lý Quân.

Sắc mặt Lý Quân lại rất bình tĩnh: "Cái này em biết."

Lý Tấn có chút kinh ngạc: "Em biết?" Hắn còn tưởng em trai hắn vẫn luôn là một đứa yêu đương mù quáng.

Lý Quân gật đầu: "Em đã có được chứng cứ, định mấy ngày nữa sẽ khởi tố."

Lý Tấn: "Khương Hành biết?"

Lý Quân: "Không biết, còn chưa nói cho anh ấy, đến bây giờ anh ấy còn tưởng là bản thân không cẩn thận nên ngã."

Lý Tấn ấn ấn huyệt Thái Dương, rót trà cho em trai hắn: "Em trai của anh yêu đương thôi cũng phải nát tâm, cực khổ rồi."

Lý Quân: "Sao anh không hỏi em trước, đỡ phải khiến anh Tu Vũ bận việc một hồi."

Lý Tấn: "Ai mà biết được em đã giúp thằng ngốc kia tìm được chứng cứ rồi chứ."

Lý Quân không hài lòng cách gọi của hắn: "Anh cả, anh ấy là bạn trai của em, tôn trọng em một chút chứ." Ở trước mặt người nhà vẫn nên bảo vệ một chút mặt mũi cho ban trai.

Lý Tấn: "Được được được." Thua em hắn rồi.

Lý Quân: "Dù sao các anh cũng không phải ngày đầu tiên biết em thích anh ấy."

Lý Tấn: "Trước kia cậu ta giống như một nhân vật trong sách, hiện tại sống sờ sờ đứng trước mặt anh, cảm giác không giống nhau."

Lý Quân: "Được rồi." Nhân vật trong sách, hình dung cũng khá chuẩn xác.

Khi Lý Tấn nghe Lý Quân nói việc này tự anh sẽ xử lý, cũng không nhắc tới tiếp nữa.

Sau khi hai người ăn xong một bữa, Lý Quân liền về nhà.

Bọn họ ăn sớm, khi ra cửa mới 7 giờ rưỡi, anh cả anh còn nửa hiệp nữa, anh có thể về nhà trước.

Anh vừa mới mở cửa ra, đã ngửi thấy một mùi vị nướng nồng đậm, thật là hương vị quen thuộc.

Khương Hành: "Hạt Cát, thịt bò nướng này ăn ngon không, đáng tiếc mày ăn không hết."

Khương Hành: "Tao gọi 6 xiên nướng rau hẹ, ông chủ mới cho tao 5 xiên, buổi tối nếu ảnh hưởng tới sự phát huy của ta, tao sẽ tìm ông chủ tính sổ."

Khương Hành: "Mỡ bò nướng cũng thơm."

Khương Hành: "Cuống họng và chân gà nướng cũng ngon."

Khương Hành: "Tiểu Quân chắc là 9 giờ mới về, mùi vị trong nhà hẳn sẽ tan đi hết."

Lý Quân thay dép lê tay chân nhẹ nhàng vòng ra sau lưng hắn, hạ giọng âm trầm nói: "Khương lão sư...... cũng cho tôi muốn xiên cuống họng đi...."

Khương Hành đang cầm xiên nướng ở cả hai tay bị như vậy dọa một trận, trực tiếp nhảy cẫng lên: "A a a a a!"

- ---------

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Tiểu Quân!

Lý Quân: Chơi vui không?

Khương Hành: Không, không vui. [ dùng sức lau nước mắt, dọa sợ rồi! ]

Lý Quân: [ thở dài ] tên nhát gan.

- ---------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui