Thẩm Mỹ Ảnh khó hiểu nhìn hắn một cái, hất nhẹ mái tóc ướt của nàng: "Gia, thiếp thân đang trong tình trạng này, Ngài còn muốn từ từ tản bộ sao?"
Yết hầu Tống Lương Thần khẽ động, quay người lại nói: "Dù sao, lúc bình thường nàng trông như thế này, vậy thì có gì khác biệt? Ta đang nhìn những vì sao sáng lung linh, muốn nhìn nhiều hơn nữa."
"Ồ..." Mỹ Ảnh cúi đầu nhìn lại mình, hóa ra đây chính là ấn tượng nàng thường có trong mắt hắn sao? Đó còn không phải quá cực khổ ngày ngày đều bị hắn doạ sợ sao?
Bị buộc phải đi chậm lại, làn gió nhẹ khiến tâm tình nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Dù người bên cạnh bạn có như thế nào thì ít nhất bàn tay của hắn to lớn và ấm áp, cũng có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
Mặc dù Tống Lương Thần vẫn chưa có năng lực bảo vệ kín kẻ bất cứ ai, nhưng nếu có hắn ở đây, ít nhất nàng sẽ không bị giết dễ dàng như vậy.
Bầu không khí giữa hai người rất tốt, họ từ từ di chuyển về Tương Tư Uyển với tốc độ mỗi bước đi có thể giết chết cả kiến.
Tống Lương Thần nói: “Ta sai người đi lấy nước cho nàng tắm.”
“Được.” Mỹ Ảnh vén hết tóc lên, dùng một cây trâm gỗ lớn miễn cưỡng cố định lại: “Đã muộn rồi, lại vất vả người đun nước.”
Tống Lương Thần đang muốn cười, mắt liếc nhìn một cái, đã thấy thứ gì đó trên cổ nàng.
"Chuyện gì vậy?" Mỹ Ảnh giật nảy mình, sao người này lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy? Vừa rồi hắn mới ôn ôn nhu nhu, trong nháy mắt toàn bộ khuôn mặt lại trở nên hung dữ!
Tống Lương Thần nắm lấy vai nàng, mắt nhìn như muốn từ trên cổ nàng thiêu thủng một lỗ: “Có phải Tống Lương Dạ làm chuyện này không?”
Mỹ Ảnh bối rối quay lại nhìn vào gương.
Trên cổ hắn vết đỏ tươi, còn không phải là do Tống Lương Dạ gậm sao?
“Hắn không thể đạt được.” Mỹ Ảnh nhanh chóng giải thích: “Ta đá hắn một cước.”
Tống Lương Thần nheo mắt lại, siết chặt vai nàng đến mức trắng bệch.
Thẩm Mỹ Ảnh có thể hiểu được hắn, nam nhân mà, đều có loại sở hữu này, nếu như nữ nhân của mình bị người khác hôn, sẽ đều cảm thấy khó chịu, nếu càng biến thái, có thể sẽ dùng dao gọt xẻo đi dấu vết!
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau rồi, Mỹ Ảnh đảo tròng mắt, đang nghĩ cách để Tống Lương Thần đừng xẻo thịt nàng thì hắn đột nhiên cúi đầu, nhằm ngay nơi có dấu đỏ liên tiếp hôn lên, rồi mút thật mạnh.
Mỹ Ảnh bị doạ giật mình, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên khi hắn ôm eo và hôn nàng.
Cổ có cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nàng dùng sức đẩy hắn, nhưng đổi lại hắn há miệng một cái cắn nàng.
"Aaaa" Mỹ Ảnh không nhịn được kêu lên.
Đúng lúc Cẩm Y và Ngọc Thực đang vội vàng đi lấy nước quay về, vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, họ sợ đến mức suýt mất thăng bằng khi xách nước, vội vội vàng vàng xoay người lại nói: "Thế tử thứ tội!"
Tống Lương Thần ánh mắt dịu dàng nhìn xuống, buông Mỹ Ảnh ra, mím môi nói: "Đi đổ nước vào bồn đi."
“Vâng!” Cẩm Y nhanh chóng cầm lấy thùng nước, kêu nha hoàn phía sau cùng đổ nước.
Thẩm Mỹ Ảnh mím môi, nhìn cổ mình trong gương, quả thực giống như có một cái lỗ đỏ máu, người này thật sự là...!thôi bỏ đi, chỉ cần không xẻo thịt nàng, muốn gặm muốn cắn tùy ý hắn.
Quay người lại đi theo phía sau tấm bình phong, nơi có một bồn nước đã được đổ đầy.
Mỹ Ảnh nhìn Tống Lương Thần ở bên ngoài, thấy hắn bất động, nàng cởi quần áo nhảy vào bồn tắm, thở ra một hơi dài.
"Ta còn muốn tiếp tục trở lại quân doanh." Tống Lương Thần nói: "hơn một ngày nữa mới quay lại.
Nàng có cần gì, tạm thời cứ nhờ Trình Bắc Vọng giúp cho."
Mỹ Ảnh gật đầu: "Được rồi.
Nói đến chuyện này, Gia đi quân doanh nhiều ngày như vậy có thu hoạch gì không?"
Tống Lương Thần dừng lại, nhắm mắt.
Hắn muốn có được một chút bình tĩnh, tuy nhiên, những ngày này không có ngày nào không nhớ đến nàng, mặc dù ngày càng thân thiết hơn với tướng sĩ Tả quân, nhưng trong lòng lại càng hỗn loạn hơn.
Hắn không thể phân rõ là đối với ai đến cuối cùng là loại tình cảm gì, nghĩ đến Tâm Nguyệt thì đau lòng, nghĩ đến Thẩm Mỹ Ảnh thì cảm giác muốn cười, trong hai loại phản ứng này, loại nào mới thật sự là thích?
Mỹ Ảnh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ và gội đầu, ra khỏi bồn tắm rồi thay quần áo.
Cẩm Y đau lòng nói: "Chủ tử đã ngâm nước bao lâu? Trên tay đều muốn tróc da rồi."
“Cũng không lâu lắm.” Mỹ Ảnh nhếch miệng nói: “Chỉ là ăn bùn không ít rất nhiều, lẽ ra phải đói, nhưng bây giờ lại cảm thấy trong bụng rất no.”
Đôi mắt Ngọc Thực hơi đỏ lên: “Tại sao lần nào Người cũng phải chịu tội như vậy? Người không có biết, ngay khi Vương gia đưa Người đi, các nha hoàn nô tài trong phủ đều rất vui vẻ, cái gì cũng đều nói, theo nô tỳ thấy, bằng không cứ mang tất cả mấy nô tài lắm chuyện đó lần lượt tống về nhà còn tốt hơn."
Mỹ Ảnh mỉm cười nói: "Ngươi không thể khiến tất cả mọi người thích mình ngay lập tức được.
Làm quen với nhau là một quá trình lâu dài.
Chúng ta lại không vội, có nhiều thời gian để khiến họ ấn tượng với ta."
"Nhưng mà..." Ngọc Thực cong môi: "Người không thấy tức giận à?"
"Ta tất nhiên là rất tức giận a".
Mỹ Ảnh chớp mắt cười: “Ta tốt như này, mà họ đều, nên ta rất giận.
Nhưng họ mắt mù, còn không biết ta đang giận, ngẫm nghĩ lại thấy cũng không đáng nên thôi không giận nữa.
"
Ngọc Thực sửng sốt, không khỏi nhẹ cười thành tiếng: "Sao Người lại có thể nghĩ được như vậy..."
Khoát áo choàng, Mỹ Ảnh quấn tóc lên rồi bước ra ngoài, thì thầm: “Trên đời này trong mười điều thì đã có tám, chín điều không như ý muốn rồi.
Khi gặp nghịch cảnh, điều cần làm là tự động viên bản thân mình thật tốt, để bản thân nghĩ thoáng hơn.
Còn hơn nghĩ cách thay đổi người khác, vậy sẽ càng mệt mỏi".
Ngọc Thực mím môi, cúi đầu trầm tư.
Tống Lương Thần ngồi trên chiếc trường kỷ bên cạnh, thấy nàng đi ra liền đứng dậy nói: "Ta đi đây."
“Cung tiễn Gia".” Mỹ Ảnh uốn gối: “Chờ Ngài quay lại, thiếp thân sẽ làm bánh cá chuồn cho Ngài.”
Cong cong môi, Tống Lương Thần gật đầu: "Được."
Đi ra ngoài được vài bước, hắn lại dừng lại nói: “Nếu trong phủ có nô tài thực gian xảo, nàng cứ trực tiếp đuổi bọn họ đi, cũng đừng lo gì cả.”
Mỹ Ảnh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không phải nô tài trong phủ đều tận trung đã nhiều năm sao?”
"Vậy thì sao?" Tống Lương Thần mỉm cười: "Bộ kiện dùng lâu đều sẽ bị hỏng, đinh thép càng cũ thì càng rỉ sét nhiều.
Đôi khi dọn dẹp thay thế cũng không phải là chuyện xấu."
Hắn thế mà nghĩ thông rồi sao? Thẩm Mỹ Ảnh khẽ mỉm cười, sau khi ra ngoài một chuyến, quả thật có thể tạo ra một số thay đổi.
"Thiếp thân hiểu rồi."
Tống Lương Thần gật đầu, tiếp tục bước vào màn đêm, lên ngựa lao về quân doanh.
Cẩm Y và Ngọc Thực sấy thay nàng lau khô tóc, trời đã lờ mờ sáng, Mỹ Ảnh ngáp một cái, đang định lên giường nghỉ ngơi thì nghe thấy bên cửa sổ có người nói: “Sao nàng lại mạng lớn đến vậy?”
Giống như một con rắn lạnh lùng bò tới từ phía sau, Thẩm Mỹ Ảnh cau mày quay lại, thì thấy Tống Lương Dạ đang nằm trên bậu cửa sổ của nàng, khuôn mặt vô cảm nhưng đôi mắt lại đầy sao.
Cẩm Y và Ngọc Thực đều trở nên lo lắng, ngay lập tức vội hô lên gọi người.
"Đừng khẩn trương." Tống Lương Dạ nói: "Ta không có vào, chỉ muốn hỏi tẩu tẩu, nàng là mèo yêu đúng không? Có đến chín mạng đúng không?"
Thẩm Mỹ Ảnh lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ta chỉ có một mạng, chỉ là hơi cứng một chút, Nhị gia còn muốn tới lấy không?"
“Không vội.” Tống Lương Dạ cong cong môi: “Cơ hội còn rất nhiều, không phải sao?”..