Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

《 Bạn trai mất trí nhơ của tôi 》 là bộ phim nói về một cặp đôi thật vất vả trải qua những khúc chiết về sự nghiệp, gia đình mới được ở bên nhau, lại lần nữa xảy ra chuyển biến trong cuộc sống, trước một ngày bạn trai chuẩn bị cầu hôn bạn gái, vì vào ngày mưa sốt ruột đi lấy nhẫn, đột nhiên bị một chiếc xe bất ngờ xuất hiện tông phải, người không có việc gì, nhưng trực tiếp quên mất người bạn gái mà mình đã yêu sâu đậm.

Vốn dĩ nhà trai đã không thích nhà gái, bọn họ thừa dịp nam chính mất trí nhớ trực tiếp giải trừ hôn ước với nhà gái, mà nam chính bị mất trí nhớ còn cái gì cũng không biết. Sau khi nữ chính biết được nam chính mất trí nhớ cũng đi tìm nam chính, nhưng nam chính lại cùng thanh mai trúc mã của hắn cùng nhau đi ăn cơm đi dạo phố, hơn nữa khi nhìn thấy nữ chính, làm lơ sự tồn tại của cô, trực tiếp coi cô là một người xa lạ, nữ chính thương tâm muốn chết mang theo trái tim tan nát rời xa thành phố mà bọn họ yêu nhau.

Hai năm sau, nữ chính và nam chính lại lần nữa gặp lại, hai người vì một lần trong công việc xảy ra tiếp xúc, mà trong mấy ngày bọn họ gặp lại, trong đầu nam chính chợt hiện ra rất nhiều ký ức đã từng ở cùng nữ chính, nam chính lại một lần nữa yêu nữ chính, cũng dần dần nhớ lại việc của hai người, nữ chính cũng biết chuyện nam chính mất trí nhớ, lựa chọn tha thứ cho hắn, sau khi trải qua khúc chiết này, hai người lại ở bên nhau.

Đây là một bộ phim thương mại cực kỳ cẩu huyết, phòng bán vé bất ngờ không tồi, bằng không Vương đạo diễn cũng sẽ không cho nhân viên công tác đặt vé xem bộ phim này cho bọn họ.

Trong lúc xem phim, Khương Hành vẫn luôn im lặng, Lý Quân lặng lẽ nắm tay hắn, nói với hắn: "Phim là phim, em cũng không phải nữ chính trong phim, anh cũng không phải nam chính trong phim. Nếu yêu một người, hoặc là tin tưởng người đó, liền phải hoàn toàn tin tưởng hắn, gặp được một chút ngăn trở liền từ bỏ, ngay cả hỏi cũng không hỏi, chứng tỏ tình yêu giữa bọn họ chỉ có bề ngoài mà thôi, nhớ kỹ, em cũng không phải nữ chính trong phim, đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa, anh không cảm thấy kịch bản bộ phim này rất không logic sao? Nam chính đều đứng ở trước mặt nữ chính, nữ chính còn không hỏi, một mình thương tâm rời đi, tự buồn mà ngược, kỳ thực không có ý nghĩa gì."

Khương Hành gật gật đầu, sau đó ảo não bản thân đã trải qua chuyện ngu xuẩn, nói qua lời ngu xuẩn: "Vậy ngay từ đầu anh nói những lời quá đáng với em, em không tức giận à?"

Lý Quân: "Em tức giận, khi đó không phải em cho anh một đấm sao? Hơn nữa anh còn không đánh trả, coi là hòa nhau. Cho nên, em không phải nữ chính, có thù oán em sẽ báo ngay lập tức."

Khương Hành sờ sờ cái mũi: "Nhưng nếu đặt mình vào trong hoàn cảnh đó, em lúc ấy nhất định rất khổ sở, anh lúc ấy cũng rất quá đáng." Đau cũng là phải.

Lý Quân an ủi hắn: "Khổ sở là có, nhưng em có lòng tin với anh, em tin tưởng anh."

Khương Hành đột nhiên nhỏ giọng hỏi anh: "Vậy em không trộm trốn ở trong chăn khóc nhè chứ!"

Lý Quân nhẫn tâm nhéo mu bàn tay hắn: "Đương nhiên không có, với bộ dáng ngốc nghếch này của anh, cũng không ai muốn, em vì sao phải khóc?"

Khương Hành ăn đau: "Anh, anh chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, thật không khóc sao? Em xem nữ chính khóc thảm như vậy, đều sắp ngất."

Lý Quân nhỏ giọng nói với hắn: "Em có rất nhiều biện pháp tìm được anh, anh có trốn cũng không thoát."

Khương Hành nhìn Lý Quân cách hắn rất gần, nuốt nuốt nước miếng: "...... Anh thật may mắn." Đột nhiên rất muốn hôn anh, nhưng không thể hôn.

Lý Quân đã nhìn thấy dục vọng trong mắt hắn, ngăn chặn tay hắn: "Còn xem phim không?"

Khương Hành: "Không hay, nhàm chán."

Lý Quân: "Vậy chúng ta đi thôi, em muốn đi toilet."

Khương Hành: "Anh cũng đi." Toilet! Thánh địa yêu đương vụng trộm!

Lý Quân còn không biết hàm nghĩa ẩn sâu trong những lời này của hắn sao?

Kỳ thực hai người mới ở bên nhau hai năm, cũng coi như trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, Khương Hành luôn có suy nghĩ như này cũng là bình thường, dù sao cũng coi như là vừa khai trai không lâu.

Phim vừa mới chiếu được 30 phút, hai người đã lặng lẽ cúi đầu rời khỏi phòng chiếu phim. Hôm nay là cuối tuần, người xem phim cũng không ít, mặc dù rạp chiếu phim mà nhân viên công tác giúp bọn họ lựa chọn người xem số lượng ít, nhưng bọn hắn vẫn càng nguyện ý khiêm tốn một chút.

Toilet vừa được công nhân quét dọn sạch, lúc này người xem đều đang xem phim, bên trong không có một bóng người.

Lý Quân vừa mới rửa tay xong đã bị Khương Hành kéo vào phòng bên cạnh, chỉ sợ đợi lát nữa người quay phim và nhân viên công tác cũng chạy vào, không thể lãng phí thời gian được.

Loại hành động tắt micro này hai người đã coi như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Khương Hành cơ khát vẫn có chút khát khao, tóm được môi Lý Quân liền cắn, Lý Quân siết eo hắn ý bảo hắn nhẹ một chút mới được buông tha, nhưng hai người ở trong toilet trước trước sau sau cũng tới 10 phút, đợi tới khi hai người ổn định lại hô hấp, đánh giá lẫn nhau xem đối phương có chỗ nào biến hóa không.

Lý Quân nghiêng đầu nhỏ giọng nói bên tai Khương Hành: "Trong chương trình đừng cắn, sẽ bị phát hiện."

Khương Hành ngoan ngoãn nghe lời: "Được." Hắn nhìn cánh môi đỏ do bị mình mút của Lý Quân, nuốt nuốt nước miếng, lại lần nữa phủ lên, giây tiếp theo liền đem sự tình vừa mới đáp ứng ném ra sau đầu.

Lý Quân bị cắn đến choáng váng: "......" Ngài không phải bị mắc chứng mất trí nhớ, mà là bị mắc chứng hay quên!

Hai người lại ở trong toilet cọ tới cọ lui hơn 10 phút mới từ toilet đi ra ngoài.

Khi đi ra ngoài nhân viên công tác đều ngồi ở khu nghỉ ngơi ăn bạch tuộc viên nhỏ, uống trà sữa, tán gẫu thật sự vui vẻ.

Khương Hành ngửi thấy mùi, hỏi bọn họ: "Mua ở đâu thế?"

Nhân viên công tác: "Sau rạp chiếu phim có một phố ăn vặt, chúng tôi mua ở đó, rất nhiều chủng loại."

Vì nhân viên công tác không đi vào xem phim cùng bọn họ, nên cũng không biết bọn họ chui vào toilet hơn 20 phút mới ra, ngay cả hai trợ lý của Khương Hành cũng không phát hiện, nhưng mà, cho dù bọn họ có phát hiện cũng sẽ làm như không có việc gì xảy ra.

Khương Hành luôn luôn không có sức chống cự với đồ ăn vặt, hắn hướng Lý Quân đề nghị: "Hay là chúng ta cũng tới phố ăn vặt đi dạo đi."

Lý Quân không từ chối: "Được, đi thôi."

Sau khi Khương Hành tự mình đội mũ và đeo khẩu trang cẩn thận, một đám người liền tiến quân về phía khu phố ăn vặt, đúng là ăn càng có lực hấp dẫn.

Ai cũng không nghĩ tới phố ăn vặt này lại bán đồ ăn vặt truyền thống, ở nơi khác đã rất ít gặp được, tất cả mọi thứ ở nơi này khiến người nhớ lại rất nhiều hồi ức tuổi thơ.

Sau khi vào phố ăn vặt, hai mắt Khương Hành liền dính vào các quán ăn nhỏ, như thế nào cũng không dời đi nổi.

Lý Quân bất đắc dĩ hỏi hắn: "Muốn ăn gì, hôm nay không ăn kiêng."

Khương Hành nghi hoặc mà nhìn anh: "Thật sao?"

Lý Quân gật đầu khẳng định: "Ừ"

Khương Hành lập tức nói: "Bánh dày rán này có vẻ rất thơm, chúng ta mua một cái nhé?"

Lý Quân: "Được." Mua xong, dùng di động trả tiền.

Khương Hành đi đến một quầy hàng tiếp theo: "Ruột vịt nướng này cũng mua 50 xiên."

Lý Quân: "......" Sau đó trả tiền.

Khương Hành: "Đậu phụ non cay này cũng rất thơm, nhưng tôi không thể ăn cay, chủ quán, có thể không cho cay vào được không?"

Chủ quán nói có thể không cho cay.

Lý Quân nhìn đậu phụ non tràn đầy bột ngọt, lại nhìn nhìn Khương Hành, cuối cùng như cũ làm động tác trả tiền.

Khương Hành cảm thấy Lý Quân hôm nay cực kỳ dễ nói chuyện, hắn cho Lý Quân nếm thử một miếng đậu phụ non thơm ngon: "Thử xem một chút, ăn ngon."

Lý Quân liền nếm thử một thìa nhỏ mà hắn đưa qua, gật gật đầu: "Ừ, ăn rất ngon."

Hai người lại đem ruột vịt ăn xong, cũng không nhớ tới khách sạn còn nuôi một con vịt con tên là "Hạt Cát".

Trong nửa giờ đi ở phố ăn vặt, vì bọn họ còn đang quay chụp, không ít người cũng đi theo tới đây xem náo nhiệt.

Khương Hành và Lý Quân đành phải lựa chọn đi vào nhanh, may mắn không bị nhận ra, còn có thể tiếp tục ăn ăn ăn.

Lại ở trong một quán ăn lâu đời ăn một phần da cá mới thay một chỗ khác.

Hiện tại, nơi bọn họ đứng ở ngã ba, hai quán ăn truyền thống ở hai hướng khác nhau, ý kiến của hai người có chút không nhất trí.

Bên trái là một quán đá bào, bên phải là quán chè.

Ý đồ của Khương Hành là vào quán đá bào, nhưng Lý Quân hình như càng muốn đi ăn chè, cuối cùng Lý Quân vẫn hỏi Khương Hành: "Quán nào?"

Khương Hành nhìn nhìn vẻ mặt Lý Quân, lấy hết can đảm lựa chọn cái mình muốn ăn: "Anh muốn ăn đá bào, vừa rồi ăn có chút hơi cay, miệng khô."

Lý Quân gật đầu đồng ý: "Được."

Khương Hành nói cho Lý Quân: "Loại đá bào này đã rất nhiều năm không thấy, đều là hồi ức khi còn nhỏ."

Lý Quân: "Ừ, hôm nay anh ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, lại ăn đá bào thật sự không có vấn đề gì chứ?"

Khương Hành khẳng định nói: "Chắc chắn không có vấn đề gì."

Lý Quân ôm thái độ hoài nghi, cuối cùng vẫn đồng ý cùng hắn đi vào quán đá bào.

Khương Hành muốn một bát đá bào đậu đỏ, Lý Quân thì gọi một chén đậu xanh, đá bào lạnh lẽo uống vào bụng rất thoải mái, không thể không nói đây đúng là đồ uống giải nhiệt mùa hè tốt nhất, có thể sừng sững tồn tại ở Nam thị nhiều năm không ngã, chắc chắn có chỗ nào hơn người.

Sau khi hai người ăn xong đá bào, đã tới 5 giờ chiều.

Nhân viên công tác đi theo bọn họ cũng đều có lộc ăn, được ăn đá bào Lý Quân mời bọn họ, một đám đều sướng không chịu nổi, bên ngoài thật sự quá nóng.

Lúc này, Lý Quân thu được tin nhắn tổ tiết mục gửi tới, địa điểm là khách sạn.

Lúc này trở về chắc chắn chậm nhất cũng mất 2 giờ, nhưng thời gian vừa vặn đủ.

Lý Quân nói với Khương Hành: "Chúng ta hiện tại đi tới địa điểm của nhiệm vụ tiếp theo."

Khương Hành lau lau khóe miệng: "Được, vậy chúng ta trở về đi." Hắn che miệng nhẹ nhàng ợ một tiếng no nê.

Lý Quân nhìn hắn cười một cái, Khương Hành đưa cho anh tờ khăn giấy: "Khóe miệng dính bột đậu xanh." Lý Quân lau hai cái không trúng, Khương Hành chủ động nâng tay giúp anh lau sạch: "Được rồi."

Tương tác của hai người nhất nhất bị camera ghi lại.

Hôm nay chắc chắn là phúc lợi chương trình cho hắn và Lý Quân, hai người hẹn hò một ngày, ăn uống no đủ, Khương Hành không có gì bất mãn, điều bất mãn duy nhất chính là đại khái không thuê cho bọn họ gian phòng để tiêu sái một đêm.

Hình như suy nghĩ quá nhiều rồi, khụ.

Đoàn người bọn họ là đi bộ vào, xe dừng ở bãi đỗ xe bên ngoài rạp chiếu phim, còn phải đi về gần khu vực rạp chiếu phim, tài xế đã chờ ở chỗ đó, bọn họ đi qua là được.

Chỉ là khi bọn họ đang muốn chậm rì rì trở về, phía sau đi theo mấy người cầm gậy selfie!

"Mau, mau nhìn! Là Khương Hành!"

"Khương lão sư, anh đang đi hẹn hò với bạn trai sao?"

"Khương lão sư, Khương lão sư, có điều gì muốn nói với fan hay không, chuyện anh kết giao bạn trai này!"

Khương Hành vừa nghe đến loại vấn đề này, phản xạ có điều kiện kéo Lý Quân chạy về phía rạp chiếu phim, Lý Quân bị kéo đến sửng sốt, anh không có kinh nghiệm trong trường hợp này, nhưng bước chân cũng không chậm, cũng kịp bước Khương Hành.

Có nhân viên công tác ở phía sau chống đỡ, bọn họ rất nhanh đã chạy ra khỏi khu phố ăn vặt.

Cũng còn may, lao tới liền nhìn thấy xe của chương trình, sau khi lên xe lập tức đóng cửa xe lại.

Khương Hành ổn định nhịp thở nói: "Sao mỗi lần ra ngoài đều gặp phải những người này, cũng không cho người khác yên ổn hẹn hò."

Lý Quân: "Vận khí anh tốt."

Khương Hành: "Em nghe thấy bọn họ nói cái gì không?"

Lý Quân: "Nghe thấy."

Khương Hành: "Lần sau mình cứ việc nói thẳng."

Lý Quân đối với chuyện này cũng không sốt ruột, nên tới thì sẽ tới: "Đừng nóng vội, sau này lại cùng Ngũ Sâm bọn họ thương lượng kỹ càng, người đại diện của em còn chưa biết chuyện này."

Lúc này, tài xế nhận được điện thoại của nhân viên công tác phụ trách an toàn cho bọn họ, làm cho bọn họ lái xe rời đi trước.

Khi bọn họ vừa chạy ra, phía sau có một chuỗi chạy theo như là đánh quái, lại không đi nữa, thì xe bọn họ cũng không đi nổi.

Bác tài xế cũng rất hài hước: "Các lão sư, xin hãy thắt kỹ dây an toàn, chúng ta xuất phát!"

Khương Hành trả lời Lý Quân: "Anh nghe em."

Trước khi Khương Hành mất trí nhớ, phần lớn thời gian Lý Quân đều nghe theo Khương Hành, nhưng sau khi bị mất trí nhớ, anh cảm thấy về sau việc lớn vẫn để tự mình làm chủ, việc nhỏ để cho hắn làm chủ cho đã nghiền một chút là được, dù sao việc nhỏ cũng không ảnh hưởng lớn tới cuộc sống của bọn họ.

Sau khi hai người thuận lợi thoát khỏi đám người, hồi lâu cũng chưa thấy xe của tổ tiết mục theo kịp, nhưng mà, bọn họ cũng không ở hiện trường, những người đó cũng không thể ép nhân viên công tác để phỏng vấn, cũng không biết là blogger nơi nào tới.

Khương Hành: "Những người đó là blogger ẩm thực sao? Nếu không sao lại trùng hợp như vậy."

Lý Quân: "Có khả năng."

Cả ngày nay hai người cũng chưa nhìn qua di động, càng không biết hai người bọn họ đã càn quét lên 5 vị trí đầu bảng hot search, có lẽ đợi lát nữa trên bảng hot search sẽ lại thêm một tiêu đề "Khương Hành và bạn trai hẹn hò ở phố ăn vặt".

Khương Hành: "Dù sao hot search rất nhanh sẽ bị gỡ xuống, lát nữa anh cho Ngũ Sâm tìm người kéo các hot search khác lên."

Lý Quân cười khẽ: "Em không lo lắng, không cần làm phiền anh ta, dù sao bọn họ cũng không biết em."

Hai người bọn họ trói định ở bên nhau, cũng tốt hơn Khương Hành hoặc là Lý Quân trói định với người khác, nghĩ như vậy, hình như cũng không có gì cần quan tâm.

Khương Hành và Lý Quân không cần lén lút rời khỏi tổ tiết mục, cả ngày đều trải qua rất vui vẻ.

Chạy ngược chạy xuôi một ngày, khi trở lại xe, cảm giác mệt mỏi xông tới, rất nhanh Lý Quân đã dựa vào Khương Hành nửa ngủ nửa tỉnh ngủ mất, Khương Hành cũng nhắm mắt lại theo.

Chỉ là khi xe đi trên cao tốc, bụng Khương Hành đột nhiên truyền tới một tràng ọc ọc sôi bụng, sau đó là hơi hơi đau đớn.

Khương Hành lập tức bừng tỉnh, động tác hắn có chút mạnh, Lý Quân cũng tỉnh.

Lý Quân dụi dụi mắt: "Tới rồi sao?"

Khương Hành ôm bụng, môi run nhè nhẹ: "Không phải......"

Lý Quân nhìn bộ dạng này của hắn, tựa hồ cũng cảm thấy không ổn: "Làm sao vậy? Đau bụng hay đau dạ dày?"

Khương Hành: "Đau bụng, có lẽ cần đi toilet."

Lý Quân nhìn ra ngoài cửa xe, bọn họ đang đi trên cao tốc, trái phải đều không có biển hiệu nhà nghỉ, anh hỏi tài xế: "Bác tài, chúng ta còn bao lâu mới tới khách sạn? Bụng Khương lão sư không thoải mái, có lẽ cần đi toilet."

Bác tài nói: "Đại khái còn 10 phút nữa mới qua cao tốc, sau đó vài vài phút nữa mới tới khách sạn, đường tôi đi đã là ngắn nhất rồi, xung quanh không có khu phục vụ, nếu vội, sau khi qua cao tốc có thể giải quyết trong ruộng, hoặc là nhịn tới khi về khách sạn."

Khương Hành đã không muốn nói chuyện, hắn vừa rồi còn cuộn tròn ở trên ghế, hiện tại đã "mảnh mai" nằm trên đùi Lý Quân.

Bụng thật sự rất đau, môi đều trắng: ".....Hay là anh lại nhịn một lúc nữa, 15 phút, anh có thể."

Lý Quân lau mồ hôi trên trán hắn: "Thật sự không được, em có thể canh chừng giúp anh."

Khương Hành nâng mí mắt nhìn ra ngoài cửa xe, bầu trời xanh thẳm, nếu hắn thật sự giải quyết trong ruộng, thanh danh cũng không cần nữa!

Bụng từng trận từng trận đau đớn, Khương Hành lắc đầu cự tuyệt giải quyết trong ruộng, hắn cảm thấy bản thân có thể nhịn được đến lúc về khách sạn.

Xe tiếp tục đi về phía trước, cách hai phút Khương Hành hỏi Lý Quân một lần: "Tiểu Quân, còn mất bao lâu?"

Lý Quân cầm di động nhìn bảng hướng dẫn, không dám nói cho hắn khoảng cách thực tế: "Lập tức đến rồi."

Cách hai phút lại hỏi: "Tới rồi sao?"

Lý Quân trả lời hắn: "Lập tức hết cao tốc, em hình như nhìn thấy khách sạn, cố nhịn một chút nữa."

Khương Hành nắm chặt nắm tay, lúc này trán và lưng hắn đã ứa ra mồ hôi lạnh.

Lý Quân cố dời đi lực chú ý, kể cho hắn nghe một vài truyện cười mà mình nhìn thấy trên mạng.

Khương Hành quyết đoán dời lực chú ý đi vài phút, nhưng loại sự tình bụng đau muốn đi toilet này thật sự rất khó nói. (Bí: Sao anh không đấm diss củ khoai, sáng mai mót ị/ Quân Quân à đang nhịn ị mà kể chuyện cười là ý gì??)

Lý Quân đành phải nhờ tài xế lái xe nhanh lên một chút.

Chỉ một lát sau, Khương Hành nghe thấy thanh âm giải phóng!

Tài xế nói: "Khương lão sư, tới rồi, tới rồi!"

Khương Hành vội vã xuống xe, thiếu chút nữa quên tháo dây an toàn bên hông, vẫn là Lý Quân giúp hắn ấn nút tháo dây ra.

Khương Hành hành động cực kỳ nhanh nhẹn, giống như một con mèo, chớp mắt đã chạy ra ngoài.

Khi Lý Quân còn đang từ xe bước xuống, chỉ nhìn thấy hàng rào sân lắc qua lắc lại, nơi nào còn bóng dáng của Khương Hành nữa, xem ra đúng là vội.

Vương đạo diễn vẻ mặt mộng bức, Khương Hành chạy cái gì? Hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Hắn đi về phía Lý Quân: "Khương Hành sao lại chạy về phòng, thoắt một cái đã không thấy bóng người."

Lý Quân bất đắc dĩ cười nói: "Anh ấy ăn hư bụng."

Vương đạo diễn: "....." Chắc chắn là ăn nhiều: "Cậu cũng không đi xem một chút."

Nói xong Vương đạo diễn phát hiện Lý Quân nhìn mình, sau đó quay đầu đi.

Đối với hành trình của hai người bọn họ, Vương đạo diễn cũng có chút hiểu biết, chỉ là hắn không quá chú ý chi tiết, không nghĩ tới cả ngày không xảy ra vấn đề gì, sắp đến thời khắc mấu chốt nhất, Khương Hành tuột xích!

Vương đạo diễn nhỏ giọng nói với Lý Quân: "Đợi lát nữa cậu ta từ trong phòng đi ra, cậu dẫn cậu ấy đến phòng khách, mọi người đều mai phục sẵn ở bên trong rồi, chỉ chờ nhân vật chính là cậu ta xuất hiện."

Lý Quân gật đầu: "Được, vậy tôi mang thuốc đi ngoài đi xem anh ấy thế nào."

Vương đạo diễn: "Ừ, phải đảm bảo vạn vô nhất thất, chúng ta đã chuẩn bị cả một ngày."

Lý Quân: "Hiểu rồi."

Vương đạo diễn:..... Khương Hành còn không đáng tin cậy bằng bạn trai hắn, thật là!

Lý Quân mang nước và thuốc vào phòng Khương Hành.

Đợi 15 phút, Khương Hành mới giống như hư thoát từ toilet đi ra, uống xong thuốc Lý Quân đưa mới tiếp tục đi ra ngoài quay chương trình.

Lý Quân tự nhiên mà nói: "Bọn họ còn chưa về, có muốn quay cảnh chúng ta đẩy cửa vào phòng khách không, đợi lát nữa anh đến làm bộ chuyện gì cũng chưa phát sinh, có thể chứ?"

Khương Hành: "Được."

Lý Quân hỏi hắn: "Sắc mặt có chút kém, có muốn hóa trang một chút không?"

Khương Hành: "Không sao, trời đã tối, có lẽ không nhận ra đâu."

Lý Quân: "Cũng phải, vậy chúng ta đi qua thôi,  quay xong sớm một chút thì nghỉ ngơi sớm một chút."

Hai người đi tới hành lang, Lý Quân lặng lẽ ra thủ thế OK với Vương đạo diễn đang đứng ở một bên.

Vương đạo diễn cầm bộ đàm bắt đầu chỉ huy hiện trường.

Khương Hành cũng không nghĩ quá nhiều, hắn cảm giác bụng hình như còn chưa ổn lắm, đứng ở cửa phòng khách, trực tiếp đẩy cửa vào trong, hoàn thành nhiệm vụ quay chụp ngày hôm nay.

Đang lúc hắn cảm giác được tiếng ục ục vang lên trong bụng, ánh đèn phòng khách đột nhiên sáng lên, hắn nheo mắt lại, dùng tay che đi ánh sáng, pháo giấy bảy màu phun về phía hắn, dán đầy giấy vụn lên trên mặt hắn.

Các vị khách vốn dĩ đã ra ngoài làm nhiệm vụ cùng hướng về phía hắn hô lên: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ ~"

Khương Hành lau sạch giấy vụn trên mặt, quay đầu nhìn về phía Lý Quân đứng ở phía sau cách hắn một cánh tay, nghi hoặc nói: "Tiểu Quân?"

Lý Quân lộ ra một nụ cười nhẹ với hắn, nhẹ giọng nói: "Anh Hành, sinh nhật vui vẻ."

Khương Hành sửng sốt, hắn nhớ vào sinh nhật năm ngoái, có một tâm nguyện nho nhỏ: Tiểu Quân, sinh nhật sang năm, em gọi anh là anh Hành được không?

Lý Quân hôn một cái lên mặt hắn đồng ý nói: Được.

- -----------

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Hu hu hu~~ thật cảm động, Tiểu Quân yêu mình nhất!

Lý Quân: Ừ, em yêu anh nhất. [ đưa thuốc ]

Khương Hành:......[ gạt nước mắt ]

- ---------------

Bí: Anh Hành, Anh Hành, nghe như ăn hành ~~mà để Hành ca thì không thích ~~

Thương thay cho số phận của Khương ảnh đế, chỉ lo quả bắn pháo chúc mừng sinh nhật mà giật mình phụt ra thì........(≖ᴗ≖✿)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui