Trước Nhà Quả Phụ Lắm Đào Hoa


"Các vị chủ tử." Ngọc Thực vén rèm đi ra, vẻ mặt lo lắng: "Thế tử phi hôm qua bị doạ sợ, bây giờ đã bị sốt cao rồi, e rằng buổi trà sáng sẽ phải hủy bỏ."
"Gì chứ?" Ôn Nhĩ Nhã và Vu Mộng Sương đồng thời cau mày nhìn nàng.
Thẩm Mỹ Ảnh có bệnh hay không họ cũng không quan tâm, nhưng nếu nàng bị bệnh như thế này, ai sẽ đứng ra chủ trì công đạo cho bọn họ?
Vu Mộng Sương nhấc váy lên, chuẩn bị đi vào phòng trong: "Hôm qua còn rất khoẻ mạnh mà, sao hôm nay lại đổ bệnh? Mặc nhi nhanh đi tìm đại phu, ta đến xem xem."
Ngọc Thực đưa tay ngăn nàng lại: "Vu Chủ tử, xin đừng vén rèm lên, chủ tử hiện vẫn không thể gặp gió, Người ở bên ngoài nhìn là được rồi."
Vu thị cau mày, nhìn vào trong qua tấm rèm mỏng, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy một người đang nằm trên giường, còn có thể nghe thấy một tiếng ho nhẹ.
"Vu muội muội cũng thật là, Thế tử phi bệnh rồi còn lo không quan tâm, còn ở đó cho rằng Thế tử phi giả bệnh sao?" Ôn Nhĩ Nhã ở sau lưng lấy khăn tay xoa xoa miệng: "Thật sự có chút thất lễ rồi.

"
Vu Mộng Sương cau mày, quay lại nhìn Ôn Nhĩ Nhã nói: "Tỷ tỷ thế này là rắp tâm muốn gây khó dễ với muội muội à? Muội muội rõ ràng đang quan tâm đến Thế tử phi, Người cứ khăng khăng hiểu sai như vậy được sao?"
“Đến cuối cùng là ai khó dễ với ai?” Ôn Nhĩ Nhã cười lạnh, quét mắt từ trên xuống dưới mặt nàng một lượt: “Mặt Vu muội muội thô ráp như này, sao không dùng thêm chút bột trân châu đi?”
“Chỉ sợ trong đó có Lam Ngân Thảo!” Vu thị đè nén lửa giận, cười nói: “Năm trăm lượng bạc của Ôn chủ tử đã trả hết chưa? Bằng không thì cho dù mặt có đẹp đến mấy cũng sẽ không được thị tẩm đó ".
"Tiền bạc chỉ là thứ yếu, thị tẩm hay không cũng không quan trọng lắm.

Nếu như có người dĩ hạ phạm thượng, vu khống trắc phi, không biết có băng ghế ở chủ viện có còn lấy mạng người nào khác không?"
“Muội muội đối với tỷ tỷ dĩ nhiên rất tôn kính rồi, chỉ là không biết ai ở sau lưng cho người ngán chân, khiến mọi người không được sống yên ổn!”
“Ồ, trong lòng ai có ma thì người đó tự biết.”
Ninh Thuần Nhi vui ở trong lòng, đứng khoanh tay xem náo nhiệt một lúc rõ lâu, mới tiến lên nói: "Hai vị ở đây ồn ào, không sợ có chút không thích hợp sao? Thế tử phi còn đang bị bệnh đó."
Ôn Nhĩ Nhã mím môi nói: "Cùng với thị thiếp ồn ào, vẫn là hạ thấp thân phận của mình, ta cáo từ trước đây, đợi Gia trở về, chuyện này tự nhiên sẽ có kết quả".
Vu Mộng Sương liếc nàng một cái, hất cằm không đáp lại, Ôn Nhĩ Nhã cũng phẩy khăn tay rồi đi.
Thẩm Mỹ Ảnh nằm trên giường hì hà hì hục cắn một quả đào, nghe thấy bên ngoài im lặng trở lại, mới híp mắt cười ném quả đào sang một bên, lau lau miệng, thấp giọng hỏi người bên cạnh:
“Mọi thứ tối nay đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Cẩm Y thấp giọng nói: "Chủ tử yên tâm, thức ăn với bố trí chủ viện đều đã hoàn thành rồi, chỉ cần đêm nay Người khỏi bệnh nữa là được."
Gật gật đầu, Mỹ Ảnh tiếp tục trở mình đi ngủ, dù sao hôm nay nàng cũng bị ốm rồi nên không ai có thể làm phiền đến nàng được.
Tống Lương Thần đầu đau như búa bổ bước vào Thế tử phủ, hôm qua uống quá nhiều rượu, hôm nay mới lãnh hậu quả, đầu giống như có người cầm khoan khoan vào nó, khó chịu vô cùng.
Sắc mặt u ám bước vào, chưa được mấy bước đã thấy Ôn Nhĩ Nhã đi tới đón, nhìn bộ dạng của hắn, có chút sửng sốt: "Gia làm sao vậy?"
Lâm Phong đáp: "Chủ tử tối hôm qua uống say, hôm nay có chút đau đầu."
Ôn Nhĩ Nhã mím môi nói: "Ngài cùng Thế tử phi thật là tâm linh tương thông, Ngài thì không thoải mái, Thế tử phi cũng bệnh rồi."
"Nàng ấy bệnh à?" Tống Lương Thần cau mày nhìn Ôn Nhĩ Nhã: "Bị bệnh sao vậy?"
"Phát sốt rồi." Ôn Nhĩ Nhã nói: "Đều là bởi vì tối hôm qua trong viện có người giả ma, hù dọa Thế tử phi."
Tống Lương Thần dừng một chút, mím môi: "Ai lại không an phận rồi?"
"Còn có thể là ai?" Ôn Nhĩ Nhã bĩu môi nói: "Vị ở Tẩy Nghiễn Trì đó muốn trèo lên, còn chủ yếu muốn hãm hại thiếp thân.

May mắn là Thế tử phi rất thông minh, đã nhìn thấu trò hề của nàng, nên không có chất vấn thiếp thân."
Tại sao hắn có chút nghe không hiểu vậy? Tống Lương Thần che che đầu lại, đây là đang nói cái gì với cái gì, Vu thị lại làm gì sao?
“Gia!” Vu Mộng Sương cũng tới rồi, bước tới nắm lấy tay hắn, bướng bỉnh mím môi: “Gia chỉ nói quy củ tôn ti, không thể vượt qua, nhưng lại không nói ỷ lớn hiếp nhỏ thì sẽ như thế nào?”
"Lại làm sao vậy?" Tống Lương Thần bị hai người này trực tiếp cản đường, đứng ở đó cảm giác như đất trời đảo lộn, giọng điệu không khỏi trở nên có chút gay gắt: "Các nàng không thể yên tĩnh một lát sao? để ta quay về nghỉ ngơi có được không?”
Cả hai người đều sửng sốt, Vu thị cau mày định nói thêm thì Ôn Nhĩ Nhã đã đỡ lấy Tống Lương Thần: "Say rượu chắc chắn rất khó chịu.

Thiếp thân sẽ chuẩn bị canh giải rượu cho Gia, Gia trước tiên đi nằm nghỉ một lát nha?"
Hướng nàng dẫn Thế tử đi rõ ràng là Nhiễu Lương Hiên! Vu thị đưa tay nắm lấy tay còn lại của Tống Lương Thần: “Ôn tỷ tỷ e là đã quên rồi, năm trăm lượng bạc vẫn còn chưa trả đó, làm sao có thể hầu hạ Gia? Vẫn là để cho thiếp thân đi."
Một khi sự cạnh tranh trở nên căng thẳng, lý trí của người ta đều sẽ biến mất, đặc biệt là nữ nhân.

Nếu là bình thường trước đây, Ôn Nhĩ Nhã và Vu Mộng Sương làm sao cũng đều không dám lôi kéo Tống Lương Thần, nhưng bây giờ hai người đang tranh hơn thua, quy củ toàn bộ đều quên hết, một lôi một kéo, không ai chịu buông tay.
Lâm Phong nhìn xem, rụt cổ lại.

Sở dĩ hắn ghét nữ nhân là vì hắn bị mấy vị chủ tử ở hậu viện này doạ sợ!
Tống Lương Thần sắc mặt tối sầm, giơ tay hất hai nữ nhân ra, cùng lùi lại mấy bước rồi ngã xuống đất.
"Gia..." Ôn Nhĩ Nhã nhanh chóng tỉnh táo lại, tim đập thình thịch, vội vàng muốn cáo lỗi.
Kết quả Tống Lương Thần nhanh chóng chạy như bay tới Tương Tư Uyển!
Lâm Phong sau lưng còn chưa kịp phản ứng, khi định thần đuổi theo hắn mới phát hiện khinh công của chủ tử mình thật quá lợi hại, say rượu đến vậy rồi cũng có thể bay!
Sau khi đứng dậy phủi bụi quần áo, Vu Mộng Sương đã tỉnh táo hơn rất nhiều, hành lễ với Ôn Nhĩ Nhã rồi để nha hoàn đỡ tay bước đi.
Ôn Nhĩ Nhã nheo mắt nhìn bóng lưng nàng, cười khinh một tiếng, giống như cảm thấy việc mình vừa làm là không đáng, vỗ vỗ tay rồi cũng quay về.
"Chỉ là một đêm ta không ở đây, trong phủ lại xảy ra chuyện gì rồi?" Tống Lương Thần trầm mặt nhìn Thẩm Mỹ Ảnh.
Mỹ Ảnh cắn gần hết quả đào, chớp chớp chớp mắt nhìn hắn: “Hai nữ nhân của ngươi cãi nhau đấy.”
“Không phải nói nàng bị giả ma doạ sợ sao?” Tống Lương Thần cau mày quan sát nàng: “Sao ta thấy nàng không giống như bị bệnh vậy?”
"Gia trở về rồi, bệnh của thiếp thân cũng khỏi thôi".

Mỹ Ảnh cười híp mắt nói: "Vẫn là đa tạ Gia."
Cái miệng này, thật là biết ăn nói.

Tống Lương Thần khịt mũi, nghiêng đầu nằm ở bên cạnh nàng, nhắm mắt xoa xoa đầu: "Ta muốn nghỉ ngơi một lát, chiều nay không cần đến quân doanh."
“Tại sao vậy?” Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày: “Không phải ngày nào cũng phải đi sao?”
“Đến đó cũng không để làm gì.” Tống Lương Thần cười giễu: “Tốt hơn là đợi đến lúc diễn luyện thì đi.”
Mỹ Ảnh suy nghĩ một lúc rồi hỏi hắn: "Tối nay Gia định làm gì?"
“Cùng Trình Bắc Vọng đi lang thang trong thành.” Tống Lương Thần nói: “Còn có mấy vị bằng hữu khác, muốn tụ tập lại.”
Đây có phải là bắt đầu ăn chơi đàn điếm không? Mỹ Ảnh nhướng mày, cũng không khuyên nhủ gì hắn: "Gia cũng nên nghỉ ngơi một chút."
"Ừm." Tống Lương Thần buông lỏng chân mày, cũng may nàng không hề ồn ào, sẽ không khiến hắn tức giận hơn, hôm nay trở lại, lần đầu tiên ta cảm thấy phụ nữ thật sự rất phiền.

Vu Mộng Sương và Ôn Nhĩ Nhã không phải luôn có quan hệ tốt sao? Thế mà cũng cãi nhau như thế.
Lười để suy nghĩ, Tống Lương Thần lặng yên chìm vào giấc ngủ.
Mỹ Ảnh vẫn ngồi trên giường, mắt không chớp nhìn hắn chìm vào giấc ngủ, sau khi chắc chắn rằng hắn đã ngủ rồi, mới đưa tay chạm vào sống mũi hắn.
Thật sự là rất tuyệt...!còn không bị đau tay, người này hiện tại ngoài tính cách có chút nhỏ mọn, có chút bá đạo, có chút cứng đầu thì kỳ thực cũng được xem là khá tốt, với khuôn mặt này, vẫn có thể được bán với giá hời..
Rút tay lại, Mỹ Ảnh nghĩ, nàng là người tri ân đồ báo, nên đêm nay đương nhiên sẽ hồi báo hắn rồi.
Chính thất của các tướng lĩnh đều đã nhận được thiệp mời, nhìn hoa văn tinh xảo trên túi thơm, rất nhiều phu nhân cao hứng chuẩn bị đến Thế tử phủ.
Buổi chiều Tống Lương Thần tỉnh dậy đi ra ngoài, Ninh Thuần Nhi nghe được tin bữa tiệc tối liền lo lắng đi tới hỏi: "Thân thể Thế tử phi khoẻ rồi sao?"
Mỹ Ảnh mỉm cười nói: "Đã không còn sốt nữa, bữa tiệc tối nay còn phải chuẩn bị rất nhiều, ngươi cũng phụ giúp ta chiêu đãi một chút."
“Ừm.” Ninh Thuần Nhi gật đầu nói: “Mẫu thân ta đang tới, bà ấy là người ôn hoà, sẽ phối hợp tốt với Thế tử phi.”
Đây chính là người khiến người ta yên tâm đây! Mỹ Ảnh trầm tư vỗ vỗ tay nàng, nhìn ra ngoài: "Nhĩ Nhã và Vu thị đâu?"
Nhắc tới hai người này, Ninh Thuần Nhi lại muốn cười: “Hai người bọn họ đã mang hạ nhân trong phủ lục soát hết rồi, nói là nhất định phải tìm ra người giả ma, để chứng minh bản thân mình vô tội.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui