Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Khương Hành cũng không ngờ tới mình tùy ý nói một câu mà đã làm giảm điểm ấn tượng của mình trước mặt Lý Ngạn.

Trong lòng lập tức cảm thấy xong đời rồi, chỉ sợ Lý Ngạn ghi thù.

Mà Lý Ngạn chỉ nhìn hắn nhiều một cái liền quay đầu đi, cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cũng ở trong lòng ghim Khương Hành một bút.

Khuôn mặt tươi cười của Lý Quân càng có vẻ xem kịch, căn bản không nghĩ tới muốn giúp  Khương Hành, dù sao một người là anh hai của anh, một người là bạn trai anh, đứng trước mặt hai người, giúp ai cũng không được, chủ yếu là hai người đều rất biết lăn lộn, còn là trình độ khác nhau, phương hướng khác nhau, anh tránh đi cuộc chiến mới là sách lược tốt nhất.

Lý Quân ôm công chúa Bạch Tuyết, vuốt cằm nó, mập đến nỗi vang lên tiếng lộc cộc, càng vuốt âm thanh lộc cộc lại càng vang lên.

Khương Hành lại nếm thử vươn tay ra, công chúa Bạch Tuyết quyết đoán ngoảnh mặt quay đi.

Lý Ngạn lại không giống Khương Hành, hắn nói với công chúa Bạch Tuyết: "Không đáng yêu một chút nào, hai dúm lông thật xấu."

Công chúa Bạch Tuyết hoàn toàn không quan tâm, mà Khương Hành thì lại hơi cảm thấy vô ngữ: "......"

Không nghĩ tới anh hai Lý Quân lại là dạng này, không chiếm được người ta yêu thích liền nói xấu đối phương, thật ấu trĩ. So sánh ra, tính tình của mình quả thực quá tốt, công chúa Bạch Tuyết cho hắn mặt lạnh hắn cũng không nghĩ tới muốn nói xấu nó, nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, Lý Ngạn vừa nói ra, hai dúm lông màu trắng trên đầu đúng là rất khó coi.

Hai người không được công chúa Bạch Tuyết thích liền đi theo sau Lý Quân.

Hà Uyển Tinh cũng đi lên, vui vui vẻ vẻ cùng Lý Quân vuốt mèo, Khương Hành và Lý Ngạn nhìn thấy có vài phần đỏ mắt ghen tị.

Trình độ yêu thích động vật nhỏ của Lương Chỉ Duyên và Đồng Hạo Văn tương đối bình thường, hai người đành phải đi ở phía sau, tùy ý tán gẫu đề tài nhàm chán, nhưng như thế cũng đem đối thoại tiến hành xong, còn không xấu hổ, tổ tiết mục đều cảm thấy rất bất ngờ.

Lý Quân và Hà Uyển Tinh cùng nhau đem công chúa Bạch Tuyết về nhà bác gái Điền, bác gái Điền nhiệt tình lại tặng anh một túi lê to.

Đám người Khương Hành và Lý Ngạn ở bên ngoài chờ anh cùng nhau về khách sạn.

Khương Hành cố ý kéo gần quan hệ với Lý Ngạn, cũng muốn hóa giải xấu hổ vừa rồi, liền nói: "Tiểu Quân lúc trước đi mua đồ ăn, giúp chủ của công chúa Bạch Tuyết, sau đó bác gái đó cứ thấy Tiểu Quân liền cho em ấy các loại rau củ trái cây, còn có, hương vị gà nhà bác ấy cũng không tồi.""

Lý Ngạn chú ý tới gà ăn ngon: "Ồ, Tiểu Quân cũng cảm thấy gà nhà bà ấy ăn ngon sao?"

Khương Hành: "Đúng vậy, lần trước làm nhiệm vụ, gà nhà bác ấy vẫn là do Tiểu Quân đuổi về chuồng, nhìn chân gà kia liền biết hương vị rất dẻo dai."

Lý Ngạn nghi hoặc nhìn Khương Hành, trong đầu đã xuy xét tới chuyện mua gà nhà bác gái Điền, một giây sau hắn liền suy nghĩ phải mua mấy con mới đủ, nếu Tiểu Quân thích, mua về là không sai.

Lý Ngạn: "Vậy mua gà ai nấu?"

Khương Hành: "Tiểu Quân nấu là ăn ngon nhất." Nhưng chầu ăn ở nhà bác gái Điền không phải do Lý Quân vào bếp, mà là bạn học Vệ Diên của hắn.

Lý Ngạn cho hắn một cái mắt lạnh: "Cậu chỉ phụ trách ăn?"

Khương Hành chột dạ nói: "Em còn có thể giúp đỡ, chủ bếp là Tiểu Quân."

Lý Ngạn không tiếp tục khó xử hắn ở mặt bếp núc, dù sao bản thân cũng không biết làm: "Tay nghề nấu nướng của Tiểu Quân đúng là không tồi."

Khương Hành: "Vì sao em ấy lại thích nấu cơm?"

Lý Ngạn: "Cậu không biết?" Hắn nhìn xuống đầu Khương Hành: "À, đầu óc cậu hỏng rồi, có biết cũng không nhớ rõ."

Khương Hành: Nếu không phải anh là anh hai Tiểu Quân, có tin tôi hiện tại liền cho một đấm hay không.

Lý Ngạn xem nhẹ ánh mắt của Khương Hành, nói: "Tôi chỉ có thể nói cho cậu, điều này có liên quan tới mẹ em ấy, sau này cậu tự mình hỏi đi, đây là việc của em ấy."

Khương Hành: "......" Không muốn nói thì anh việc gì phải nói lời này ra, thật đúng là rất thiếu đánh.

Hắn phát hiện Lý Ngạn vẫn luôn trêu tức hắn, cái gì cũng tự mở miệng, sau đó khiến hắn nghẹn họng, cảm giác nửa vời rất khó chịu, thật sự muốn đánh người.

Mà Lý Ngạn nhìn thấy Khương Hành khó chịu, tâm tình hắn liền tốt, dựa vào cái gì em trai bọn họ bảo hộ ngần ấy năm, chớp mắt một cái liền sẽ cùng một người đàn ông khác tạo thành gia đình, hắn có chút khó có thể tiếp thu, tuy Khương Hành là một người đàn ông có sự nghiệp xuất sắc, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng việc mình cho hắn ngột ngạt.

Hắn chính là muốn cho Khương Hành kìm nén khó chịu, như vậy hắn liền vui vẻ.

Khương Hành: "Anh hai, anh như vậy thật không phúc hậu."

Lý Ngạn: "Sửa lại cách xưng hô này."

Khương Hành: "Tiểu Quân bảo em sửa em sẽ sửa."

Lý Ngạn hừ lạnh: "Cậu đoán là nó nghe tôi hay nghe cậu."

Hai người càng nói chuyện nhiều, Khương Hành cũng càng hiểu biết về cá tính Lý Ngạn, đề tài xoay quanh Lý Quân cũng trở nên phong phú hơn.

Khương Hành lại kể cho Lý Ngạn một vài việc về anh  mà hắn không biết, dù sao Lý Ngạn cũng không định cho hắn xoát cảm tình, hắn vốn dĩ đã mang theo mục đích làm khó mình mà tới, vô luận hắn nói gì làm gì Lý Ngạn cũng sẽ không vui, còn không bằng kể về anh, đây vốn dĩ cũng là điều hắn thích.

Khương Hành: "Tiểu Quân biết làm gà hầm nấm, anh ăn qua chưa?"

Lý Ngạn: "Gà hầm nấm là thứ gì?"

Khương Hành: "Gà ăn ngon."

Lý Quân đưa mèo về xong xách theo một túi trái cây đi ra, liền nghe hai người bọn họ gà tới gà lui, nghe thật không văn minh, hai người chú ý tới quần chúng vây xem một chút có được không? Cãi nhau và khoe khoang là một loại hành vi ấu trĩ.

Khương Hành tự nhiên tiếp nhận lê trong tay Lý Quân: "Cái này ăn thế nào?"

Lý Quân: "Gọt vỏ, rất ngọt, bác gái Điền nói nhà bác ấy có một cây to đã kết trái, hôm nay vừa mới trèo lên hái xuống, có một sọt to, đưa cho chúng ta một túi."

Khương Hành: "Bác ấy sao không giữ em lại ăn gà nhà bác ấy."

Lý Quân: "Người ta nuôi gà là để bán, trông cậy vào để kiếm tiền, mỗi ngày mời em ăn, ăn hết của bác ấy thì làm sao."

Lý Ngạn: "Vậy thì mua, dù sao bán cho ai cũng là bán."

Khương Hành: "Anh không biết thôi, Tiểu Quân đi mua gà nhà bác Điền, bác ấy chắc chắn không thu tiền của em ấy."

Lý Ngạn: "Bác gái Điền này thật đúng là cá tính."

Lý Quân cười khẽ: "Đúng vậy, bác ấy quá nhiệt tình, em cũng không dám hỏi bác ấy mua đồ, mỗi lần nhìn thấy em liền nhét cho đủ loại đồ ăn, lấy nhiều đến mức ngượng ngùng."

Lý Ngạn quyết định làm chút gì đó cho em trai, hắn biết Lý Quân kỳ thực không quá thích thiếu nhân tình của người khác.

Khương Hành ước lượng lê trong tay: "Chỗ này cũng không ít, mỗi người trong khách sạn chúng ta ba quả cũng còn thừa."

Hắn nói chính là 6 vị khách mời, hơn nữa bác gái Điền cho bọn họ đều là quả to, đúng là rất thích Lý Quân.

Trái cây cầm ở trong tay, Khương Hành cảm thấy mình thực hạnh phúc, cọ vận khí của bạn trai còn vui vẻ hơn bản thân tìm được một vai diễn tốt.

Lý Ngạn trực tiếp sai bảo Khương Hành: "Rửa mấy quả ăn thử xem có ngọt không."

Khương Hành: "Trái cây Tiểu Quân mang về còn có thể không ngọt sao?"

Lý Ngạn: "Nó mang về có thể là ngọt, nhưng vào tay cậu có lẽ sẽ biến thành mặn."

Lý Quân cảm thấy hai người bọn họ quen thân hơn rất nhiều, trên mặt là nụ cười nhu hòa: "Anh hai, quả này trước kia ở nhà bà ngoại có ăn qua."

Lý Ngạn: "Nhớ rõ, khi anh cả leo lên cây hái, còn bị ngã chổng vó, cuối cùng vẫn là em leo lên hái."

Nhà bọn họ đều không có thiên phú leo cây nhanh nhẹn, duy chỉ có Lý Quân, làm gì cũng rất nhanh, kỳ thực nếu anh nguyện ý, việc kinh doanh trong nhà, anh cũng có thể làm rất tốt, thậm chí còn cao hơn một bậc so với hắn và anh cả.

Nhớ lại đoạn ký ức này, Lý Quân cười đến thực vui vẻ, anh nhìn về phía Khương Hành nói: "Đúng vậy, em cũng nhớ rõ, anh cả hiện tại chỉ sợ chúng ta nhắc tới đoạn lịch sử này của anh ấy, đều không muốn theo chúng ta nhớ lại ký ức khi còn bé."

Khương Hành: "Thật hâm mộ hai người, anh thì không có anh em, nghỉ đông và nghỉ hè đều là hẹn bạn bè cùng nhau chơi game."

Lý Quân: "Không có gì mà hâm mộ, chúng em cũng không phải thường xuyên chơi cùng nhau, cũng chỉ có lúc bọn họ rảnh, không phải đi học mới có thể đến nông thôn chơi với em."

Lý Ngạn: "Ừ, anh cũng hâm mộ."

Khương Hành muốn hỏi Lý Quân vì sao chỉ có anh ở nông thôn, mà Lý Ngạn và anh cả anh lại ở trong thành phố tiếp thu giáo dục khác nhau.

Lý Quân thấy Khương Hành hơi hơi có xu thế nghĩ nhiều, nhỏ giọng nói: "Sau này em sẽ nói với anh."

Lý ngạn hừ lạnh, hắn cảm thấy em trai nhà mình đối xử với Khương Hành cũng quá mức quan tâm, chỉ là một chút biểu tình mà thôi, có cái gì đáng để ý, còn không bằng nói chuyện với anh trai nhà mình nhiều hơn, gặp mặt một lần liền ít đi một lần.

Khương Hành nghe thấy liền vui vẻ, bạn trai cũng không có vì người nhà tới mà xem nhẹ cảm xúc của hắn, càng là vì như vậy, hắn đối với bạn trai của mình càng thêm yêu sâu đậm một chút, không, hẳn là nhiều chút, có thể hội tụ thành biển rộng.

Hà Uyển Tinh vẫn luôn theo ở phía sau: "......" Mấy người thật sự không phát hiện còn có một cô gái đi theo phía sau sao? Hiện tại đàn ông đều thế này, thành ngữ "thương hoa tiếc ngọc" nói ném liền ném, tôi không cần mặt mũi sao?

Trên đường về khách sạn, ba người phía trước vẫn không nhớ ra còn có người đi theo phía sau.

Hà Uyển Tinh rút một cọng cỏ ở ven đường dùng sức nghiến răng, thật tức giận mà, nhưng lại không thể nổi giận với bọn họ.

Lão đại nhà tài trợ và công tử nhà phú hào, cùng với ảnh đế nổi tiếng thật nhiều năm, đúng là ghê gớm, một người cũng không đánh lại nổi.

Đi theo bọn họ thôi, quen rồi là được.

Sau khi trở lại khách sạn, Hà Uyển Tinh nhìn thấy Thang Tuyết Mạn đã thay y phục thành áo thun quần đùi bình thường, có so sánh mới có đau thương, tâm trạng của cô lập tức tốt lên. Ít nhất, cô không mặc vào quần áo xinh đẹp và đi giày cao gót bị người dùng xe máy đèo về, nghĩ tới hiệu quả khi phát sóng, có thể khiến người cười chết có được không?

Thang Tuyết Mạn và Lý Ngạn chỉ có quan hệ bình thường, Vương đạo diễn chắc chắn là muốn cắt như nào thì cắt như nấy, mới mặc kệ cô, Lý Quân công tử phú hào người ta cho tới giờ chưa nói qua cắt cảnh nào đâu, nghĩ sâu như vậy, Hà Uyển Tinh liền tiến lên quan tâm Thang Tuyết Mạn.

Hà Uyển Tinh: "Chị Mạn, chân chị có sao không?"

Thang Tuyết Mạn cười đến cực kỳ cứng đờ, mới vừa bôi xong HA mặt thoạt nhìn có chút quỷ dị: "......Còn tạm." Cô hiện tại không muốn xuất hiện trước máy quay, vì sao lại muốn tới đây tìm cô?

Khương Hành trên danh nghĩa là ông chủ khách sạn, nhìn qua: "Tiểu Thang, cô không sao chứ?"

Thang Tuyết Mạn thường được người ta gọi là Tuyết Mạn, Mạn Mạn, chị Mạn, Tiểu Mạn, lần đầu tiên có người gọi cô là Tiểu Thang, đối với cô mà nói cái xưng hô này quả thực hạ thấp không chỉ một cấp bậc, chuẩn bị rơi xuống mặt nước.

Nhưng Khương Hành đã gọi, cấp bậc trong giới nghệ sĩ của đối phương còn cao hơn cô vài bậc, không phải loại người dựa vào tuyên truyền xoát ra danh tiếng như cô có thể so sánh, cô thật đúng là không thể làm gì Khương Hành!

Không, cô muốn phản kháng, cách gọi Tiểu Thang thấp kém như vậy không thể tồn tại!

Thang Tuyết Mạn vừa mới phát ra một tiếng: "Em...."

Lý Ngạn đột nhiên nói: "Tiểu Thang, có phải cô đã từng đóng phim thể loại tiên hiệp?"

Thang Tuyết Mạn vặn vẹo trong lòng, nhưng vẫn nỗ lực cứng đờ mỉm cười: "Đúng vậy" lại nghe thêm một lần cách gọi Tiểu thang này, cô sắp tắt thở! Nỗ lực nói cho bản thân, bọn họ đều là lão đại không thể đắc tội, mình phải nín nhịn.

Lý Quân ngồi trước quầy tiếp tân, bị Khương Hành và anh trai anh trêu chọc không nhịn được, hai người buông tha Tiểu Thang được không, sắc mặt của vị nữ khách mời xinh đẹp này sắp bị các anh chọc giận thành màu gan heo rồi.

Khương Hành và Lý Ngạn đối với bạn học Tiểu Thang đương nhiên không có hứng thú, chỉ là vừa lúc nhắc tới, có một chuyện như vậy mà thôi.

Khương Hành hỏi Lý Ngạn: "Anh hai, còn thích xem phim tiên hiệp?"

Lý Ngạn nói trắng ra: "Không thích."

Khương Hành: "Em cũng không thích."

Đồng chí Tiểu Thang: Không thích thì vì sao các anh còn nói tới làm gì!

Lý Quân ghé vào trên bàn nghẹn cười đến đau bụng, hai người các anh đang biểu diễn tấu hài à?

Tất cả khách mời đều về tới khách sạn, tổ tiết mục cho bọn họ nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó liền tuyên bố có thể trực tiếp đi tới trang trại gia đình đã đặt trước.

Lúc này không cần đi bộ, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lý Quân bị Lý Ngạn kéo lên siêu xe của hắn, Khương Hành cũng đi lên theo, Lý Ngạn chỉ vào vị trí tài xế: "Cậu lái xe."

Lý Quân cười cười với anh trai anh, đẩy hắn vào bên trong, nhường một chỗ trống cho Khương Hành: "Anh ấy tạm thời còn không thể lái xe."

Khương Hành thuận thế leo lên trên, trực tiếp chui vào, ngồi dính sát vào Lý Quân!

Cực kỳ hào phóng thừa nhận nói: "Đúng vậy, đầu óc em bị đụng hỏng rồi, không lái được xe, anh hai." Yên lặng cảm thấy mình ở trước mặt Lý Ngạn hòa nhau 1-1!

Lý Ngạn nhìn hai người Lý Quân và Khương Hành cơ hồ ngồi dán vào nhau: "....." Thất sách!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui