Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Đối với chuyện Khương Hành đột nhiên ngất xỉu, trên mặt Lý Quân tuy có vẻ thực bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Qua điện thoại cũng không hỏi được quá nhiều tin tức, anh chỉ có thể áp lại lo lắng, đang ở trên cao tốc, vì an toàn, anh cũng không thể giục tài xế đi nhanh. Nhưng mà, có Dư Thần, năng lực ứng biến của cậu hẳn là không tồi, cậu ta chắc chắn có thể hỗ trợ xử lý, huống chi trợ lý của Khương Hành cũng đi theo, nhiều người xung quanh hắn như vậy, hẳn là không xảy ra việc gì lớn.

Nếu thật sự xảy ra việc lớn, chắc chắn Dư Thần sẽ gọi điện thoại cho anh trước tiên.

Hiện tại điều Lý Quân cần suy xét chính là rốt cuộc là nhân vật nào có thể khiến hắn ngất xỉu, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp?

Lý Quân nhớ tới lời nhắc nhở của anh hai anh tối qua, trong đầu hình thành một suy nghĩ, có chút khẳng định người tới là ai.

Qua tai nạn giao thông lúc trước, đường về một đường thông suốt, chưa tới nửa tiếng, Lý Quân đã về tới khách sạn.

Còn chưa xuống xe hai mắt thiếu chút nữa bị mấy chiếc siêu xe thể thao bên đường chói mù hai mắt.

Được lắm, anh đại khái đã biết đây là phong cách của ai.

Xem ra Khương Hành ngất xỉu thật đúng là có thể tìm được căn cứ, Lý Quân nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đi đầu kia, sau khi xuống xe còn nhẹ nhàng đá cho nó một cái.

Người quay phim bên canh nhìn thấy xe thể thao liền cơ hồ không đi nổi: "....." Ngài kiềm chế chút đi! Đá hỏng thì phải bồi thường đấy!

Thôi, đại lão gia có rất nhiều tiền, còn không phải chỉ là một chiếc xe thể thao trị giá 8 hoặc 9 con số thôi sao, không có gì, không có gì, chỉ là người thường có chút đau lòng.

Lý Quân vừa về, tổ tiết mục cũng đã có người thông báo cho Vương đạo diễn, khi Vương đạo diễn đi ra cũng không nhìn thấy cảnh Lý Quân đá xe thể thao, bằng không hắn cũng đau lòng muốn chết. Vương đạo diễn nhìn thấy Lý Quân, giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mình, không nói quá, Lý Quân hiện tại chính là ân nhân cứu mạng của hắn!

Vương đạo diễn muốn kể lể với Lý Quân về nỗi khổ của mình và tổ tiết mục chờ đợi giải quyết vấn đề, nhưng Lý Quân lại nhanh hơn hắn một bước: "Khương Hành đâu?"

Vương đạo diễn lập tức trả lời: "Hiện tại còn nằm ở trên giường, chúng tôi đã mời bác sĩ, hắn nói thân thể cũng không có vấn đề gì lớn, cũng không biết có phải liên quan tới bệnh của hắn hay không."

Lý Quân gật đầu, trong lòng đều là lo lắng: "Được, người tỉnh chưa?"

Vương đạo diễn: "Còn chưa tỉnh lại, chúng tôi đã phái người nhìn cậu ta, bác sĩ cũng sẽ chờ ở bên cạnh."

Lý Quân: "Tôi đi xem."

Vương đạo diễn muốn nói lại thôi: "Cậu có muốn đi gặp mấy vị khách nhân tới hôm nay hay không?"

Lý Quân dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Vương đạo diễn, nói: "Không vội."

Vương đạo diễn còn đang suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể khiến Lý Quân đi gặp mấy vị khách nhân mới tới trước, một tiếng cười khẽ quen thuộc từ phía trước truyền tới.

Người tới nói: "Tiểu Quân, em cứ như vậy anh sẽ rất thương tâm."

Lý Quân theo giọng nói nhìn về phía trước, như trong dự kiến, không khác với người mà anh đã nghĩ tới khi ngồi trên xe, anh đi lên phía trước, gọi hắn: "Anh cả."

Vương đạo diễn nhẹ nhàng che lại ngực, tiếng gọi anh cả này thật đúng là chân tình thiết ý, lại lần nữa chứng miình thân phận của Lý Quân không có nửa điểm giả dối.

Người đàn ông đứng cách đó không xa tung tung chìa khóa xe trên tay mình, tư thế nhàn nhã đứng ở trước cửa khách sạn, hắn và Lý Ngạn có 5 phần giống nhau, chẳng qua so với Lý Ngạn ít khi nói cười, tươi cười trên mặt hắn càng nhiều hơn, nhưng thường thường những người thường tươi cười đầy mặt như này lại không dễ dàng tiếp cận.

Không đúng, anh em Lý gia không có người nào dễ tiếp cận, khi Vương đạo diễn ý thức được vấn đề này, cảm thấy cực kỳ muốn khóc, Lý Quân khi vừa tới chương trình cũng như vậy, đối với ai cũng dùng vẻ ôn hòa để đối đãi, nhưng lại luôn bảo trì khoảng cách nhất định với tất cả mọi người.

Vị trước mắt này là Lý Tấn anh trai của Lý Ngạn và Lý Quân, khóe mắt hắn không có nốt ruồi giống như Lý Ngạn, lại có một đôi mắt đào hoa khiến người dễ dàng trầm luân, nếu nói Lý Ngạn là một tổng tài bá đạo, thì vị này giống như một vương tử anh tuấn, đứng ở chỗ đó liền tự mang hơi thở khiến người khác phải nhìn lên, muốn quỳ gối dưới gấu quần tây của hắn.

Đương nhiên, vị vương tử anh tuấn này hôm nay cũng không mặc quần tây, hắn ăn mặc rất tùy tính, nhưng trang phục toàn thân trên dưới lại không hề rẻ, hoặc là nói từ đầu tới đuôi đều là nhãn hiệu xa xỉ, mà hai chữ "xa xỉ" này là đối với dân đen bình thường mà thôi, trong miệng bọn họ chỉ là loại quần áo "rẻ nhất trong tủ đồ."

Lý Tấn cùng đứa em trai có một đoạn thời gian không gặp ôm nhau, hắn hiển nhiên càng nhiệt tình hơn Lý Ngạn tổng tài bá đạo, cũng giỏi về biểu đạt cảm xúc của bản thân hơn.

Lý Quân hỏi người anh cả nhiệt tình này của anh: "Anh cả, ôm không nóng sao?"

Lý Tấn vỗ vỗ lưng Lý Quân, cười nói: "Aiz, anh cả ôm lâu một chút thì làm sao, khi em còn nhỏ không phải anh thường hay ôm sao?"

Lý Quân chỉ chỉ bản thân: "Em năm nay 27, không phải 3 tuổi."

Lý Tấn cười ôm vai anh vào trong nhà: "Bên ngoài nóng, chúng ta vào nhà nói chuyện."

Lý Quân nhìn thấy mấy chiếc xe thể thao bên ngoài liền biết anh cả anh muốn làm gì, lúc này mới vào phòng khách, liền nhìn thấy mấy vị thanh niên tài tuấn, ngồi tụ lại một chỗ ăn trái cây, ba người Lương Chỉ Duyên, Hà Uyển Tinh, Đồng Hạo Văn làm người phục vụ đứng bên cạnh.

Bốn vị thanh niên tài tuấn vẫy vẫy tay với anh: "Hi! Quân Quân, lâu rồi không gặp."

Lý Quân: "....." Anh muốn ấn ấn huyệt Thái Dương một chút, nhưng anh chỉ có thể lộ ra mỉm cười: "Sao các anh lại tới đây?"

Mấy người này đều là bạn bè của anh cả anh, bốn vị thanh niên tài tuấn đến từ gia đình phú hào kinh doanh ngành nghề khác nhau, một đám đều là công tử nhà giàu vô số tài sản, thân phận mỗi người tùy tiện vứt ra đều có thể hù chết một đống người, khó trách bên ngoài lại đề phòng nghiêm ngặt, vài vị khoe khoang xuất hiện chắc chắn là chủ ý của anh cả anh, thật là làm khó bọn họ.

Người đàn ông mặc áo màu lam nhạt cười nói: "Quân Quân, không chào đón bọn anh à?"

Lý Quân nói: "Hoan nghênh." Vi này tên là Lục Húc, là bạn từ nhỏ cho tới lớn của anh cả anh, coi như là nhìn Lý Quân lớn lên, ngày thường cũng có nhiều chiếu cố Lý Quân, hắn còn có chút quan hệ họ hàng với Lý gia, ở bên nhà mẹ đẻ của Lý Tấn và Lý Ngạn.

Lý Tấn kéo Lý Quân ngồi xuống cạnh hắn: "Anh cả nói cho em được không?"

Lý Quân liếc hắn một cái: "Anh cả, anh còn chưa nói anh tới chỗ này làm gì."

Lý Tấn: "Cùng mọi người tới chơi chứ gì nữa, anh hai em có thể tới anh cũng có thể tới, em cũng không thể quan tâm anh hai mà không màng tới anh cả."

Lý Quân nheo mắt nhìn hắn: "Vậy sao? Có phải anh đã làm chuyện gì trái với lương tâm hay không?"

Lý Tấn nói: "Tiểu Quân em nghi ngờ tình yêu của anh đối với em sao?"

Lý Quân thành ý mười phần gật đầu: "Đúng vậy." Bằng không, Khương Hành sao có thể vừa nhìn thấy Lý Tấn liền ngất xỉu chứ?

Vấn đề này hiện tại anh cũng không nghĩ ra, hiện tại nhìn thấy anh cả anh, liền có chút manh mối.

Lý Tấn vẻ mặt bi thương: "Tiểu Quân, em không yêu anh cả à?"

Lý Quân cười cười với hắn: "Đợi lát nữa anh liền biết em có yêu anh hay không?" Anh quay đầu nói với mấy vị thanh niên tài tuấn: "Các anh, các anh trước ngồi một lát, em đi xem anh bạn trai ngất xỉu của em một chút."

Lý Tấn nói với Lý Quân: "Tên bạn trai của em kia cũng quá yếu, nhìn thấy bọn anh liền ngất xỉu, có vẻ sợ hãi."

Lý Quân: "Em nghĩ bữa trưa chúng ta có thể tỉ mỉ tán gẫu về đề tài này một chút."

Lý Tấn cảm thấy vẻ mặt em trai hắn có chút không đúng, ngoài miệng vẫn nói: "Được, cho người chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon, bữa trưa anh muốn uống với em trai anh hai ly."

Lục Húc hỏi Lý Tấn: "Cậu uống nổi với Quân Quân sao? Chúng tôi không đỡ cậu về đâu."

Lý Tấn chỉ chỉ trên tầng: "Bên trên đều là phòng, uống say thì ngủ lại chỗ này."

Lý Quân nói: "Anh thật đúng là biết rõ."

Lý Tấn cười cười: "Mau đi xem bạn trai em đi, xem em nóng vội, nếu còn chưa tỉnh thì để Tu Vũ nhìn một cái."

Lý Quân: "Anh Tu Vũ, được chứ?"

Đỗ Tu Vũ là người đàn ông ngồi ở ngoài cùng, hắn nhấc tay: "Không thành vấn đề, việc Quân Quân nhờ anh từ trước tới giờ anh sẽ không bao giờ từ chối."

Lý Tấn: "Đi nhanh về nhanh đi."

Lý Quân lại liếc nhìn anh cả anh một cái, hai mắt đều viết anh cả anh có vấn đề, có chút nhiệt tình quá mức, có cảm giác hơi chột dạ.

Lý Quân tạ lỗi với anh cả và mấy vị thanh niên tài tuấn sau đó rời khỏi phòng khách, chỉ còn lại ba vị khách mời và mấy nhân viên công tác liên quan.

Tổ tiết mục đã nói thầm sau lưng, cuộc sống gia đình của Lý Quân đúng là không bình thường, những người bên cạnh đều trâu bò như vậy, chỉ có thể nói không hổ là con trai phú hào nhỉ? Một đám hận không thể sủng anh lên tận trời!

Mọi người đã không thể tưởng tượng nổi cuộc sống hàng ngày của Lý Quân.

Lý Quân cũng không quá để ý suy nghĩ của mấy vị khách mời và nhân viên công tác, hiện tại anh chỉ muốn biết Khương Hành có phải khôi phục chút trí nhớ hay không, chuyện hắn mất trí nhớ này chắc chắn có nguyên nhân, lại còn có khả năng liên quan rất lớn tới anh cả anh.

Dựa theo tình huống bình thường, đại ca anh làm chuyện gì cũng sẽ thương lượng với anh trước, lúc này hắn lại bất ngờ dễ nói chuyện.

Đúng là Lý Quân đã nói chuyện anh có bạn trai với anh cả mình đầu tiên, nhưng lại không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện sau đó.

Trước đi xem tình huống của Khương Hành rồi nói sau.

Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Lý Quân gặp được Khương Hành vừa mới tỉnh táo lại đang ôm đầu.

Chỉ thấy hắn ngơ ngác mà ngồi trên giường, bác sĩ hỏi hắn mấy vấn đề, hắn chỉ lắc đầu hoặc là gật đầu, không lên tiếng.

Khi nhìn thấy Lý Quân tiến vào, hắn hơi hơi nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên không bình thường, Lý Quân phát hiện ánh mắt hắn trở nên phức tạp.

Lý Quân trực tiếp đi về phía Khương Hành, anh ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Khương Hành: "Khương Hành?"

Bộ dạng này của hắn giống như đã chịu kích thích gì lớn, có thể thấy được hắn đã nhớ lại không ít chuyện cũ, mà những việc này Lý Quân lại không biết, hai người ở bên nhau vẫn luôn vui vẻ, trong quá trình ở chung cũng có giận dỗi, nhưng so với ở chung vui vẻ, giận dỗi chỉ là một chút vấn đề nhỏ bé không đáng nhắc tới, cho nên, biểu tình lúc này của Khương Hành đáng để Lý Quân tìm tòi nghiên cứu.

Lý Quân nói với đám người tổ tiết mục: "Có thể cho bọn tôi chút không gian riêng tư không, tôi muốn nói riêng mấy câu với Khương lão sư."

Không cần xin ý kiến Vương đạo diễn, người quay phim liền tự động tự giác rời khỏi phòng.

Từ sau khi Lý Ngạn xuất hiện, camera trong phòng Lý Quân và Khương Hành đã không có hiệu quả, buổi sáng camera trong phòng Lý Quân và Khương Hành đã bị tháo xuống, sau khi người quay phim lui ra ngoài, Lý Quân và Khương Hành ngồi đối diện với nhau.

Lý Quân nhìn bộ dáng xuất thần ngơ ngơ ngác ngác của Khương Hành, nắm chặt tay hắn: "Nói cho em xảy ra chuyện gì, anh khôi phục được gì rồi."

Khương Hành ôm chặt Lý Quân, vùi đầu vào hõm vai anh, cũng không nói lời nào, Lý Quân xoa xoa đầu hắn.

Lý Quân từng chút dẫn đường cho hắn, nhìn hắn đáng thương liền biết chắc chắn đang miên man suy nghĩ gì rồi: "Có phải có liên quan tới việc anh mất trí nhớ hay không? Vì anh cả em?"

Khương Hành cuối cùng cũng mở miệng, cực kỳ kinh ngạc: "Anh cả em?"

Lý Quân: "Ừ, người đi đầu bên ngoài kia là anh cả em, còn lại là bạn bè từ nhỏ tới lớn của anh ấy, em đều biết."

Khương Hành một trận mê mang, hít vào thật sâu mấy hơi sau đó ngại ngùng cúi đầu: "Anh, hình như hiểu lầm."

Lý Quân không biết hắn lại hiểu lầm chỗ nào, cho dù anh thông minh, cũng không phải tất cả chi tiết đều có thể đoán ra được.

Khương Hành thấy Lý Quân mê mang, giải thích cho anh: "Còn nhớ lúc trước chúng ta ở rừng cây nhỏ cãi cọ không, khi đó anh nhớ ra một đoạn ký ức, trong đó là cảnh em và một người đàn ông ôm nhau, sau đó cùng đi khách sạn, anh suy nghĩ hơi nhiều, cũng không dám nói cho em."

Lý Quân bất đắc dĩ mà cười: "Em rất là vô tội nhé, nếu anh hỏi, chắc chắn em sẽ nói cho anh, tật xấu thích suy nghĩ miên man này của anh khi nào mới sửa được."

Khương Hành: "Thật không phải cố ý, khi anh vừa nhìn thấy người đàn ông ôm em, dưới sự tức giận liền hôn mê bất tỉnh, sau đó còn nhớ ra một chút, chính là việc xảy ra ở phim trường trước khi anh mất trí nhớ."

Khương Hành nhớ ra càng nhiều việc, càng có thể tìm được hình thức ở chung quen thuộc với Lý Quân, hắn nói hết toàn bộ những điều mình nhớ ra cho Lý Quân, mà phần ký ức này cũng là phần Lý Quân không trải qua cùng hắn.

Lý Quân làm tốt chuẩn bị lắng nghe hắn giảng giải sự tình: "Được, anh nói, em nghe."

Khương Hành: "Vậy em hứa với anh, đừng giận anh."

Lý Quân sờ sờ trán hắn: "Không giận."

Vừa dứt lời, Khương Hành liền nói tiếp, Lý Quân liền hối hận bản thân vừa rồi đã đáp ứng không giận hắn.

Khương Hành rũ mắt: "Lúc ấy anh cho rằng anh cả em là bạn trai cũ của em."

Lý Quân: "......" Anh tự nói với bản thân phải nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn.

Khương Hành tiếp tục nói: "Khi đóng phim ở phim trường, anh cả em đột nhiên xuất hiện, sau đó anh ta nói với anh, anh căn bản không xứng với em, chỉ có anh ta mới xứng."

Lý Quân: "......" Anh tự nói với bản thân phải nhịn xuống xúc động muốn xông ra ngoài đánh anh cả anh một trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui