Trước Nhà Quả Phụ Lắm Đào Hoa


Thẩm Mỹ Ảnh mơ một giấc mơ...
Nàng mơ thấy căn phòng giăng đầy lụa đỏ, nến long phụng chiếu sáng lung linh.

Một trang nam tử tuấn lãng vô song bước đến, ôm chặt lấy nàng cuộn vào chăn uyên ương.

Người này thật sự rất dịu dàng, ôm nàng trong tay như thể một báu vật trân quý của thế gian, cẩn thận nâng niu như chỉ sợ làm rơi vỡ, lại còn nhẹ nhàng cởi đôi giày thêu cho nàng.
"Thập niên lâu tiền giang tâm nguyệt, kim triêu phương khả nhập hoài trung".
Người này chợt đọc một câu thơ, Thẩm Mỹ Ảnh nghe chẳng hiểu được ý tứ là gì.

Tuy nhiên thuận theo sức lực của hắn, y phục trên người nhanh chóng bị cởi sạch, mặt bất giác lại đỏ bừng.

Đèn được dập tắt và khăn trùm đầu được vén lên.

"Ngươi là ai?" Nàng hốt hoảng hỏi.
Nam nhân thấp giọng cười: "Đồ ngốc, ta là tướng công của nàng".
Tướng công? Thẩm Mỹ Ảnh sửng sốt.

Tướng công nàng đã mất được nửa năm rồi...
Người phía trên đè xuống, cúi đầu hôn nàng thật sâu, hắn dùng răng cởi ra đai lưng của nàng và hỏi bằng giọng mũi đặc sệt: "đang nằm ở dưới ta, nàng còn nghĩ đến ai nữa, hả?"
Một thân căng thẳng, nàng thấp giọng nói: "không có..."
Người này uống đã quá say rồi, không cần nghe nàng nói nữa, cắn vào cổ nàng rồi bắt đầu chuyển động.
Uyên ương giao cảnh, Thẩm Mỹ Ảnh đau đớn kêu lên thành tiếng.

Người phía trên lập tức chậm lại, nhẹ nhàng hôn lên môi và má nàng, giọng tha thiết thì thầm:

" Ta yêu nàng".
Ba từ này quá đẹp đẽ rồi.
Tai như bị ù đi, sắc mặt Thẩm Mỹ Ảnh giờ đỏ như màu chăn bông.

Nàng cắn chặt răng, tiếp nhận cơn đau sủng từ hắn, mất khống chế bật kêu lên thành tiếng, xấu hổ đến cổ cũng đỏ bừng.
Thật là khó tin mà? Lại còn dám ức hiếp nàng như thế?
Không chịu thừa nhận thất bại khơi từ trong xương, Thẩm Mỹ Ảnh mím môi, chịu đựng cơn đau đến tê liệt, tìm lấy cơ hội, nàng trở thân đè xuống kẻ đang ở phía trên mình.

Dùng đôi mắt đẹp để nhìn người trong bóng tối, nàng cố gắng hết sức bắt đầu vặn eo quấy rầy hắn.
Người đàn ông bên dưới có chút không tin được, nhưng hắn ta hít một hơi và nhắm mắt lại.
Nóng bỏng đến thế sao? Tống Lương Thần cong môi, thế tử phi của hắn quả thực là người nhạy bén, vừa mới phá thân liền dám làm ầm ĩ như vậy.
Nhưng...!Hắn thực sự không thể kiềm chế được bản thân.
Tống Lương Thần muốn nhịn, nhưng cuối cùng là không thể, hắn lăn người đè nàng xuống, phà hơi rượu vào nàng, nói: "Nàng xong rồi!"
Thẩm Mỹ Ảnh đang định nói rằng chính chàng mới xong rồi, nhưng không nghĩ đến lại nghênh tiếp một trận cuồng phong cướp đoạt.

Dù sao sức mạnh của nam nhân cũng áp đảo, một đêm nay Thẩm Mỹ Ảnh đã không còn cơ hội trở mình.
Đêm động phòng hoa chúc, hai bà tử ngồi trong góc tường nghe động tĩnh bên trong, cười khúc khích.

Một người quay người định báo tin, người còn lại đưa tay nắm lấy: "Ngươi ngốc à? Chạy đi đâu vậy? Hôm nay Yến vương chúng ta không phải cũng thành thân sao? Ngươi không phải định quấy rầy đêm động phòng hoa chúc của vương gia để nhận phần thưởng đấy chứ?”
"Đúng vậy, suýt chút nữa quên mất, ngươi xem đầu óc của ta đi!" Đang muốn chạy đi nữ nhân đã dừng lại, vỗ vỗ đầu: "Hôm nay không chỉ có thế tử gia thành thân, mà vương gia của chúng ta cũng thành thân nữa.

Haiz, đều chọn được mỗi ngày hôm nay.

Nghe người ta nói đây là ngày tốt lành nhất trong năm.”
“Còn không phải sao? Hai cha con đồng thời kết hôn, song hỉ lâm môn… Tuy nhiên Vương gia chúng ta là cưới một góa phụ, nhưng người ta nói rằng góa phụ đó rất xinh đẹp và là con gái nuôi của Hứa gia, gả về để chăm sóc vương gia là điều có thể.”

Nói là nói vậy, nhưng khi nhắc đến từ góa phụ, trên mặt hai bà tử vẫn lộ ra vẻ khinh thường.
Góa phụ lấy chồng lần thứ hai sẽ bị phỉ nhổ, bởi vì được gả vào chỗ tốt, các bà mới không dám nói nhiều.

Nếu ở trong dân gian chắc chắn sẽ bị ném đá chết! Tân vương phi này mới thật là may mắn.
Chỉ e sau này rất có thể sẽ ở lại trong vương phủ chăm chăm sóc sóc Vương gia, chỉ sợ không dám dễ dàng lộ diện!
Mà Thế tử phi bên này mới chính là một bước lên mây, trải qua bao nhiêu năm với thế tử là thanh mai trúc mã, cuối cùng cũng hái được quả ngọt.

Cha nàng là người gác cổng vương phủ, nhất định rồi cũng sẽ được thăng chức!
Sau khi bàn bạc một lúc, hai bà tử trở về nơi ở của mình để nghỉ ngơi.
Trong phòng tân hôn vẫn đang diễn ra một đêm cá rồng vui múa, Thẩm Mỹ Ảnh ngơ ngác mở mắt ra, bên ngoài đã là bình minh.

Người ở phía trên hôn lên trán nàng, cuối cùng cũng ở bên cạnh nàng ngủ thiếp đi.
Giấc mơ này thật đẹp, phải chi có thể đừng bao giờ tỉnh dậy.

Khi Thẩm Mỹ Ảnh khi bắt đầu mơ màng còn nghĩ, có tướng công cảm giác thật tốt, mặc dù tướng công nàng hung dữ như sư tử, suýt ăn thịt nàng mà không cần nhổ ra xương.

Nhưng chỉ cần có hắn ở đây, nàng sẽ không bị Hứa gia mắng mỏ, nàng sẽ không bị mọi người coi thường, em trai nàng cũng sẽ không còn phải cùng nàng chịu khổ...
Thật không may, sở dĩ giấc mơ chỉ là giấc mơ, vì một lúc nào đó người ta sẽ phải tỉnh dậy.
Nàng bị đánh thức bởi một cái tát vào mặt.
“Đồ khốn!” Có người hét lên, giọng nói sắc bén như tiếng móng tay cào lên sàn nhà, Thẩm Mỹ Ảnh sợ đến mức lập tức mở mắt ra.
Có người túm tóc kéo nàng ra xuống, lại tát nàng thêm một cái: "Ngươi thật độc ác, vì để câu dẫn thế tử, ngươi có thể vô liêm sỉ như vậy sao?"
Đau quá...!Thẩm Mỹ Ảnh cau mày, nàng quấn chặt chăn quanh người, đưa tay vén tóc lại, ngẩng đầu mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt.
Một nữ nhân ăn mặc không chỉnh tề, sắc mặt tái nhợt, lệ loang đầy mặt, trông giống như một tiểu gia bích ngọc, chỉ cần nhìn vào là người ta sẽ cảm thấy xót xa.


Thẩm Mỹ Ảnh dụi dụi mắt, quay đầu nhìn chiếc giường cao chạm khắc phía sau, nàng không tin mình lại bị một nữ nhân nhỏ nhắn như vậy kéo xuống.
"Ngươi là ai?"
Tiểu gia bích ngọc trợn tròn mắt: "Ngươi còn dám hỏi ta là ai..."
Nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Mỹ Ảnh, trái tim của Giang Tâm Nguyệt run lên, và nàng ta không thể nói hết lời tiếp theo.
Thật là một nữ nhân xinh đẹp, với đôi lông mày liễu và hàm răng trắng, mái tóc dài buông xuống chạm đất, môi không có son môi mà đỏ tươi tự nhiên.

Đôi mắt to sáng, dưới mắt có một nốt ruồi nông, giống như một bức tranh với mực dày và màu đậm, đủ để khiến người ta nhìn qua phải choáng váng.
Thì ra loại người này lại vô tình cùng thế tử thành thân?
Giang Tâm Nguyệt hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ hoe, nhìn bốn phía quanh phòng, sau đó quay lại bắt lấy chân nến long phụng, lau đi nước mắt trên mặt, nheo mắt nhìn nàng và nói:
"Ngươi là góa phụ đã lấy chồng hai, lại còn muốn làm Thế tử phi, nhất định là khuôn mặt hồ mị này đã khiến cho ngươi sinh tà niệm, vậy không bằng cứ hủy nó đi!"
Có vô lý không? Ngay lúc Thẩm Mỹ Ảnh đang định giải thích với nàng ta thì bọn người hầu đang đứng ở phía sau tiến tới, hai người một trái một phải ấn chặt nàng xuống đất.
Chân nến đâm thẳng vào mặt nàng không chút nương tay.

Thẩm Mỹ Ảnh chật vật xoay người sang một bên, chân nến nhẹ nhàng cào vào mặt trái của nàng, khiến nàng đau rát.
Nàng mở to mắt, không thể tin được! Nữ nhân này có điên không? Nàng chỉ đang ngủ trong phòng mình, vậy mà đột nhiên lại bị nàng ta hủy dung!
Thấy vết sẹo không sâu lắm, Giang Mỹ Nguyệt giơ tay lên và định đi tới.
Lần thứ hai!
Nàng không kịp phản ứng với nhát đầu tiên, nhưng bảo nàng đứng yên và chịu thêm nhát vạch thứ hai lên mặt, nghĩ nàng là bánh gạo sao? Thẩm Mỹ Ảnh khịt mũi lạnh lùng, với một cú đá thẳng chân về phía sau đã có thể đá văng hai cô hầu gái đang đè lên lưng nàng lăn sang một bên, nàng đứng bật dậy và đẩy Giang Tâm Nguyệt.
"Ngươi có bệnh sao? Nếu bệnh thì ta có thuốc đây! Nếu ngươi không bị bệnh, hãy cho ta lời giải thích rõ ràng.

Sáng sớm đến phòng ta và làm tổn thương mặt ta là có ý gì?"
Mặt nàng đau đến mức nàng không dám đưa tay chạm vào.

Mặc dù nàng không đặc biệt quan tâm đến ngoại hình của mình, nhưng làm sao nàng có thể chịu đựng được khi có người đến làm tổn thương nàng, lại còn mang khẩu khí như vậy chứ?
Thẩm Mỹ Ảnh giận dữ trừng mắt nhìn nàng ta!
Tuy nhiên, nàng không ngờ rằng cú đẩy này khiến Giang Tâm Nguyệt ngã ngửa xuống đất như một chiếc bánh gạo, âm thanh rơi khá mạnh, cơn đau khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta càng thêm trắng bệch.
"Vương phi!” Hai nha hoàn kinh hãi, vội vàng đi tới đỡ.

Vương phi? Lại chuyện gì đây? Thẩm Mỹ Ảnh cau mày, thế lực Hứa gia lại bành trướng vậy sao? Ngay cả vương phi cũng không việc gì lại xuất hiện trong phòng củi ở hậu viện vào sáng sớm sao?
Quay đầu nhìn xung quanh, Thẩm Mỹ Ảnh sửng sốt.
Nơi này thật sự rất hoa lệ, gấm thêu ngọc kết, rèm châu gỗ đỏ, mọi thứ đều ở đó, thoạt nhìn đã không phải là kho củi nhỏ mà nàng thường ở.
Vỗ vỗ đầu nàng, Thẩm Mỹ Ảnh chợt nhớ tới lão thái thái đầy toan tính của Hứa gia, bởi vì cảm thấy nuôi nàng chính là đang lãng phí thức ăn nên đã sắp xếp và phong nàng làm con gái nuôi của nhà họ Hứa, hứa gả cho Yến vương điện hạ, người được cho là đã hơn nửa trăm tuổi.
Nàng là góa phụ của nhà họ Hứa, đã làm công việc nặng nhọc ở Hứa gia hơn nửa năm nay, cuối cùng cũng có thể bước ra ngoài.

Kỳ thực nàng cũng khá là vui vẻ, so với cuộc sống khổ cực ở Hứa gia, gả cho một lão già hơn năm mươi thì đã sao chứ? Ít nhất hắn vẫn là có thái ấp của vương gia! Thực ra nàng không có điểm nào không nguyện ý, thật vậy.

Dù sao người ta cũng phải nhìn về phía trước, hơn nữa nàng còn có một đệ đệ, không nên để hắn cả đời làm người hầu ở Hứa gia được.
Thế nhưng Hứa lão thái thái lại không nghĩ như vậy, sợ nàng bỏ chạy nửa đường nên cố ý đánh thuốc mê nàng, đưa nàng suốt một chặng đường từ kinh thành đến đất Yến.

Đoán chừng giữa đường đã thêm không ít dược, hại nàng đến giờ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, còn đẩy vương phi nhà người ta.
Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Mỹ Ảnh đưa tay sờ lên mặt, mím môi nhìn nữ nhân đang ngã trên đất nói: "Xin lỗi, nhưng nếu nàng giải thích rõ ràng tình huống cho ta biết, ta đã không đẩy nàng.

Tại sao nàng lại đến đây và làm tổn thương ta?"
Giang Tâm Nguyệt nghiến răng nhìn nàng, vừa định trả lời, cơ thể nàng ta bỗng cứng đờ, sau đó trợn mắt và bất tỉnh.
Nàng ta đã bị ngã cả nửa ngày bây giờ mới ngất xỉu? Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày, vừa mới cảm thấy kỳ lạ, thì có người từ bên ngoài lao vào, nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ ngất xỉu trên mặt đất, tức giận hét lên: "Có chuyện gì vậy?!"
Hai nha hoàn đỡ Cải Trắng Nhỏ lập tức cáo trạng: "Thế tử gia, nữ nhân này chẳng những thay đổi tân nương, làm cho hôn sự sai trái, còn đẩy chủ tử nhà ta ngất xỉu!"
Thẩm Mỹ Ảnh ngơ ngác, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
"Ngươi đã đẩy Tâm Nguyệt?"
Tống Lương Thần tức giận đến gần như muốn bóp chết người đang trước mặt ngay lập tức.
Tuy nhiên, khi xem xét kỹ hơn, hắn ta cũng có chút ngẩn ngơ.
Hai người cứ đứng đó ngơ ngác nhìn nhau.
Thẩm Mỹ Ảnh chết lặng vì cho rằng người này quá đẹp trai, nhưng sao giọng nói của hắn ta sao lại quen đến vậy? Cần phải tỉnh táo hơn mới được...
Tống Lương Thần nhìn vết thương dài trên mặt nàng, hồi lâu mới cau mày nói: "Sao lại xấu như vậy?"
Khóe miệng Thẩm Mỹ Ảnh giật giật.
Sống được mười bảy năm rồi, đây là lần đầu tiên có người chê nàng xấu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận