Tôi chạy ào vào phòng Cấp cứu. Kiến trúc trải dài theo chiều ngang của bệnh viện và khả năng tìm đường nội bộ kém cỏi của tôi dẫn đến việc phải mất rất nhiều thời gian tôi mới tới được khu điều trị đặc biệt. Tôi phải hỏi ba lần mới có người chỉ cho tôi đúng hướng. Cuối cùng tôi mở tung cánh cửa khu C12 - hết hơi, hổn hà hổn hển - thì thấy Nathan đang ngồi trong hành lang đọc báo. Ông ngước lên khi tôi lại gần.
"Anh ấy thế nào?"
"Đang thở oxy. Ổn định."
"Tôi không hiểu. Tối thứ Sáu anh ấy vẫn khỏe. Sáng thứ Bảy anh ấy hơi ho một chút, nhưng... nhưng còn chuyện này? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tim tôi đập thình thịch. Tôi ngồi xuống một lát, cố lấy hơi. Tôi đã chạy hộc tốc từ khi nhận được tin nhắn của Nathan cách đó một tiếng. Ông ngồi thẳng dậy, gấp tờ báo lại.
"Đây không phải lần đầu đâu Lou. Phổi cậu ấy bị nhiễm khuẩn, cơ chế ho của cậu ấy không bình thường, cậu ấy suy nhược khá nhanh. Chiều thứ Bảy tôi cố thực hiện vài kỹ thuật lọc khuẩn trên cơ thể cậu ấy nhưng cậu ấy đau quá. Bỗng nhiên cậu ấy bị sốt, rồi ngực đau buốt. Tối thứ Bảy chúng tôi phải gọi xe cứu thương."
"Khốn thật," tôi nói, cúi người xuống. "Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Tôi vào trong được không?"
"Cậu ấy đang mê man. Không chắc cậu ấy có nói được gì với cô không. Bà T đang ở với cậu ấy."
Tôi để túi xách lại cho Nathan, rửa tay bằng dung dịch diệt khuẩn, rồi đẩy cửa bước vào.
Will nằm giữa giường bệnh viện, người đắp một tấm chăn xanh, tay gắn ống chuyền, bủa vây xung quanh là nhiều loại máy móc kêu bíp bíp liên hồi. Một phần gương mặt anh bị mặt nạ oxy che khuất và đôi mắt anh nhắm nghiền. Da anh tái nhợt như màu tuyết xám khiến trái tim tôi thổn thức. Bà Traynor ngồi bên anh, một tay đặt nhẹ lên cánh tay phủ chăn của anh. Bà đang nhìn trân trân vô định vào bức tường đối diện.
"Bà Traynor," tôi lên tiếng.
Bà giật mình ngước lên. "Ồ. Louisa."
"Anh ấy... anh ấy sao rồi ạ?" Tôi muốn tới nắm bàn tay kia của Will, nhưng cảm thấy mình không được ngồi xuống. Vẻ chán chường vô tận trên mặt bà khiến tôi thấy sự có mặt của mình trong phòng này đã là một sự xâm phạm.
"Khá lên một chút. Họ cho nó uống mấy liều kháng sinh rất mạnh." "Có... việc gì tôi làm được không?"
"Không, tôi nghĩ là không. Chúng ta... chúng ta chỉ cần phải đợi. Khoảng một tiếng nữa bác sĩ sẽ đảo qua. Hy vọng khi đó ông ấy sẽ cho chúng ta thêm thông tin."
Thế giới chợt như dừng lại. Tôi đứng đó thêm một lát nữa, để tiếng bíp bíp đều đều của máy móc đánh động tâm trí mình.
"Bà có muốn tôi trực thay cho một lát không? Để bà còn nghỉ ngơi?" "Không. Tôi nghĩ tôi sẽ ở lại, thật đấy."
Một phần nhỏ trong tôi hy vọng rằng Will sẽ nghe thấy tiếng tôi. Một phần nhỏ trong tôi hy vọng mắt anh sẽ mở phía trên cái mặt nạ nhựa trong đó, và anh sẽ nói khẽ, "Clark. Vì Chúa hãy tới đây ngồi xuống. Em làm chỗ này trông lộn xộn quá."
Nhưng anh chỉ nằm bất động.
Tôi đưa tay vuốt mặt. "Bà có... có muốn tôi mang cho một ly nước không?" Bà Traynor ngước lên. "Mấy giờ rồi?"
"Mười giờ kém mười lăm."
"Thật sao?" Bà lắc đầu, như thể bà thấy không tin nổi. "Cảm ơn Louisa.
Được thế thì... được thế thì rất tốt. Có vẻ như tôi đã ngồi đây khá lâu rồi."
Hôm thứ Sáu tôi nghỉ - một phần vì nhà Traynor cứ khăng khăng rằng họ nợ tôi một ngày nghỉ, nhưng chủ yếu là vì tôi không thể có hộ chiếu nếu không đi tàu tới London rồi xếp hàng trên phố Petty France. Tối thứ Sáu trên đường về tôi ghé qua nhà họ để cho Will xem chiến lợi phẩm của tôi và để đảm bảo hộ chiếu của anh vẫn còn thời hạn. Tôi nghĩ hôm đó anh hơi lặng lẽ, nhưng chuyện đó cũng chẳng có gì quá bất thường. Có những ngày anh thấy khó ở hơn những ngày khác. Tôi nghĩ hôm đó là một ngày khó ở như thế. Mà thật tình lúc ấy tâm trí tôi tràn ngập kế hoạch cho chuyến đi tới nỗi chẳng còn mấy chỗ trống để nghĩ thêm chuyện gì khác.
Sáng thứ Bảy tôi cùng bố tới thu dọn đồ đạc của tôi ở nhà Patrick, rồi tới chiều tôi với mẹ đi shopping trên phố chính để sắm một bộ đồ bơi và mấy thứ cần thiết cho chuyến đi, rồi tôi ngủ lại nhà bố mẹ đêm thứ Bảy và Chủ nhật. Nhà cửa rất chật chội vì cả Treena và Thomas cũng ở nhà. Sáng thứ Hai tôi tỉnh dậy lúc bảy giờ, sẵn sàng để có mặt ở nhà Traynor lúc tám giờ. Khi tới nơi, tôi thấy toàn bộ căn nhà đóng im ỉm, cửa trước cửa sau đều khóa. Chẳng có dòng nhắn nào. Tôi đứng dưới thềm trước gọi điện cho Nathan ba lần mà ông không trả lời. Gọi điện cho bà Traynor thì cuộc gọi chuyển vào hộp thư thoại. Cuối cùng, khi tôi ngồi trên bậc tam cấp được khoảng bốn lăm phút thì tin nhắn của Nathan tới.
Chúng tôi đang ở bệnh viện hạt. Will bị phiêm phổi. Khu C12.
Nathan về, và tôi ngồi ngoài phòng Will thêm hơn một tiếng nữa. Tôi lật giở mấy tờ tạp chí mà hẳn ai đó đã bỏ quên trên bàn từ năm 1982, rồi lôi một cuốn sách bìa mềm từ trong túi ra cố đọc, nhưng không tài nào tập trung nổi.
Bác sĩ điều trị tới, nhưng tôi thấy mình không thể theo ông vào trong khi mẹ Will đang ở đó. Mười lăm phút sau ông quay ra, bà Traynor theo sau ông. Tôi không chắc có phải bà nói chuyện với tôi chỉ vì bà phải nói với một ai đó mà tôi lại là người duy nhất ở đấy hay không, nhưng bà nói với giọng vô cùng nhẹ nhõm rằng bác sĩ điều trị khá tự tin là họ đã kiểm soát được đợt nhiễm trùng. Đó là một loại vi khuẩn đặc biệt độc hại. May là Will đã tới bệnh viện kịp thời. Phần "nếu không..." trong câu nói của bà treo lơ lửng trong không gian im lặng giữa chúng tôi.
"Thế giờ chúng ta phải làm gì ạ?" tôi nói. Bà nhún vai. "Chờ đợi thôi."
"Tôi đi kiếm chút gì cho bà ăn trưa nhé? Hay để tôi ngồi với Will cho bà đi ăn?"
Đôi khi giữa tôi và bà Traynor dường như có chút hiểu nhau. Mặt bà giãn ra một chút - không còn vẻ cứng nhắc, nặng nề cố hữu - và tôi đột nhiên nhận ra bà mệt mỏi kiệt cùng tới mức nào. Giờ đây tôi nghĩ chỉ trong khoảng thời gian tôi ở bên gia đình họ, bà đã già đi tới mười tuổi.
"Cảm ơn, Louisa," bà nói. "Tôi rất muốn tạt về nhà thay quần áo, nếu cô không phiền ngồi lại với nó. Tôi thật sự không muốn Will phải ở một mình lúc này."
Sau khi bà về, tôi đi vào, đóng cửa lại rồi ngồi xuống bên anh. Anh dường như xa vắng đến lạ lùng, như thể Will mà tôi biết đã có chuyến đi ngắn tới một nơi nào khác, chỉ để lại đây một tấm thân. Trong một thoáng tôi tự hỏi có phải khi người ta chết cũng thế không. Rồi tôi tự nhủ mình thôi nghĩ về cái chết.
Tôi ngồi quan sát đồng hồ tích tắc, nghe tiếng rì rầm chuyện trò và tiếng giày nện khe khẽ trên vải sơn lót sàn thỉnh thoảng đưa vào từ bên ngoài. Một cô y tá ghé qua hai lần để kiểm tra các loại ống khác nhau, ấn vài cái nút, lấy nhiệt kế của Will, nhưng anh vẫn nằm yên bất động.
"Anh ấy vẫn... ổn phải không ạ?" tôi hỏi cô.
"Anh ấy đang ngủ," cô nói với giọng trấn an. "Có lẽ đó là thứ tốt nhất cho anh ấy lúc này. Cố gắng đừng lo lắng nhé."
Nói vậy thì dễ lắm. Nhưng ở trong căn phòng bệnh viện ấy, tôi có quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi. Tôi nghĩ về Will, về tốc độ ngã bệnh nặng nhanh đáng sợ của anh. Tôi nghĩ về Patrick, về sự thật là dù tôi đã thu dọn mọi thứ của mình khỏi phòng anh, gỡ tấm lịch treo tường xuống rồi cuộn lại, gấp và đóng gói những món quần áo tôi để rất gọn gàng trong tủ ngăn kéo của anh, nhưng nỗi buồn không phải cái gì ghê gớm như tôi tưởng. Tôi không có cảm giác tan nát hay đau khổ ngập ngụa, hay bất cứ tâm trạng nào người ta thường gặp phải khi chia tay một mối tình lâu năm. Tôi cảm thấy khá bình tĩnh, buồn một chút và có lẽ hơi có lỗi, nhưng sự thật là tôi không hề thấy những cảm xúc đáng ra phải thấy. Tôi gửi cho anh hai tin nhắn để nói tôi vô cùng, vô cùng xin lỗi, và tôi hy vọng anh sẽ thể hiện thật tốt trong đội Xtreme Viking. Nhưng anh không trả lời.
Một tiếng sau, tôi cúi xuống, nhấc tấm chăn ra khỏi cánh tay Will, bàn tay anh xám nhợt tương phản với tấm ga trắng muốt. Một ống thông dán vào mu bàn tay anh bằng băng dán y tế. Khi tôi trở tay anh, những vết sẹo ấy vẫn tím bầm trên cổ tay. Trong một thoáng tôi tự hỏi không biết có bao giờ chúng mờ đi, hay chúng sẽ mãi mãi ở đó để gợi nhắc về việc anh đã cố làm.
Tôi nhẹ nhàng nắm những ngón tay anh trong tay tôi, khép tay lại quanh chúng. Chúng thật ấm, những ngón tay của một người từng vô cùng giàu sinh lực. Cảm giác ấm áp của những ngón tay anh trong tay tôi khiến tôi thấy được an ủi lạ lùng tới nỗi tôi cứ nắm chúng mãi, nhìn ngắm chúng, nhìn ngắm những vết chai tiết lộ một cuộc đời không chịu ngồi yên sau bàn giấy, nhìn ngắm bộ móng tay cứng chắc hồng hào luôn phải nhờ người khác cắt tỉa cho. Will có đôi bàn tay nam tính rất đẹp - hấp dẫn và cân đối, với những ngón tay đều đặn. Nhìn đôi tay ấy thật khó mà tin rằng chúng chẳng có chút sức mạnh nào, rằng chúng sẽ không bao giờ nhặt được thứ gì từ bàn lên nữa, không bao giờ có thể giơ lên hay nắm lại.
Tôi đưa ngón tay ve vuốt khớp ngón tay anh. Một phần nhỏ trong tôi tự hỏi không biết tôi có xấu hổ không nếu Will mở mắt ngay lúc này, nhưng câu trả lời là không. Tôi cảm thấy khá chắc chắn là sẽ tốt cho anh khi để tay anh trong tay tôi. Thầm hy vọng rằng bằng cách nào đó, qua ngăn trở của giấc ngủ sâu vì thuốc an thần, anh cũng biết điều này, tôi nhắm mắt chờ đợi.
Cuối cùng Will cũng thức giấc sau bốn giờ chiều. Tôi đang ở trong hành lang, nằm vắt qua mấy cái ghế, đọc một tờ báo bỏ đi, và tôi giật bắn người khi bà Traynor ra bảo với tôi. Trông bà tươi hơn một chút khi bà bảo anh đang nói và anh muốn gặp tôi. Bà nói bà sẽ đi xuống lầu gọi cho ông Traynor.
Thế rồi như thể không cưỡng được, bà nói thêm, "Đừng làm nó mệt." "Tất nhiên là không rồi ạ," tôi nói.
Tôi nở nụ cười quyến rũ.
"Chào," tôi nói khi ló đầu vào cửa.
Anh chầm chậm quay mặt về phía tôi. "Chào em."
Giọng anh lào khào, như thể ba mươi sáu tiếng qua anh không ngủ mà chỉ gào thét vậy. Tôi ngồi xuống nhìn anh. Mắt anh liếc xuống dưới.
"Anh muốn em nhấc mặt nạ ra một lát không?"
Anh gật đầu. Tôi cầm cái mặt nạ và cẩn thận nhấc qua đầu anh. Có một lớp hơi ẩm dày nơi mặt nạ chụp lên da anh, thế nên tôi lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau quanh mặt anh.
"Anh cảm thấy thế nào?" "Tốt hơn rồi."
Một cục nghẹn to đùng trỗi lên chắn ngang họng tôi, tôi khó nhọc cố nuốt nó xuống. "Em không biết đâu. Anh sẽ làm bất cứ thứ gì để được chú ý, Will Traynor. Em đánh cược tất cả chuyện này chỉ là một..."
Anh nhắm mắt lại, bỏ ngang câu nói của tôi. Khi anh mở mắt ra, đôi mắt anh thoáng vẻ có lỗi. "Xin lỗi, Clark. Hôm nay anh nghĩ anh không nói đùa được."
Chúng tôi ngồi. Tôi nói chuyện, để giọng mình náo hoạt căn phòng xanh lơ bé nhỏ, kể với anh chuyện tôi thu dọn đồ đạc từ nhà Patrick - việc lấy CD của tôi ra khỏi bộ sưu tập của anh dễ hơn rất nhiều, vì anh luôn xếp đĩa theo một hệ thống liệt kê cẩn thận.
"Em ổn chứ?" anh lên tiếng khi tôi nói xong. Mắt anh đầy vẻ thương cảm, chừng như anh nghĩ chuyện đó gây đau đớn hơn thực tế.
"Vâng. Ổn cả." Tôi nhún vai. "Chẳng có gì buồn lắm. Dù sao em cũng có nhiều thứ khác phải nghĩ."
Will im lặng. "Vấn đề là," cuối cùng anh nói, "anh không chắc anh có thể nhảy bungee sớm đâu."
Tôi biết điều đó. Tôi đã thoáng nghĩ tới chuyện ấy ngay khi vừa nhận được tin nhắn của Nathan. Nhưng nghe những lời ấy thốt ra từ miệng anh vẫn mang lại cảm giác thật chua xót.
"Đừng lo," tôi nói, cố giữ giọng bình thản. "Ổn mà. Chúng ta sẽ đi vào lúc khác."
"Anh xin lỗi. Anh biết em rất mong chờ nó."
Tôi đặt tay lên trán anh, vuốt tóc anh ra sau. "Suỵt. Thật đấy. Không quan trọng đâu. Chỉ cần anh khỏe."
Anh nhắm mắt lại với một thoáng cau mặt. Tôi biết những điều chúng nói - những nếp nhăn quanh mắt anh đó, vẻ mặt cam chịu đó. Chúng nói chẳng cần đi vào lúc khác nữa đâu. Chúng nói anh nghĩ anh sẽ không bao giờ khỏe lại nữa.
Tôi dừng lại tại Dinh thự Granta trên đường trở về nhà từ bệnh viện. Bố Will để tôi vào, trông ông cũng mệt mỏi như bà Traynor. Ông mặc chiếc áo khoác phao mòn cũ, như thể đang chuẩn bị đi ra. Tôi nói với ông là bà Traynor lại ở bên Will, và thuốc kháng sinh có vẻ như đang có tác dụng tốt, nhưng bà bảo tôi nói với ông rằng bà vẫn qua đêm ở bệnh viện. Tại sao bà không tự nói với ông, tôi không biết nữa. Có lẽ bà có quá nhiều thứ phải nghĩ.
"Trông nó thế nào?"
"Hơi khá hơn lúc sáng," tôi nói. "Khi tôi ở đó anh ấy có uống nước dinh dưỡng. À, anh ấy còn nói một câu rất bướng với một cô y tá."
"Vẫn cái tính ngang ngạnh của nó."
"Vâng, vẫn cái tính ngang ngạnh của anh ấy."
Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi thấy miệng ông Traynor mím chặt và hai mắt ông long lanh. Ông quay mặt ra cửa sổ rồi quay lại nhìn tôi. Tôi không biết ông có muốn tôi quay đi chỗ khác không.
"Lần thứ ba. Trong hai năm."
Phải mất một phút tôi mới hiểu ra. "Viêm phổi ạ?"
Ông gật đầu. "Thứ kinh khủng ấy. Nó rất dũng cảm, cô biết đấy. Trước tất cả đe dọa đó." Ông nuốt khan rồi gật đầu, như gật với chính mình. "Thật tốt khi cô có thể chứng kiến chuyện ấy, Louisa."
Tôi chẳng biết phải làm gì. Tôi đưa bàn tay chạm vào cánh tay ông. "Tôi thấy rõ mà."
Ông khẽ gật đầu với tôi, rồi lấy chiếc mũ rộng vành từ giá treo áo khoác trên sảnh. Lẩm bẩm gì đó nghe như cảm ơn hoặc tạm biệt, ông Traynor đi qua tôi ra cửa chính.
Vắng Will, khu nhà phụ lặng lẽ đến lạ kỳ. Tôi nhận ra mình đã quá quen với tiếng rì rì của động cơ xe lăn chạy tới chạy lui, tiếng anh rì rầm trò chuyện với Nathan ở phòng kế bên, tiếng đài đều đều khe khẽ. Lúc này khu nhà phụ lặng như tờ, không gian quanh tôi như một vùng chân không.
Tôi đóng một túi đựng tất cả những thứ đồ có thể anh cần cho ngày hôm sau, bao gồm quần áo sạch, bàn chải đánh răng, lược, thuốc thang, và cả tai nghe trong trường hợp anh đủ khỏe để nghe nhạc. Khi xếp đồ, tôi phải ra sức ngăn cảm giác sợ hãi lạ lùng trào lên trong lòng. Một giọng nhỏ gây suy sụp cứ dâng lên trong lòng tôi, nói rằng, Nếu anh ấy chết đi, cảm giác cũng thế này đây. Để xua nó đi, tôi bật đài, cố đưa cuộc sống trở lại với khu nhà phụ. Tôi lau chùi nhà, trải ga mới lên giường Will, hái ít hoa từ ngoài vườn vào cắm trong phòng khách. Thế rồi khi làm xong mọi thứ, tôi liếc qua thì thấy tập hồ sơ về ngày nghỉ đang nằm trên bàn.
Tôi sẽ dành cả ngày mai để lo liệu mọi việc giấy tờ, hoãn mọi chuyến đi, mọi cuộc tham quan tôi đã đặt trước. Chẳng ai biết khi nào Will sẽ khỏe lên để thực hiện một hành trình nào trong số đó. Bác sĩ điều trị đã nhấn mạnh là anh ấy phải nghỉ ngơi, để đợt kháng sinh phát huy hết tác dụng, phải sống ở nơi ấm áp và khô thoáng. Chèo thuyền đổ thác và lặn với bình dưỡng khí không phải là một phần trong kế hoạch hồi phục của anh.
Tôi nhìn trân trân vào tập hồ sơ, vào tất cả nỗ lực, việc làm và tưởng tượng đã đổ vào để xây dựng nó. Tôi nhìn trân trân vào tấm hộ chiếu tôi đã phải xếp hàng để lấy, nhớ lại cảm giác phấn khích không ngừng dâng lên ngay cả khi phải ngồi trên tàu lên thủ đô, và lần đầu tiên kể từ khi bắt tay vào kế hoạch, tôi cảm thấy vô cùng nản chí. Chỉ còn hơn ba tuần nữa thôi, và tôi đã thất bại. Hợp đồng của tôi đang tới hồi kết, thế mà tôi chẳng làm được gì để thay đổi đáng kể tâm trí của Will. Tôi sợ cả phải hỏi bà Traynor xem chuyện này sẽ dẫn tới đâu. Đột nhiên tôi thấy tan nát. Tôi vùi đầu vào tay, và trong căn nhà nhỏ tĩnh mịch, tôi buông xuôi tất cả.
"Chào."
Tôi ngẩng đầu lên. Nathan đang đứng đó, choán gian bếp bé xíu bằng thân hình cao lớn của mình. Trên vai ông đeo ba-lô.
"Tôi chỉ ghé qua để đưa một số thuốc theo toa cho cậu ấy dùng khi trở về.
Cô... ổn chứ?"
Tôi vội lau mắt. "Vâng. Xin lỗi. Chỉ là... chỉ là hơi lo sợ khi phải hoãn cái đống này."
Nathan bỏ ba-lô ra khỏi vai rồi ngồi xuống đối diện với tôi. "Chuyện đó thật đáng thất vọng, tất nhiên rồi." Ông cầm tập hồ sơ lên và bắt đầu lật giở. "Mai cô có cần tôi giúp không? Họ không cần tôi tới bệnh viện, thế nên tôi có thể ghé qua chừng một tiếng vào buổi sáng. Giúp cô gọi điện."
"Ông tốt quá. Nhưng không cần đâu. Tôi sẽ ổn. Có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu một mình tôi làm hết."
Nathan pha trà, và chúng tôi ngồi đối diện nhau uống trà. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên Nathan và tôi thật sự nói chuyện với nhau - ít nhất là lần đầu tiên không có Will bên cạnh. Ông kể cho tôi về khách hàng trước đây của ông, một người bị liệt C3/4 luôn phải dùng máy hô hấp nhân tạo, bị ốm ít nhất một tháng một lần trong suốt thời gian ông làm việc ở đó. Ông kể với tôi về những đợt viêm phổi trước của Will, lần đầu tiên đã suýt cướp mạng anh, sau lần đó anh mất mấy tuần mới lại sức.
"Cái nhìn đó thường trực trong mắt cậu ấy..." ông nói. "Khi cậu ấy ốm nặng. Nó thật đáng sợ. Như thể cậu ấy đang... rút lui. Như thể cậu ấy hầu như đã hồn lìa khỏi xác."
"Tôi biết. Tôi ghét cái nhìn ấy."
"Cậu ấy là một..." ông cất tiếng. Rồi đột nhiên ông đưa mắt khỏi tôi mà miệng ông mím lại.
Chúng tôi siết chặt tách trà. Từ khóe mắt, tôi theo dõi Nathan, nhìn gương mặt thân thiện cởi mở của ông dường như tạm thời khép lại. Và tôi biết mình sắp hỏi một câu mà tôi đã sẵn biết câu trả lời.
"Ông biết, đúng không?" "Biết gì?"
"Về chuyện anh ấy muốn làm."
Căn phòng đột nhiên im ắng nặng nề.
Nathan nhìn tôi thận trọng, như thể ông đang cân nhắc xem phải trả lời thế nào.
"Tôi biết," tôi nói. "Vô tình thôi, nhưng tôi biết. Vì thế mà... vì thế mà mới có kế hoạch đi chơi. Vì thế mà mới có những buổi dã ngoại. Tôi đang cố gắng thay đổi ý định của anh ấy."
Nathan đặt tách lên bàn. "Tôi đã rất thắc mắc," ông nói. "Trông cô có vẻ như... đang mang nhiệm vụ."
"Đã là thế. Đang."
Ông lắc đầu, như muốn nói tôi không nên bỏ cuộc, hay để bảo rằng chẳng ích gì đâu, tôi không chắc.
"Chúng ta sẽ làm gì, Nathan?"
Mất một lúc ông mới cất tiếng lại. "Cô biết không, Lou? Tôi thực sự quý Will. Tôi không ngại nói với cô đâu, tôi yêu mến anh chàng ấy. Tới nay tôi đã ở bên cậu ấy được hai năm rồi. Tôi đã thấy cậu ấy trong trạng thái tồi tệ nhất, cũng đã thấy cậu ấy vào những ngày yên ổn, và tất cả những gì tôi có thể nói với cô là tôi không bao giờ muốn thấy cậu ấy thất vọng."
Ông nhấp một ngụm trà. "Có nhiều đêm ngủ lại, tôi thấy cậu ấy thức giấc và la hét vì trong mơ cậu ấy thấy mình vẫn đi được, vẫn có thể trượt tuyết và làm mọi thứ, thế rồi chỉ trong mấy phút ấy thôi, khi lớp vỏ ngụy trang sụp đổ và mọi thứ trở nên thực tế tới phũ phàng, cậu ấy thật sự không chịu đựng nổi ý nghĩ không bao giờ làm được như thế nữa. Cậu ấy không chịu đựng được. Tôi ngồi đó với cậu ấy, tôi chẳng thể nói gì, không điều gì có thể khiến mọi chuyện tốt lên dù chỉ một chút. Cậu ấy đang phải đối mặt với những lá bài bi kịch nhất của số phận. Và cô biết gì không? Đêm qua khi nhìn cậu ấy, tôi nghĩ về cuộc đời của cậu ấy và nghĩ rồi đây nó sẽ ra sao... và dù trên đời này tôi chẳng khao khát gì hơn được thấy anh chàng cừ khôi ấy hạnh phúc, nhưng tôi... tôi không thể phán xét cậu ấy về điều cậu ấy muốn. Đó là lựa chọn của cậu ấy. Đó nên là lựa chọn của cậu ấy."
Hơi thở của tôi bắt đầu nghẹn lại trong cổ họng. "Nhưng... đó là trước đây. Tất cả mọi người đều thừa nhận đó là chuyện trước khi tôi tới. Giờ anh ấy đã khác. Anh ấy rất khác với tôi phải không?"
"Đúng thế, nhưng..."
"Nhưng nếu chúng ta không tin anh ấy có thể cảm thấy dễ chịu hơn, thậm chí khỏe hơn, thì làm sao lại muốn anh ấy giữ niềm tin rằng những điều tốt đẹp có thể xảy ra?"
Nathan đặt tách trà lên bàn. Ông nhìn thẳng vào mắt tôi. "Lou. Cậu ấy sẽ không khỏe lên."
"Làm sao ông biết được."
"Tôi biết. Trừ phi có một bước đột phá to lớn nào đó trong nghiên cứu tế bào gốc, Will sẽ phải đối mặt với cả thập kỷ nữa trên chiếc xe lăn ấy. Ít nhất là chừng đó. Cậu ấy biết điều đó, dù cha mẹ cậu ấy không muốn thừa nhận. Và đây là một nửa của rắc rối. Bà T muốn giữ cậu ấy sống bằng mọi giá. Ông T thì nghĩ tới một thời điểm nào đó chúng ta phải để cho cậu ấy quyết định."
"Tất nhiên là anh ấy được quyết định, Nathan. Nhưng anh ấy phải xem xét coi quyết định chính xác của bản thân là gì."
"Cậu ấy rất thông minh. Cậu ấy biết chính xác lựa chọn của mình là gì."
Giọng tôi trở nên gay gắt trong căn phòng nhỏ đó. "Không. Ông sai rồi. Ông đang nói với tôi là trước khi tôi tới anh ấy giẫm chân tại chỗ. Ông đang nói với tôi là anh ấy không hề thay đổi tâm ý dù chỉ một chút trong suốt thời gian tôi ở đây."
"Tôi không thể đọc được suy nghĩ của cậu ấy, Lou." "Ông thừa biết tôi đã thay đổi cách nghĩ của anh ấy."
"Không, tôi biết cậu ấy sẽ làm mọi thứ để khiến cô hạnh phúc."
Tôi nhìn ông trân trân. "Ông nghĩ anh ấy đang làm những việc đó chỉ để khiến tôi hạnh phúc?" Tôi thấy giận Nathan, giận điên người với tất cả bọn họ. "Thế nếu ông không tin chuyện này có thể làm được chút gì tốt đẹp, sao ông còn tới làm gì? Sao ông thậm chí còn muốn tham gia chuyến đi này? Chỉ là một kỳ nghỉ thú vị thôi phải không?"
"Không. Tôi muốn cậu ấy sống." "Nhưng..."
"Nhưng tôi muốn cậu ấy sống nếu cậu ấy muốn sống. Nếu cậu ấy không muốn mà cứ ép buộc cậu ấy tiếp tục, thì cô, tôi - dù chúng ta yêu thương cậu ấy tới thế nào - chúng ta chỉ trở thành một nhóm người khốn kiếp nữa cướp đi quyền lựa chọn của cậu ấy."
Những lời Nathan nói vang vọng trong không gian yên ắng. Tôi gạt một giọt nước mắt lăn tròn trên má và cố hạ nhịp tim xuống mức bình thường. Nathan, rõ ràng là ngại ngùng khi thấy tôi khóc, đưa tay gãi gãi trên cổ, rồi một phút sau lặng lẽ đưa cho tôi một mẩu khăn giấy.
"Tôi không thể cứ thế để chuyện đó xảy ra được, Nathan." Ông không nói gì.
"Tôi không thể."
Tôi nhìn trân trân tấm hộ chiếu của tôi đặt trên bàn bếp. Trên đó dán một bức ảnh khủng khiếp. Trông nó như một người hoàn toàn khác. Một người mà cuộc đời và cách sống có lẽ thật sự chẳng có gì giống với cuộc đời và cách sống của tôi. Tôi nhìn nó chằm chằm, suy nghĩ.
"Nathan?"
"Sao?"
"Nếu tôi có thể sửa thành một kiểu đi du lịch khác, một kiểu mà bác sĩ sẽ cho phép, ông vẫn đi cùng chứ? Ông vẫn giúp tôi chứ?"
"Tất nhiên tôi sẽ giúp." Ông đứng dậy, rửa tách rồi quàng ba-lô lên vai. Ông quay mặt lại phía tôi khi sắp ra khỏi bếp. "Nhưng tôi phải nói thật, Lou. Tôi không chắc thậm chí liệu cô có thể tìm ra một kiểu đi du lịch như thế hay không."