Ta vốn là vị hôn thê của Ninh Vương, thân đệ đệ của Phó Diễn.
Tại cung yến, ta bị Phó Diễn nhìn trúng, mạnh mẽ ép ta làm hoàng hậu.
Ta không thích Phó Diễn.
Thậm chí căm hận hắn.
Vào cung một năm, hắn lấy mạng của phụ thân và ca ca ép ta sinh con cho hắn.
Khi đứa trẻ chào đời, ta ghét bỏ đến mức ôm nó đưa cho Thái hậu, không muốn nhìn thêm một lần nào.
Vào cung sáu năm, Ninh Vương chết trận nơi biên cương, ta ở trong phòng, tự tay bẻ gãy chiếc lược ngọc.
Đứa trẻ kia vừa vặn đến thỉnh an ta, rụt rè gọi ta là “mẫu hậu", bị ta cuồng loạn đuổi đi.
Vào cung mười năm, Phó Diễn đón thứ muội của ta vào cung, phong làm quý phi, chưởng quản lục cung.
“Tỷ tỷ là đích nữ, dù cao quý thì sao, đêm qua Hoàng thượng nói, tỷ ở trên giường, không bằng một phần của ta.” Thứ muội cười đùa khoe khoang với ta.
Còn ta chỉ cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Đêm đó, ta châm một ngọn lửa, tự thiêu tại Phượng Tê Cung.
Cứ ngỡ có thể giải thoát.
Không ngờ, đứa trẻ đó khóc lóc lao vào đám cháy, làn da non nớt bị ngọn lửa thiêu đốt, tuyệt vọng gào thét gọi ta là mẫu hậu.
Ta dùng chút sức lực cuối cùng, đẩy hắn cho thái giám đến cứu người, rồi không do dự bước vào đám cháy.
Ta chết rồi.
Phó Diễn phát điên.
Thứ muội bị xử tử.
Đứa trẻ đó bị cháy mù một mắt.
Từ đó, cả đời hắn không bao giờ tha thứ cho phụ hoàng của hắn.
Trước khi Phó Diễn chết, đứa trẻ đó quỳ trước mặt hắn, giọng lạnh lùng nói:
"Phụ hoàng, mẫu hậu không thích người, bị người giam cầm trong cung, nàng không hề vui vẻ chút nào.
"Vì người, nhi thần sinh ra đã không có mẫu thân...!Những bài hát ru mà mẫu thân dỗ hài tử, nhi thần chưa từng được nghe một lần nào."
......
Ta giật mình tỉnh dậy.
Sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Hà Trúc thắp đèn, lo lắng hỏi ta:
"Nương nương, người đã mơ ác mộng nhiều lần rồi, thật không cần để thái y xem sao?"
"Không cần."
Ta lắc đầu: "Ngươi đi ngủ đi, không cần bận tâm đến ta."
Hà Trúc lo lắng lui ra, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Ta đứng dậy xuống giường, nhìn vào gương thấy khuôn mặt trắng trẻo mềm mại, một lần nữa nhận ra rất rõ ràng.
Ta đã trọng sinh.
Trọng sinh vào năm thứ năm bị Phó Diễn ép vào cung.
Đứa trẻ đó vừa tròn bốn tuổi.
Ninh Vương vẫn chưa chết trận sa trường.
Phó Diễn vẫn chưa tuyệt vọng với ta, chưa đưa thứ muội vào cung...!vẫn còn si mê, biến thái yêu ta.
Ta từ từ nhắm mắt lại.