Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Đúng vậy, ở trước cửa phòng anh hai anh, lúc ấy, anh và Dư Thần gặp thoáng qua, Dư Thần còn gật gật đầu chào anh, hai người cũng không có giao lưu, nhưng Lý Quân chỉ dựa vào một lần gặp mặt này liền nhớ ra. Cũng khó trách anh không có ấn tượng gì, vì đối phương cũng không phải người anh quen biết trong công việc, anh rất chắc chắn, Dư Thần là cấp dưới của anh hai anh.

Cùng Khương Hành và Vệ Diên tiễn Trần Cẩm Lập đi, Lý Quân cúi dầu bình tĩnh mà tự hỏi vì sao Dư Thần lại nhận lời mời làm trợ lý của anh?

Chẳng lẽ Cao Tín lúc trước tìm anh tham gia chương trình đều không phải là ngẫu nhiên?

Chuyện này có liên quan gì tới anh hai hay không? Anh ấy vì sao lại phái Dư Thần tới đây?

Nếu Dư Thần trở thành trợ lý của anh không phải là do ngẫu nhiên, nói cách khác anh hai anh từ đầu tới đuôi đã biết chuyện Khương Hành mất trí nhớ? Anh hai anh vì sao lại muốn an bài người bên cạnh anh? Điều đó có phải nói lên việc Khương Hành mất trí nhớ cũng có thể có quan hệ tới anh ấy?

Một đống câu hỏi tạm thời không có câu trả lời trôi nổi trong đầu Lý Quân.

Anh còn ngây thơ cho rằng Cao Tín tìm được Dư Thần là một sự trùng hợp, nhưng mà, Cao Tín cũng không giống như đã biết anh và Khương Hành quen nhau, bằng không tối hôm qua cũng sẽ không chuyên chú đối với chuyện "hồng" như vậy, phản ứng đầu tiên của con người sẽ không lừa được, Cao Tín không biết anh và Khương Hành ở bên nhau, bằng không đã sớm cùng anh thương lượng mượn danh tiếng của Khương Hành kéo anh hồng lên.

Hơn nữa, khi Cao Tín trò chuyện với anh cũng không nhắc tới Khương Hành, chỉ nói video ca hát được chia sẻ điên cuồng trên mạng, từ đầu tới đuôi hắn đều không tin Khương Hành và anh có quan hệ yêu đương.

Trong lúc nhất thời, Lý Quân cũng không sắp xếp rõ ràng được manh mối, anh chỉ có thể đem từng chút từng chút manh mối liên hệ với nhau.

Tuyệt đối không có khả năng Dư Thần chỉ là đổi một công việc trùng hợp nhận lời mời đến phòng làm việc của Cao Tín, sự tình cũng không có khả năng lại đơn giản như vậy, người có thể ở bên cạnh anh hai anh có người nào không có chút năng lực, có được công việc lương lao không muốn lại chạy đi làm trợ lý cho diễn viên tuyến 18, ai tin?

Vẫn phải tìm thời gian hỏi Dư Thần một chút, xem rốt cuộc là chuyện như nào mới được, anh có cảm giác, anh hai có thể có quan hệ gián tiếp với chuyện Khương Hành mất trí nhớ.

Lúc trước anh có nói qua điện thoại với anh cả sẽ mang bạn trai về nhà ăn tết trung thu, nhưng anh chắc chắn mình cũng chưa lộ ra với anh hai, chẳng lẽ anh hai lại là tên miệng rộng, sau đó mọi người đều biết hết?

Anh cả anh cũng không phải người thích nhiều chuyện, cho dù có điều tra một chút anh và ai ở bên nhau, cũng sẽ làm lặng lẽ, không thể thông qua anh hai anh, nhưng mà, anh cả và anh hai cùng một mẹ sinh ra, quan hệ của bọn họ vốn dĩ không tồi, nếu thật có nhắc tới chuyện mình muốn mang bạn trai về nhà, cũng không có gì đáng trách, anh hai biết được cũng là chuyện đương nhiên.

Lý Quân cảm thấy suy đoán của mình chắc cũng gần gần với chân tướng.

Nếu Khương Hành không mất trí nhớ, tất cả mọi việc đều dễ giải quyết, nhưng vấn đề là trí nhớ của Khương Hành hiện tại thiếu hụt, rất nhiều chuyện đều không thể thương lượng cùng, càng quan trọng là trước khi hắn mất trí nhớ, mình còn chưa dẫn hắn tới gặp người nhà, càng đừng nói tới sau khi hắn mất trí nhớ, mình cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Trước tiên anh vẫn nên làm rõ bản thân là vừa khéo gặp phải Cao Tín tìm tới anh mới tham gia chương trình này, hay là anh và Khương Hành thật sự có cái duyên phận này.

Sau khi Khương Hành và Vệ Diên vào nhà, Lý Quân cũng không đi vào theo, mà là quay đầu tìm Vương đạo diễn, chuyện này đọng lại ở trong lòng không giải quyết, anh một giây cũng không ngồi yên được, không có tâm tư quay chụp.

Lý Quân hỏi Vương đạo diễn: "Vương đạo diễn, có thể  nói chuyện một chút không? Mượn anh hai phút."

Vương đạo diễn gật gật đầu, thời gian này cũng không có việc gì, hai người lén lút nói chuyện tự nhiên sẽ không bị quay chụp vào: "Chuyện gì thế?"

Lý Quân: "Tôi nhớ nhà tài trợ rượu vang đỏ ngay từ đầu cũng không có, là khi nào gia nhập?"

Vương đạo diễn: "Đúng vậy, ngay từ đầu là không có, đại khái là tuần thứ hai có rót một khoản tiền cho chúng ta, sao vậy?"

Chuyện này đại đa số người trong tổ tiết mục bọn họ đều biết, các khách mời vẫn luôn thay phiên, có biết hay không kỳ thực cũng không có quan hệ quá lớn, nhà tài trợ cũng không tỏ vẻ yêu cầu các khách mời làm đại ngôn cho bọn họ.

Lý Quân: "Cảm ơn, tôi biết rồi."

Vương đạo diễn cũng không nghĩ nhiều: "Cậu cũng cảm thấy hứng thú với rượu vang đỏ sao?"

Lý Quân cười: "Cũng tạm, sau này sẽ tặng ngài một ít."

Vương đạo diễn: "Như vậy sao được." Đúng là hắn có ít rượu ngon, nhưng trong lúc làm việc thì không uống.

Lý Quân: "Chờ chương trình kết thúc, tôi sẽ gửi cho anh."

Vương đạo diễn và Lý Quân đúng là không khách khí, đều thân quen như vậy: "Được, cảm ơn cậu trước."

Lý Quân: "Khách khí, đúng rồi, Vương đạo diễn, ngày mai có khách nhân và khách mời nào?"

Vương đạo diễn thu rượu nhưng đầu óc cũng không bị đi vào kịch bản của Lý Quân: "Tạm thời còn chưa thể nói ra cho cậu, nhưng hôm nay nhiệm vụ của mọi người là quét dọn khách sạn, sau đó các cậu liền có thể tự do hoạt động, cho các cậu nghỉ ngơi một buổi chiều."

Lý Quân: "Không tiến hành quay chụp?"

Vương đạo diễn: "Đương nhiên phải quay."

Lý Quân nhìn Vương đạo diễn, còn nói tự do hoạt động nữa, không phải vẫn phải quay chụp sao.

Vương đạo diễn bị nhìn đến chột dạ: "......Nhớ nói cho Khương Hành." Lại một lần nữa từ ánh mắt của Lý Quân cảm nhận được vô hạn áp lực, rõ ràng Lý Quân cũng không phải cấp trên của hắn.

Sau khi Lý Quân chuyển dời tầm mắt một giây, loại áp lực này mới rời khỏi người Vương đạo diễn, ảo giác, nhất định là ảo giác rồi.

Lý Quân gật gật đầu, sau đó tiếp tục trở lại hiện trường quay chụp.

Tới khi Vương đạo diễn phản ứng lại mới cảm thấy vấn đề Lý Quân hỏi thật kỳ quái: Cậu ta hỏi nhà tài trợ rượu vang đỏ làm gì?

Khi trở lại phòng, Khương Hành đang trêu đùa Hạt Cát, Lý Quân tiến đến đem an bài của Vương đạo diễn muốn anh chuyển lời nói cho hắn.

Khương Hành: "Buổi chiều nghỉ ngơi? Không quay chụp?" Bụng hắn đã khỏi được bảy tám phần, chỉ cần không ăn đồ ăn dầu mỡ, hẳn là không có việc gì.

Lý Quân: "Vẫn quay, nhưng không bố trí nhiệm vụ."

Khương Hành: "Vậy anh phải ngẫm lại cho kỹ xem chúng ta có thể đi đâu chơi."

Lý Quân hắt cho hắn bát nước lạnh: "Đừng nghĩ, anh ra cửa, chúng ta còn phải tìm toilet."

Khương Hành: "......"

Đúng lúc Vệ Diên xách theo một thùng nước tới đây: "Ai nói không bố trí nhiệm vụ, còn phải dọn dẹp vệ sinh xong mới có thể nghỉ ngơi."

Lý Quân đem cây chổi bên cạnh đưa cho Khương Hành: "Đến đây đi, Khương lão sư, chuyên môn của anh."

Làm việc thì vẫn phải làm, loại việc quét dọn này vẫn là Khương Hành chuyên nghiệp.

Hết thảy ngày hôm qua còn quanh quẩn trong đầu Khương Hành, ngâm nga bài mà Lý Quân hát, hắn làm việc không có nửa câu oán giận, tựa hồ còn rất cao hứng.

Vệ Diên và Lý Quân cầm giẻ lau chà lau bệ cửa sổ, hỏi Lý Quân: "Cậu ta uống lộn thuốc à?"

Lý Quân cười cười: "Không, ngày thường khi cao hứng anh ấy đều như vậy."

Tổ tiết mục: Cái mà ngày thường ngài nhìn thấy cùng với Khương lão sư mà chúng ta tiếp xúc hoàn toàn không giống nhau!

Vệ Diên vẻ mặt ghét bỏ: "Sợ cũng cũng chỉ có cậu mới chịu được cậu ta."

Lý Quân cúi đầu chà lau bụi bẩn trong khe, thấp giọng nói: "Tự mình chọn mà."

Vệ Diên cẩn thận nghĩ nghĩ: "Cũng đúng."

Ba vị khách nhân trẻ tuổi giúp đỡ quét tước vệ sinh khách sạn xong, lại ăn bữa cơm trưa, liền ngồi xe của chương trình rời đi.

Khách sạn trong lúc nhất thời lại trở lại trạng thái an an tĩnh tĩnh.

Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Lưu Dĩ Phàm bị Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh kéo về phòng nói chuyện phiếm, Lưu Dĩ Phàm và Vệ Diên đều rời đi sau giờ nghỉ trưa, chủ nhật lại không có an bài hoạt động khác, trước tiên rời đi cũng không vấn đề.

Lý Quân, Khương Hành, Vệ Diên ba người ở phòng khách ngồi nghỉ ngơi.

Khương Hành đang ăn táo, Lý Quân ăn đào, Vệ Diên ăn nho.

Vệ Diên nói: "Càng ngày càng không nỡ rời khỏi khách sạn, lúc bọn họ tìm tôi làm khách mời thường trú, tôi cư nhiên từ chối."

Lý Quân đúng sự thật nói cho y: "Vậy có lẽ anh không biết, khi chúng tôi vừa tới cái gì cũng phải tự mình giải quyết, đồ ăn tự mình mua, cục đá tự mình tới bờ sông nhặt, hoa trong sân cũng là chúng tôi một lần nữa trồng, còn phải đi học cắt lúa giữa trời nắng gắt."

Biểu tình buồn rầu trên mặt Vệ Diên biến mất trong một giây: ""....Nghe rất vất vả, may mà tôi chỉ tới một tuần.""

Tới một tuần kỳ thực cũng quá sức, có điều ở quen lại cảm thấy cũng không tệ lắm, tiền đề là tổ tiết mục không gây chuyện.

Khương Hành ôm ôm gối lệch nghiêng người ở sô pha, ngồi cùng một bên với Lý Quân, Vệ Diên ngồi phía đối diện.

Vệ Diên thật sự rất khó tưởng tượng, một tuần trước y còn ôm ảo tưởng với Khương Hành, vài ngày sau chỉ còn lại tràn đầy ghét bỏ đối với hắn, may mà có Lý Quân, nếu không mình cũng không biết còn bị bề ngoài của hắn lừa gạt bao lâu, quả nhiên, người không thể nhìn bề ngoài, nhan khống có đôi khi cũng sẽ khiến người bị hố thật sự thảm.

Lý Quân: "Còn tạm, rất thú vị, anh hẳn là ở thêm hai tuần."

Khương Hành: ""Không, cậu về sớm một chút thì tốt hơn." Đỡ phải ngày ngày chiếm lấy bạn trai của tôi.

Vệ Diên cười nhạo, nói giống như là tôi không biết cậu nghĩ gì ấy.

Lý Quân nhẹ nhàng đá chân Khương Hành một cái: "Aiz, cái anh này.""

Vệ Diên hếch hếch cằm lên với Khương Hành: "Sau khi trở về tôi sẽ thường hẹn Quân Quân ra ngoài.""

Khương Hành nhíu mày nhìn về phía Lý Quân: ""Em có thời gian đi ra ngoài với cậu ta?""

Lý Quân cười khẽ: "Vì sao không có?"

Khương Hành cảm thấy tiếng cười của bạn trai cực kỳ dễ nghe: "Nhà cậu ta rất xa."

Vệ Diên: "Tôi có xe, cũng biết lái xe, thêm nữa vì một người bạn tôi còn có thể chuyển nhà?""

Khương Hành: "...... Cậu tàn nhẫn, chúng tôi cũng chuyển nhà."

Lý Quân lần đầu tiên làm trái ý Khương Hành: "Hẹn gặp lại, Khương lão sư, em không chuyển nhà.""

Khương Hành dùng gối che đầu lại, nỗ lực giả chết.

Lý Quân và Vệ Diên cùng nhau trêu chọc Khương Hành, còn rất thú vị.

Trò chuyện một hồi, thời gian bất tri bất giác liền trôi đi, trợ lý của Vệ Diên đã giúp y thu dọn xong hành lý, để y đi xem còn có gì cần mang theo hay không.

Lý Quân đi theo Vệ Diên cùng về phòng y, thừa dịp lúc này không đeo mic, Vệ Diên hỏi Lý Quân xử lý sự tình của bọn họ trên hot search như thế nào.

Lý Quân cho Vệ Diên một nụ cười an tâm: "Không cần lo lắng, chúng tối sẽ giải quyết."

Vệ Diên là một người thông minh: ""Các cậu từ lúc bắt đầu đã không có ý định che giấu phải không?"

Lý Quân nhún vai: "Vệ lão sư lợi hại."

Vệ Diên cho anh một ánh mắt khinh bỉ: ""Thôi, có việc thì gọi cho tôi, có thể giúp tôi sẽ giúp các cậu.""

Lý Quân: "Aiz, có chút cảm động.""

Vệ Diên: ""Vậy trước khi đi cho tôi một cái ôm, anh bạn.""

Lý Quân cười cười: "Được."

Trước khi rời đi, Vệ Diên và Lưu Dĩ Phàm đều làm một cuộc phỏng vấn đơn giản, đây là con đường mà mỗi một vị khách mời ở đây một tuần nhất định phải qua.

Lưu Dĩ Phàm cả tuần đều ngốc nghếch mà trôi qua, đến bây giờ cô còn chưa rõ ràng mối quan hệ giữa ba người Lý Quân - Khương Hành - Vệ Diên, may mà lòng hiếu kỳ của cô không nặng, biết cũng được, không biết cũng chẳng sao, còn đạt được cảm tình của đám người Lý Quân, là một cô gái đơn thuần có nội tâm và bề ngoài khác biệt khá lớn, trong giới giải trí rất ít thấy được.

Chờ Vệ Diên và Lưu Dĩ Phàm phỏng vấn xong, đám người Lý Quân và Khương Hành đứng ở cửa tiễn bọn họ rời đi.

Khương Hành đột nhiên nói cho Vệ Diên: "Vừa rồi Cẩm Lý nói với tôi, chuyến bay của cậu ta bị hủy, hiện tại còn dừng ở sân bay, có lẽ các cậu còn có thể gặp nhau, ngồi chung một chuyến bay cũng không chừng.""

Vệ Diên nhìn thời tiết hôm nay: "Thời tiết không tồi mà, sao chuyến bay lại hủy?" Không rõ ràng lắm.

Khương Hành: ""Có lẽ kiểm tra máy bay có sự cố, lát nữa các cậu tự mình liên hệ xem."

Vệ Diên: "....À". Cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai, không rảnh lo cái này, y chủ động ôm Lý Quân, nói bên tai anh: ""Nếu Khương Hành bắt nạt cậu thì nói với tôi nhé, tôi và Cẩm Lý cùng giáo huấn cậu ta, còn dẫn cậu đi gặp mặt các bạn học cũ khác, đều chơi rất được.""

Lý Quân cười nói: "Được."

Khương Hành kéo Vệ Diên ra: "Cậu nói nhiều thế, mau lên xe đi." Đừng dạy hư bạn trai tôi.

Vệ Diên xí Khương Hành một tiếng, sau đó lên xe, phất tay từ biệt với đám người Lương Chỉ Duyên.

Nhìn chiếc xe đi xa, bốn người Lý Quân và Khương Hành mới về phòng.

Hai người đi ở phía sau, đi qua cửa cổng Lý Quân lặng lẽ hỏi Khương Hành: ""Bạn học Cẩm Lý của anh có phải có ý tứ với Vệ Diên phải không?"

Khương Hành: ""....Sao em lại biết?""

Lý Quân: ""Em cũng không mù."" Chuyến bay hủy bỏ gì đó nghe thôi đã thấy vô lý, đã thế Vệ Diên lại không suy nghĩ nhiều.

Bỗng nhiên cảm thấy người bạn học này của Khương Hành hình như cũng không quá thông minh thì phải, quả nhiên là vật họp theo loài.

Khách mời tuần thứ ba rời đi sớm, Lý Quân và Khương Hành đều cảm thấy tổ tiết mục có khả năng muốn ngày mai làm một phiếu lớn, chỉ không biết khách mời  sắp mời tới ngày mai có bao nhiêu trọng lượng.

Thời gian buổi chiều bất ngờ dài dằng dặc, Lý Quân và Khương Hành đều quen nghỉ trưa, hôm nay vì cùng Vệ Diên nói chuyện, cũng không có nghỉ ngơi, lúc này rảnh rỗi bắt đầu ngáp, Khương Hành đánh ngáp một cái, Lý Quân liền ngáp theo một cái.

Sau đó bọn họ quyết đoán về phòng của từng người nghỉ ngơi.

Lý Quân ngủ nửa tiếng, sạc đầy pin liền rời giường, còn Khương Hành lại dựa vào lý do bụng tiêu chảy tối qua, lúc này còn đang bổ sung năng lượng.

Trợ lý đạo diễn vừa thấy Lý Quân đi ra, liền hơi hơi mỉm cười với anh: "Anh Quân, đã đến giờ phỏng vấn mỗi tuần.""

Lý Quân: ""Được."" Xem ra Vương đạo diễn là hi vọng anh vừa rời giường đầu óc còn chưa tỉnh táo, muốn hỏi nhiều vấn đề một chút.

Vẫn là sân sau quen thuộc, máy móc quen thuộc, biên đạo xinh đẹp quen thuộc, Vương đạo diễn đầy năng lượng quen thuộc.

Hai tuần trước đều phỏng vấn vào buổi tối, phỏng vấn dưới ánh sao, lần này lại phỏng vấn lúc chạng vạng, có hoàng hôn cùng Hạt Cát làm bạn.

Lý Quân đặt Hạt Cát lên trên ghế dài, Hạt Cát ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh anh, tùy ý Lý Quân vuốt ve lưng nó, Hạt Cát trưởng thành, lông cũng trở nên dày dặn, sờ thoải mái hơn rất nhiều.

Thấy biên đạo vẫn luôn không mở miệng, Lý Quân lại chủ động hỏi cô: "Không có vấn đề gì để hỏi sao?"

Biên đạo cười đến cực kỳ không có ý tốt: "Đương nhiên có vấn đề. Anh Quân, ngày hôm qua vì sao lại lựa chọn hát bài , có ý nghĩa đặc biệt gì không?""

Lúc này,  mới từ trên giường bước xuống nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng nói, liền lặng lẽ che lại camera, dịch tới ven tường nghe lén Lý Quân phỏng vấn.

Phỏng vấn hai tuần trước đều là bảo mật, Khương Hành vẫn luôn không moi ra được nội dung phỏng vấn của Lý Quân từ miệng Vương đạo diễn, thật ra Khương Hành muốn hỏi Lý Quân, nhưng miệng bạn trai hắn còn kín hơn cả Vương đạo diễn, sắc dụ cũng không dùng được.

Lúc này có thể nghe một chút nội dung phỏng vấn của bọn họ, Khương Hành bỏ qua mới là lạ.

Hắn cũng muốn biết Tiểu Quân nhà hắn lựa chọn bài hát này có ý nghĩa sâu xa gì.

Lý Quân vô luận là làm chuyện gì cũng sẽ có một cái tiền đề, anh sẽ không làm một vài việc không liên quan tới anh, người như anh nhìn việc gì cũng cực kỳ rõ ràng, hai mắt đều sáng như gương, nhìn rõ tất cả mọi thứ, chỉ là phần lớn thời điểm anh đều có vẻ không để bụng mà thôi.

Một bài hát có thể khiến anh để ý, nhất định có ý nghĩa không bình thường.

Khương Hành dán vào tường lắng nghe.

Sân sau thực an tĩnh, giọng nói của Lý Quân vẫn luôn rất vững vàng, nghe vào khiến người cực kỳ an tâm thoải mái.

Khương Hành nghe thấy Lý Quân trầm mặc một chút, khẽ cười nói: "Hình như mọi người đều đã biết chuyện tôi có một người bạn trai."

Khương Hành không tiếng động đáp lại: Đúng, là anh, bạn trai của em là anh.

Biên đạo xinh đẹp: "Đúng vậy, anh Quân, chúng tôi đều biết." Nhưng chúng tôi không nói.

Lý Quân vỗ về lưng Hạt Cát, nói: ""Bài hát này ban đầu là bạn trai tôi hát cho tôi nghe, lúc ấy tôi còn chưa chấp nhận anh ấy, các vị chắc chắn không tưởng tượng nổi, anh ấy bị tôi từ chối nhiều lần. Sau khi bị từ chối ba lần, có một ngày, anh ấy đứng lên sân khấu vì tôi hát bài hát này, tôi cảm nhận được anh ấy thực sự thích tôi, mới đồng ý. Cho nên, lần này tôi lựa chọn hát bài này là để đáp lại lựa chọn lúc trước của anh ấy, hi vọng anh ấy không hối hận.""

Khương Hành: Anh không hối hận, anh chỉ hối hận anh mất trí nhớ!

Nói tới đây, Lý Quân trên cơ bản đã thừa nhận quan hệ của anh và Khương Hành.

Biên đạo xinh đẹp và Vương đạo diễn cũng không nghĩ tới Lý Quân lại thừa nhận nhẹ nhàng như vậy, bọn họ còn tưởng Lý Quân lại muốn che giấu một tuần nữa, nhưng như bây giờ, ngược lại là bọn họ đã nghĩ quá nhiều, Lý Quân căn bản không thèm để ý, trong chương trình chủ động công khai, cũng còn tốt hơn bị fan phát hiện, đây là trong dự kiến, có thể khống chế.

Nhưng biên đạo lại không định dễ dàng buông tha cho Lý Quân như vậy: "Vậy anh Quân có thể tiết lộ thời gian anh và bạn trai ở bên nhau không?"

Lý Quân vẫn tủm tỉm cười như cũ: ""Không thể đâu."" Chủ yếu là bạn trai anh còn chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, lộ ra trước cũng không tốt lắm.

Biên đạo cười cười: "Từ trong miêu tả của anh có thể biết được là Khương, là bạn trai ngài  ở phía chủ động, người đàn ông ưu tú giống như anh ấy, vì sao ngay từ đầu lại từ chối." Thiếu chút nữa nói lỡ miệng.

Lý Quân: "Cô đã từng được người theo đuổi chưa?"

Biên đạo xinh đẹp bị đâm vào tim: "....." Tôi CMN chưa từng được theo đuổi!

Lý Quân ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là phương thức theo đuổi của anh ấy không quá giống như người bình thường, khiến người không thể phán đoán là thích thật hay là đùa giỡn, điều này không liên quan gì tới người có ưu tú hay không, phải xem người này có thích hợp với mình hay không, nếu ngày nào đó phát hiện mọi phương diện của hai người đều thích hợp, đồng ý là được, cũng không phức tạp như vậy. Lúc ấy tôi nghĩ, sau khi thử nghiệm không thích hợp, cuối cùng chính là chia tay mà thôi."

Khương Hành gãi tường: Anh sẽ không chia tay với Tiểu Quân ưu tú như vậy đâu, ai dám nói chúng ta không xứng, mình sẽ kéo hắn vào sổ đen!

Biên đạo nỗ lực bảo trì trấn định tiếp tục hỏi vấn đề kế tiếp, nhưng vô luận cô có nỗ lực như thế nào, Lý Quân đều không hề nói tới bạn trai anh.

Biên đạo: Không sao, đợi lát nữa sẽ đến phiên bạn trai anh!

Sau khi phỏng vấn xong, Lý Quân trực tiếp ôm Hạt Cát đi ao nhỏ, sau khi Khương Hành xác định bọn họ không phát hiện ra mình, mới ra vẻ vừa mới tỉnh ngủ, ra khỏi phòng.

Lý Quân thấy hắn đi tới sân sau, biết cần tránh một chút, liền nói: "Xem kỹ Hạt Cát." Sau đó anh liền chuẩn bị rời khỏi sân sau.

Sân sau hiện tại chỉ có Khương Hành, biên đạo, Vương đạo diễn và Hạt Cát đang bơi thật vui vẻ.

Biên đạo cười tủm tỉm với Khương Hành, Khương Hành liền biết mỗi lần cô cười cũng không có chuyện tốt.

Biên đạo: "Khương lão sư, vừa rồi anh Quân thừa nhận anh ấy có bạn trai đấy."

Khương Hành không có gì lạ gật đầu nói: "Ừ". Sau đó hắn lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Tôi chính là người bạn trai ưu tú kia của em ấy."

Biên đạo & Vương đạo diễn: "......" Chúng tôi còn chưa hỏi cái gì, ngài đây thừa nhận có phải là quá nhanh rồi không!

Lý Quân còn chưa ra khỏi sân sau thiếu chút nữa xảy chân: Vậy, được rồi.

Aiz, đây là bạn trai thích khoe khoang của anh.

- -------

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Nhìn tôi nhìn tôi nhìn tôi!

Lý Quân:?

Khương Hành: Tôi chính là bạn trai ưu tú của Tiểu Quân! [ kiêu ngạo ưỡn ngực ]

Lý Quân:......[ thở dài ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui