Xưa nay Thái hậu mặc kệ mọi chuyện, ta đáp lại một tiếng, rồi bế Hành nhi lên định rời đi.
Thứ muội đột nhiên đến gần, nói nhỏ:
“Tỷ tỷ, mấy ngày trước Ninh vương có gửi thư cho ca ca, trong thư hỏi thăm tình hình của tỷ… Ninh Vương vẫn còn nhớ đến tỷ.
“Nếu tỷ tỷ muốn gửi thư hồi đáp cho Ninh vương, có thể viết xong rồi đưa cho muội, muội sẽ giúp tỷ gửi đi, coi như thay tỷ giải ưu.
”
Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
“Không cần đâu.
”
Ta nói: “Ta không có gì để viết cho Ninh vương, muội cũng không cần thay ta giải ưu.
“Còn muội, ngày ngày ra vào cung, tâm tư không yên, bổn cung sẽ chỉ hôn cho muội, muội hãy an tâm chuẩn bị gả đi.
”
Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch: “Tỷ tỷ…”
Ta không để ý đến nàng, bế Hành Nhi bước ra ngoài, trực tiếp lên kiệu.
Trên kiệu, nhìn vào đôi mắt đầy hứng khởi của Hành Nhi, ta xoa đầu hắn, đột nhiên nhớ đến lời của thứ muội.
Thực sự ta không có gì để viết cho Ninh vương cả.
Nhưng… Ninh vương thực sự không thể tiếp tục ở lại biên cương nữa.
Kiếp trước, hắn bị quân địch ám hại mà chết trận nơi sa trường, thậm chí không để lại thi thể.
Cho đến khi chết, hắn cũng chưa cưới thê.
Sau khi hắn chết, nhờ người mang về cho ta một chiếc đồng tâm kết và một bức thư.
Trong thư chỉ có hai câu thơ:
“Kết tóc vi phu thê, ân ái không nghi ngờ.
”
Bức thư bị Phó Diễn nổi điên mà xé nát.
Biết tin Ninh vương tử trận, sự sụp đổ khi ấy vẫn mãi mãi khắc sâu trong lòng ta, không thể quên được.
Ninh vương là thân đệ đệ của hoàng đế đương triều, vốn dĩ phải có tiền đồ rộng mở, con cháu đầy đàn.
Nhưng bị ta liên lụy, chỉ có thể ở nơi biên cương khổ cực, làm bạn với gió tuyết.
Thật không đáng…
Gần như không chút do dự, ta đã quyết tâm.
Nhất định phải để Phó Diễn triệu Ninh vương về kinh.
Ta và Phó Diễn có thể cãi nhau suốt mười năm, cả hai đều có không ít vấn đề.
Tính tình của ta quá cứng ngắc, lại vì trong lòng đầy oán giận nên không muốn dỗ dành Phó Diễn.
Tính tình của hắn quá lạnh lùng, dù có ép ta vào cung, cũng không chịu hạ mình nói một lời nhẹ nhàng với ta.
Cãi qua cãi lại… cãi nhau trở thành thói quen.
Người chịu khổ chỉ có đứa trẻ.
Nhớ lại kiếp trước, thái tử sợ sệt nhìn ta và Phó Diễn cãi nhau, bị dọa đến khóc thét, bấu chặt lấy tay ta gọi “mẫu hậu”, trong lòng ta không khỏi nhói lên.
Trở về Phượng Tê Cung, an bài cho các cung nhân chăm sóc thái tử.
Ta ngồi trên giường, nhìn hắn đang chơi đùa với chiếc mũ đầu hổ, thỉnh thoảng lén lút nhìn ta, trong mắt đầy sự vui mừng và phấn khích.
Ta không kìm được mà xoa đầu hắn.
Hà Trúc đột nhiên bước vào, báo với ta:
“Hoàng thượng phái người đến, nói thái hậu muốn gửi thư cho Ninh vương, nương nương có gì muốn viết cho Ninh vương, có thể gửi cùng luôn.
”
Hà Trúc nói mà run rẩy.
Còn phản ứng đầu tiên của ta khi nghe thấy, là Phó Diễn lại đang phát bệnh.