Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Lý Ngạn không chút dây dưa dài dòng, mới tới một buổi sáng đã trực tiếp công bố quan hệ của hắn và Lý Quân, trong mắt hắn, quan hệ của bọn họ quang minh chính đại, không có gì cần giấu giếm, Lý Quân tham gia chẳng khác nào về sau anh và Khương Hành sẽ cùng nhau đi tới trước mặt công chúng, thân phận của anh sớm hay muộn sẽ có một ngày bị lộ ra.

Nếu không phải Khương Hành nhìn trúng em ba của hắn, Lý Ngạn vẫn khá thưởng thức hắn, ít nhất hắn là diễn viên chính của rất nhiều bộ phim, đắp nặn qua rất nhiều hình tượng kinh điển đều có dấu ấn.

Hiện tại, em trai đột nhiên nói muốn đem người đã từng được mình thưởng thức này thu vào trong phạm trù người nhà của bọn họ, vậy hắn lại phải nói cách khác, cái gọi là thưởng thức cũng chỉ có thể để sang một bên, không đáng kể.

Đúng vậy, Lý Ngạn chính là một người cực kỳ lý trí như vậy, người đàn ông có thể không nể tình, chỉ cần đề cập tới người nhà, hắn sẽ nghiêm túc đối đãi, ai cũng không thể tổn thương được người nhà của hắn, đặc biệt là em ba Lý Quân của hắn.

Trong phim Khương Hành phần lớn đều là hình tượng lãnh khốc vô tình, hơn nữa người này còn khá khiêm tốn, cũng không nhiều scandal lắm, Lý Ngạn không thể phán đoán nhân phẩm của hắn từ bên trong, trực tiếp tiếp xúc chính là phương thức quan sát tốt nhất. Nhưng thật ra về điểm Khương Hành khiêm tốn và ít scandal cũng khiến Lý Ngạn tăng chút ấn tượng với hắn, ít nhất chứng tỏ Lý Quân không phải người tùy tiện chọn một người nào đó làm bạn trai anh.

Sau khi tiếp xúc một buổi sáng, Lý Ngạn đại khái thăm dò ra một chút phẩm tính của Khương Hành, hắn khiêm tốn cũng không phải không có lý do, hắn là người ít nói, có lẽ thế giới nội tâm rất phong phú, khi ở cùng với người quen thuộc mới có thể nói nhiều lên.

Em trai hắn rốt cuộc quen biết Khương Hành ở đâu, rõ ràng khép kín đến kỳ cục, lại chưa bao giờ thích tiếp xúc với minh tinh.

Lý Ngạn đã công khai trong chương trình quan hệ của hắn và Lý Quân, hỏi Khương Hành càng thêm đúng lý hợp tình: "Cậu và Tiểu Quân quen nhau như thế nào?"

Khương Hành sửng sốt một chút, trong trí nhớ của hắn cũng không có hình ảnh lần đầu hắn gặp Lý Quân, ký ức nhớ ra của mỗi một lần gặp mặt giống như đã quen biết nhau từ rất lâu, cũng không biết bản thân rốt cuộc đã bắt đầu thích Lý Quân từ khi nào, phần ký ức trân quý nhất kia cũng chưa nhớ ra.

Lý Ngạn: "Tôi đã quên, đầu óc cậu hiện tại không sử dụng được."

Khương Hành: "Anh hai, em chỉ là quên vài thứ, đầu óc còn có thể dùng." Lời này mà bị bạn trai mình nghe thấy, không tốt biết bao!

Lý Ngạn nói chuyện cũng quá dễ khiến người hiểu lầm, nếu đổi lại là người khác có lẽ hắn đã ném cho cái mặt lạnh, nhưng hắn không dám ném cho Lý Ngạn cái mặt lạnh, dù sao cũng là người nhà bạn trai, mà hắn đang bị khảo sát, không chừng Lý Ngạn là đại diện đi khảo sát của Lý gia, còn phải ghi hình về nhà cùng người trong nhà nghiên cứu lời nói cử chỉ hành vi của hắn.

Lý Ngạn: "......" Ai cho cậu gọi tôi là anh hai.

Đang định sả đúng cách gọi của Khương Hành, liền nghe thấy Lý Quân gọi hắn: "Anh hai, anh có điện thoại gọi tới kìa."

Lý Ngạn quay đầu, nhìn thấy Lý Quân đang giơ điện thoại di động của hắn lên, trên màn hình xuất hiện hai cái phím xanh đỏ, thật đúng là có người tìm hắn.

Hắn nói với Khương Hành: "Đợi lát nữa lại tiếp tục nói chuyện với cậu."

Khương Hành: "Được, anh em, anh đi làm đi."

Lý Ngạn: "Sửa lại cách xưng hô này."

Khương Hành: "Không phải em nên gọi theo Tiểu Quân sao?"

Lý Ngạn: "Không được, tôi không đồng ý."

Lý Quân xen vào giữa hai người bọn họ, ngắt đứt đối thoại của bọn họ: "Anh hai, điện thoại."

Lý Ngạn tiếp nhận di động Lý Quân đưa tới, sau đó xoay người tìm một nơi yên tĩnh nhận điện thoại.

Lý Quân kéo Khương Hành rời khỏi phòng khách, lén nói với hắn: "Anh cũng thật lợi hại, còn dám gọi anh hai."

Khương Hành cảm thấy bản thân thật tôi nghiệp: "Anh ấy còn ghét bỏ anh, còn nói đầu óc anh không dùng được."

Lý Quân: "...... Không phải sự thật sao?"

Nội tâm Khương Hành cực kỳ khiếp sợ nói: "Anh ở trong mắt em chính là như vậy sao?"

Lý Quân không có chút đồng tình nào với hắn, gật đầu: "Đúng vậy, Khương lão sư."

Khương Hành: "Anh muốn tức giận."

Lý Quân lại cười rất vui vẻ, đẩy hắn vào nhà ăn, nhanh chóng nói cho hắn về việc Lý Ngạn ăn kiêng: "Nghe này, anh hai em không thích ăn củ cải đỏ, không ăn rau cần, không ăn rau thơm, dị ứng thịt bò, khi gọi cơm chút ý một chút, còn có, rượu là chúng ta mang tới, chính là loại mà anh ấy tài trợ, đều là sản phẩm do anh ấy dùng qua mới được đưa ra ngoài, anh ấy sẽ không bắt bẻ." Nếu chính rượu công ty mình sản xuất ra còn bắt bẻ, vậy thật sự tự mình vả vào mặt mình, Lý Quân hiểu Lý Ngạn, hắn sẽ không làm loại tự bê đá đập vào biển hiệu nhà mình như vậy.

Khương Hành lại cảm thấy Lý Ngạn quả thật là một nhân vật phiền toái, cư nhiên có nhiều thứ ăn kiêng như vậy, hắn dùng di động ghi lại mấy món ăn kiêng mà Lý Quân dặn dò vừa rồi: "Còn gì không?"

Lý Quân nói: "Có, nhưng mà không liên quan tới ăn uống, sau này em sẽ từ từ nói cho anh."

Khương Hành cũng không nóng vội, nói quá nhiều chẳng khác nào bại lộ chuyện riêng tư của Lý Ngạn, hơn nữa lúc này Hà Uyển Tinh và mấy vị khách mời đã từ trong phòng đi ra, mặc kệ giữa trưa bọn họ có nghỉ ngơi hay không, một đám đều thay hình đổi dạng, thay quần áo thay quần áo, đổi kiểu tóc đổi kiểu tóc.

Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đều thay quần áo rất bình thường, đều là trang phục thường ngày mặc, ý tưởng trong đầu Đồng Hạo Văn rất nhiều, nhưng cũng thay đổi một bộ thích hợp làm việc, trang phục buổi sáng mặc giống như trang phục biểu diễn, xung quanh viền còn tua rua, khi Lương Chỉ Duyên chỉ đạo hắn, còn bị mắc vào khe giường, mâm mê hồi lâu mới rút được tua rua trên quần áo ra, quá trình muốn bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ, để tránh cho buổi chiều còn xuất hiện loại tình huống này, Đồng Hạo Văn quyết đoán học theo cách phối đồ của Khương Hành, đi theo con đường tùy ý, hiện tại cả người thoạt nhìn có chút dung nhập với không khí của khách sạn.

Muốn nói người trước mắt còn không làm rõ tình huống cũng chỉ có Thang Tuyết Mạn, buổi sáng cô đã trang điểm rất lộ liễu, không nghĩ tới buổi chiều còn trang điểm lộ liễu hơn, lúc này cô không theo kịch bản như ẩn như hiện, trực tiếp đi con đường khom lưng uốn gối ngồi xổm.

Khương Hành cũng thực vô ngưc, khách mời nữ muốn mặc cái gì hắn cũng không thể xen vào, nói nhiều hai câu còn sợ đối phương hiểu lầm, tổ tiết mục rất biết cách cắt nối biên tập, khán giả cũng sẽ phác phong bắt ảnh, hắn là người đã có bạn trai, vẫn nên rời xa vị khách mời nữ tính họ Thang này một chút.

Lý Ngạn không tham dự vào công việc của các khách mời, mục đích của hắn chính là tới đây tìm hiểu bạn trai của em trai một chút, chuyện khách khôn liên quan tới hắn, tổ tiết mục cũng không dám yêu cầu hắn tham dự, trừ khi bản thân hắn chủ động gia nhập, vậy thì lại khác.

Buổi chiều tổ tiết mục bố trí nhiệm vụ cho các khách mời rất đơn giản, chính là để bọn họ đi vào thôn tặng đồ giữ ấm cho các gia đình nghèo khó.

Đây vốn dĩ là công việc của bộ ngành chính phủ, bọn họ muốn tặng quà và tiền cho hộ nghèo khó, cô nhi quả phụ, còn có người già, ủy viên thôn ủy cân nhắc tới chương trình cọn họ có một đống minh tinh, liền nghĩ có nên hợp tác với bọn họ một phen hay không, để bọn họ đại diện cho chính phủ ra mặt đem đồ đi tặng, hai bên đều kiếm được tiếng thơm, hơn nữa tổ tiết mục bên này còn tài trợ một chút, dù sao sau khi nhà tài trợ rót tiền vào, bọn họ cũng có tiền!

Khi đám người Lý Quân đang nghe an bài nhiệm vụ, Lý Ngạn cũng ngồi bên cạnh, Lý Quân hỏi hắn: "Anh hai, anh có muốn đi không? Đợi lát nữa xong việc, em dẫn anh đi tìm công chúa Bạch Tuyết, nó cực kỳ đáng yêu."

Lý Ngạn: "Công chúa Bạch Tuyết?"

Khương Hành: "Là một con mèo cực kỳ xinh đẹp, nó rất thích em."

Lý Quân nhìn nhiều Khương Hành vài cái: "...." Mặt anh đâu? Tổ tiết mục đều có quay chụp lại.

Lý Ngạn nghe được có mèo để chơi, có chút động tâm: "Dù sao tới khách sạn nghỉ ngơi cũng rất nhàm chán, anh đi cùng bọn em vậy, cần anh hỗ trợ gì không?"

Lý Quân đè lại xúc động muốn rải tiền của anh hai anh, cẩn thận nhắc nhở anh: "Anh, những thứ này đã có người sắp xếp rồi, không cần anh hỗ trợ."

Lý Ngạn thiếu chút nữa quên bản thân không phải nhân vật chính, trong lòng nghĩ tuyệt đối không thể đoạt nổi bật của em trai, tuy em trai kiếm đều là tiền trinh, nhưng em ấy vui vẻ là được, người trong nhà cũng không có yêu cầu đặc biệt gì với anh.

Lý Ngạn: "Vậy được rồi, anh đi theo bọn em."

Lý Quân: "Được, đúng rồi, nhớ đội mũ, bên ngoài rất nóng."

Lý Ngạn: "Ừ." Có em trai quan tâm, còn rất hạnh phúc.

Khương Hành đứng ở một bên, trong lòng còn nghĩ nếu là Lý Ngạn rải tiền, bản thân có phải cung nên rải theo hay khôg, nhưng tiền của hắn đều ở chỗ Tiểu Quân, có rải như nào cũng không rải vượt qua hắn được, thiên tài kinh doanh, tùy tùy tiện tiện một cái vấn đề cũng là một cái thương cơ.

Vẫn là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, tiếp tục nghe bạn trai.

Nhưng mà hiện tại đối tượng bạn trai quan tâm thành Lý Ngạn, Khương Hành cảm thấy địa vị của mình ở trong lòng Lý Quân xuống dốc không phanh, trong lòng ê ẩm, sắp chua thành chanh, hi vọng Tiểu Quân có rảnh thì nhìn nhiều hắn vài lần.

Lý Ngạn vốn dĩ không tham dự đột nhiên vì một câu của Lý Quân mà thêm vào đội ngũ, tổ tiết mục càng có nhận thức sâu sắc về trình độ của Lý Quân!

Đây tuyệt đối là một nhân tài, anh bất động thanh sắc là có thể điều động Khương Hành đi cho vịt con ăn, lại tùy tiện một câu là có thể gọi tới lão đại tài trợ, cũng chính là anh hai anh gia nhập hoạt động của bọn họ, người như vậy, chương trình tuyệt đối muốn coi anh thành thần mà cung phụng!

Trước ngày hôm nay, ai cũng không nghĩ tới một người ba tuần trước ngay cả trợ lý cũng không có lại là con trai của Lý gia phú hào, ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy! Những công ty thích lăng xê cũng không dám bịa đặt một thân thế ly kỳ hấp dẫn cho nghệ sĩ của bọn họ, cho dù có bố trí một quý công tử, phú nhị đại khiêm tốn sở hữu biệt thự cao cấp chục triệu, cũng không bằng một người chân chân thật thật bày ra ở trước mặt bọn họ!

Cho tới bây giờ, tổ tiết mục đã thỏa thỏa nhận ra tính cách thiết lập con nhà giàu hoàn toàn không sánh được với tính cách con nhà giàu từ lúc sinh ra chân chân thật thật, cho dù khiêm tốn đến mấy cũng không che dấu được được ánh hào quang rực rỡ, càng không nói tới bây giờ còn có viên kim cương phụ trợ giúp anh tăng thêm ánh hào quang càng thêm chân thật!

Tất cả khách mời chuẩn bị ổn thỏa, sau đó, xuất phát đi bộ.

Thang Tuyết Mạn một đôi giày nhỏ nhắn và cao gót: "......" Vì sao không nói cho cô là đội trời nắng đi bộ ra ngoài!

Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đã uyển chuyển nhắc nhở cô trước khi xuất phát, hiện trường có lẽ cũng không long trọng như cô nghĩ, có thể đổi sang một đôi giày đơn giản một chút, nhưng đối phương hiển nhiên không để ý, càng không biết tổ tiết mục của bọn họ lạnh nghèo nàn như vậy, cư nhiên phải đi bộ đi!

Khương Hành dưới sự chỉ đạo của Vương đạo diễn, cố tình giải thích nhiều một câu: "Bởi vì chúng ta đi tặng đồ giữ ấm cho gia đình nghèo khó, cho nên đi bộ càng thể hiện thành ý của chúng ta." Dù sao đám "dân thường trú" ở khách sạn bọn họ cũng đã quen, rèn luyện thân thể dưới ánh mặt trời chói chang, chỉ cần không trúng nắng là được.

Giữa mùa hè tặng đồ giữ ấm, cũng khiến người cảm thấy đặc biệt phải không?

Tất cả vật tư đều đã chuẩn bị tốt, các lãnh đạo thôn ủy đã có mặt ở địa điểm thỏa thuận đợi bọn họ.

Địa điểm tập hợp chính là dưới gốc cây đa lớn nơi mà Lý Quân và Khương Hành tìm được công chúa Bạch Tuyết lần trước.

Trưởng thôn nói với bọn họ, rất nhiều năm trước, trong thôn còn chưa phát triển như hiện tại, lúc ấy trong thôn chỉ có mười mấy hai mươi hộ gia đình, chỉ cần trong thôn có chuyện gì, trưởng thôn đều sẽ triệu tập mọi người ở dưới gốc đa lớn mở họp, cái cây này cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm, có vài người già cảm thấy khi công việc không thuận lợi, còn sẽ tới nói chuyện với nó, cảm thấy nó sống lâu rồi có linh tính, có thể nghe hiểu tiếng người.

Đám người Lý Quân nghe trưởng thôn giảng thuật, cảm thấy thú vị, vừa lúc có một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây hơi hơi rung động, giống như đồng ý với lời thôn trưởng nói, cảm thấy vui vẻ tưk mình vỗ tay, hoặc là nói cho bọn họ mình có thể nghe thấy.

Lý Quân chỉ vào một cục màu đen trên cây, nói cho Lý Ngạn: "Anh, nhìn thấy cục màu đen ở giữa có dúm lông màu trắng trên kia không, nó chính là công chúa Bạch Tuyết."

Lý Ngạn gật đầu: "Nhìn thấy." Thật béo, có chút muốn ôm, nhất định rất mềm.

Lý Quân nói: "Chờ xong việc chúng ta lại qua đây, nếu không có người tìm nó, nó sẽ vẫn luôn ở chỗ này."

Tầm mắt Lý Ngạn dính vào trên cây không rời, có chút không muốn đi: "Ừ." Thật béo, nhất định sờ rất thích.

Khương Hành thò qua tới hỏi Lý Quân: "Đợi lát nữa ôm xuống dưới cho anh sờ sờ trước."

Lý Quân: "Ừ". Dù sao cũng chỉ là sờ sờ.

Hiện tại không phải lúc nói chuyện mèo, dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn, đoàn người bọn họ đi từng nhà phát đồ "giữ ấm" trong mùa hè nắng chói chang.

Thang Tuyết Mạn đi đến cổ chân đều trầy da, tặng xong đồ giữ ấm, cô khập khiễng được nhân viên công tác dùng xe máy trở về khách sạn.

Đúng, chính là loại xe máy có thể ngồi một bên, cũng có thể ngồi hai bên, không có ô che nắng.

Cô cảm thấy bản thân ngồi trên xe máy giống như một cô gái thôn quê, che mặt một đường trở lại khách sạn, muốn hận bao nhiêu thì có hận bấy nhiêu, nhưng cũng không biết nên hận bản thân hay là hận tổ tiết mục, nhìn một đống camera, cô quyết định ghi hận tổ tiết mục.

Ba người Lý Quân, Lý Ngạn, Khương Hành trở lại dưới tàng cây, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên theo đuôi bọn họ.

Lý Quân có kinh nghiệm leo cây, động tác lưu loát leo lên đem công chúa Bạch Tuyết bế xuống dưới.

Công chúa Bạch Tuyết bị anh vuốt ve trong chốc lát, thoải mái nheo lại đôi mắt.

Sau đó hai bàn tay có mùi vị khác nhau hướng về phía nó.

Công chúa Bạch Tuyết đột nhiên trợn tròn hai mắt, nhanh chóng duỗi trảo đem hai tay xua đi: "Meo!"

Khương Hành & Lý ngạn: "......"

Lý Ngạn phản ứng nhanh chóng, kéo thể diện cho bản thân: "Không phải cậu nói công chúa Bạch Tuyết rất thích cậu sao?"

Khương Hành cũng có bộ dạng oán trách như vậy: "Nó hình như cũng không thích anh."

Lý Ngạn mặt vô biểu tình nhìn hắn chăm chú: "....."

Khương Hành cực kỳ vô tôi mà nhìn về phía Lý Quân, bạn trai hắn dịu dàng dùng khẩu hình miệng nhắc nhở hắn: Khương lão sư, anh xong đời rồi.

Lời nói thật gì đó là đả thương người nhất.

- ----

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Tiểu Quân, anh xong đời rồi, em mau hôn hôn anh!

Lý Quân:......[ Hai cái này có liên quan gì tới nhau? Lừa hôn à. ]

Khương Hành: [ dẩu miệng ]

Lý Quân: [ bất đắc dĩ tiến lên ] chụt!

- -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui