Tôi đang theo đúng chỉ dẫn.
Tôi ngồi dưới bóng mái hiên xanh thẫm của quán cà-phê, nhìn ra con đường Rue des Francs Bourgeois thênh thang, ánh nắng nhạt nhòa của mùa thu Paris sưởi ấm một bên mặt tôi. Trước mặt tôi, người phục vụ mang phong cách Gô- loa đặt xuống một đĩa bánh sừng bò và một tách cà-phê pha phin lớn. Cách hai trăm mét dưới đường, hai người đi xe đạp dừng lại gần đèn tín hiệu giao thông và bắt chuyện với nhau. Một người đeo chiếc ba-lô màu xanh thò ra hai cái bánh mì dài lớn tạo thành những góc ngộ nghĩnh. Không khí tĩnh và nồm mang hương cà-phê và bánh ngọt và mùi thuốc lá hăng hăng của ai đó.
Tôi đọc xong thư của Treena (nó bảo lẽ ra nó phải gọi điện, nhưng nó không trả được tiền cước quốc tế). Nó xếp thứ nhất cả năm lớp Kế toán 2 và có bạn trai mới, Sundeep, anh chàng đang cố nghĩ xem có nên làm cho công ty xuất nhập khẩu của bố cậu ở Heathrow, và cậu có gu âm nhạc còn dở tệ hơn cả Treena. Thomas sướng như điên khi được lên lớp ở trường. Bố chúng tôi vẫn làm việc rất tốt, ông nhắn gửi tình yêu thương đến tôi. Nó khá chắc là mẹ sẽ sớm tha thứ. Mẹ chắc chắn đã nhận được thư chị, nó nói. Em biết mẹ đọc rồi. Cho mẹ thêm thời gian.
Tôi nhấp một ngụm cà-phê, chợt nhớ về phố Renfrew và một mái gia đình chừng như cách xa hàng triệu dặm. Tôi ngồi đó, hơi nheo mắt trước ánh nắng nhẹ, quan sát một phụ nữ đeo kính râm đang sửa sang mái tóc trước tấm gương là khung kính của một cửa hiệu. Cô mím môi trước hình ảnh phản chiếu của mình, thẳng người lên một chút, rồi tiếp tục bước xuống đường.
Tôi đặt tách xuống, hít một hơi thật sâu rồi cầm lá thư khác lên, lá thư tôi mang bên mình tới nay đã gần sáu tuần.
Trên mặt trước phong bì, dưới tên tôi là dòng chữ in hoa:
CHỈ ĐỌC Ở QUÁN CÀ-PHÊ MARQUIS, RUE DES FRANCS BOURGEOIS, BÊN CẠNH LÀ BÁNH SỪNG BÒ
VÀ MỘT TÁCH CAFÉ CRÈME CỠ ĐẠI
Tôi đã bật cười, dù nước mắt rơi lã chã, khi lần đầu đọc chiếc phong bì này - tính cách điển hình của Will, ông chủ tới phút cuối cùng.
Người bồi bàn - một anh chàng cao ráo nhanh nhẹn có cả tá mẩu giấy nhớ dán trên phần ngực chiếc tạp dề quay lại và bắt gặp mắt tôi. Cái nhướng mày của anh như muốn hỏi, Ổn cả chứ?
"Vâng," tôi nói. Rồi hơi e dè, "Oui."
Bức thư được đánh máy. Tôi nhận ra phông chữ trên tấm thiệp anh đã gửi cho tôi dạo trước. Tôi dựa lưng vào ghế và bắt đầu đọc.
Clark,
Tới lúc em đọc lá thư này thì chắc đã qua mấy tuần rồi (dù với những kỹ năng tổ chức mới có của em, anh ngờ là em không thể tới được Paris trước đầu tháng Chín). Anh hy vọng cà-phê ngon và mạnh còn bánh sừng bò thì tươi, và thời tiết vẫn đủ nắng để ngồi bên ngoài trên một trong những chiếc ghế kim loại không bao giờ phẳng mặt đặt ngoài vỉa hè. Nó không tệ đâu, quán Marquis ấy mà. Bít-tết bò cũng ngon, nếu em thích quay lại ăn trưa. Và nếu em nhìn xuống đường về phía bên trái, hi vọng rằng em sẽ nhìn thấy L'Artisan Parfumeur, sau khi đọc xong lá thư này em nên tới đó để thử mùi hương hình như mang tên Papillons Extrême (không nhớ rõ nữa). Anh cứ luôn nghĩ em mà xức mùi ấy thì tuyệt lắm.
Được rồi, chỉ dẫn chừng ấy thôi. Lúc trước có nhiều điều anh muốn nói với em và đã nói trực tiếp với em, nhưng a) em bực bội lắm và b) em sẽ không chịu để anh nói ra hết tất cả những điều này đâu. Em lúc nào cũng nói quá nhiều.
Thế nên nghe này: tờ ngân phiếu em nhận trong chiếc phong bì đầu tiên từ Michael Lawler không phải là toàn bộ tiền đâu, đó chỉ là một món quà nhỏ, để giúp em vượt qua những tuần thất nghiệp đầu tiên, và để đưa em tới Paris.
Khi trở lại Anh, em mang lá thư này tới cho Michael tại văn phòng của ông ấy ở London và ông ấy sẽ đưa cho em những giấy tờ liên quan để em nhận được một tài khoản mà ông ấy đã lập cho anh dưới tên em. Tài khoản này đủ cho em mua một chỗ nào đó xinh đẹp để sống, cho em trả tiền học phí và trang trải cuộc sống trong khi dành hết thời gian vào việc học.
Bố mẹ anh sẽ được thông báo đầy đủ về chuyện đó. Anh hy vọng rằng điều này, cộng với công việc pháp lý của Michael Lawler, sẽ đảm bảo có ít rắc rối nhất có thể.
Clark, từ đây anh có thể nghe thấy em bắt đầu thở dài thườn thượt. Đừng sợ hãi, cũng đừng cố vứt bỏ nó đi - nó không đủ để em ngồi chơi xơi nước suốt phần đời còn lại đâu. Nhưng có lẽ nó mua được cho em sự tự do, vừa thoát khỏi cái thị trấn nhỏ xíu ngột ngạt mà hai ta cùng gọi là quê nhà ấy, vừa thoát khỏi những kiểu lựa chọn mà em luôn cảm thấy mình phải đưa ra.
Anh đưa tiền cho em không phải vì anh muốn em biết ơn, hay mang nợ anh, hay cảm thấy nhớ nhung hoài niệm gì hết.
Anh đưa cho em thứ này vì nó chẳng còn làm anh hạnh phúc được chút nào nữa, nhưng với em thì có.
Anh biết rằng quen biết anh khiến em đau đớn, muộn phiền, anh hy vọng rằng một ngày nào đó khi em bớt giận anh và bớt buồn, em sẽ không chỉ nghĩ tới chuyện anh chỉ có thể làm cái việc anh đã làm, mà em còn nghĩ rằng thứ này sẽ giúp em có một cuộc đời thật tốt, một cuộc đời tốt hơn so với cuộc đời mà em không gặp anh.
Em sẽ cảm thấy không thoải mái trong thế giới mới của em trong một thời gian. Bao giờ bị bắn ra khỏi không gian quen thuộc của mình ta cũng cảm thấy thế thôi. Nhưng anh hy vọng em cũng cảm thấy một chút vui sướng. Gương mặt em khi em đi lặn về hôm đó đã nói với anh tất cả: có một nỗi khao khát trong em. Clark. Một lòng dũng cảm. Chỉ có điều em đã vùi chôn nó, như hầu hết mọi người.
Anh không định bảo em nhảy xuống từ những tòa nhà chọc trời, hay bơi cùng cá voi hay đại loại thế (dù anh thầm thích nghĩ rằng em sẽ làm những trò ấy), mà hãy sống thật mạnh mẽ. Nâng mình lên. Đừng dừng lại. Mặc những chiếc quần sọc ấy với niềm kiêu hãnh. Và nếu em cứ nhất định sống đời với một gã lố bịch nào đấy, hãy đảm bảo những chuyện này đã được cất giấu vào đâu đó. Biết em vẫn có những khả năng là một điều vô cùng quý giá. Biết có lẽ anh đã mang lại những khả năng ấy cho em đã làm dịu vợi tâm hồn anh.
Và chính là như vậy. Em đã chiếm trọn trái tim anh. Em đã làm được điều đó ngay từ ngày đầu em bước chân vào, với bộ đồ kỳ cục và những câu đùa ngốc nghếch và khả năng che giấu cảm xúc trong lòng bằng con số không. Em đã thay đổi cuộc đời anh nhiều hơn rất nhiều so với khoản tiền này có thể thay đổi cuộc đời em.
Đừng nghĩ về anh quá nhiều. Anh không muốn nghĩ tới cảnh em sụt sùi sướt mướt. Hãy sống tốt nhé.
Hãy sống. Yêu em, Will
Một giọt nước mắt rơi xuống chiếc bàn mỏng manh trước mặt tôi. Tôi đưa lòng bàn tay lau má rồi đặt lá thư xuống bàn. Mất mấy phút mắt tôi mới nhìn lại rõ ràng được.
"Một tách cà-phê nữa nhé?" anh bồi bàn hói, anh vừa xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi chớp mắt nhìn anh. Anh trẻ hơn tôi nghĩ ban đầu, anh đã rũ bỏ thoáng vẻ kiêu kỳ lúc trước. Có lẽ dân bồi bàn Paris đã được huấn luyện phải tỏ ra tử tế với những cô gái đang khóc trong quán cà-phê của họ.
"Hay... một ly cognac?" Anh liếc vào lá thư rồi mỉm cười với vẻ thông hiểu. "Không," tôi nói, mỉm cười lại. "Cảm ơn anh. Tôi có... tôi có việc phải làm." Tôi thanh toán hóa đơn, bỏ lá thư cẩn thận vào túi.
Rồi bước ra khỏi bàn, tôi vuốt thẳng chiếc túi trên vai và bước xuống đường về phía hiệu nước hoa với cả Paris xung quanh.
HẾT