Trước Nhà Quả Phụ Lắm Đào Hoa

Tát một cái rồi cho chút ngọt ngào, người ta luôn vì cái ngọt ngào nhận được mà quên đi cái tát, chẳng hạn như Vu Mộng Sương hiện tại, vui vẻ rời khỏi thư phòng ngay khi nghe tin mình được thăng làm trắc phi. Kết quả đi được nửa đường mới nhớ ra mình còn phải trả cho Thế tử phi một trăm lượng bạc.

Một trăm lượng! Cả hộp trang điểm của nàng cộng lại còn không biết có tới một trăm lượng hay không!

Ngoài việc đau lòng ra, ngẫm nghĩ cũng thấy đó là một chuyện tốt, nếu không phải để an ủi nàng, có lẽ Gia đã không phong nàng làm trắc phi nhanh như vậy, điều này tương đương với việc bỏ ra một trăm lượng để mua một vị trí, trái lại cũng không phải là quá thiệt thòi.

Chỉ là, thật sự muốn đưa tiền cho Thế tử phi sao?

Sau khi Thẩm Mỹ Ảnh thêu xong một con uyên ương, còn không biết Tống Lương Thần đã giúp nàng kiếm được một trăm lượng bạc.

“Uyên ương phải có đôi.” Vạn thị liếc nhìn nàng, kỳ quái nói: “Sao ngươi chỉ thêu một con?”

Mỹ Ảnh mỉm cười: "Đều là một đôi uyên ương thì có gì hay để xem, con này của ta mới là đặc biệt."

“Không được may mắn đó.” Vạn Thị lắc đầu: “Uyên ương ngụ ý phu thê ân ái, của ngươi lại thân đơn bóng chiếc, không phải đang tự nguyền rủa mình sao?”

Vừa nói, vừa cho nàng xem sen tịnh đế trong tay: “Nhìn của ta xem, làm một chiếc túi thơm cho tướng quân như thế này, rất đẹp đúng không?”

Nàng đã không còn cần bất kỳ ngụ ý tốt đẹp nào nữa, Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười khen ngợi kỹ năng thêu của Vạn thị, cúi đầu kết chỉ thật cẩn thận.

“Thời gian không còn sớm nữa.” Vạn thị cũng thu hồi mũi kim, mỉm cười thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may mà có Thế tử phi bồi ta, cho nên hôm nay thêu thùa cũng không nhàm chán... Ta không có quấy rầy Người, đúng không?”

“Không có.” Thẩm Mỹ Ảnh mang cất con uyên ương đơn chiếc của mình đi, mỉm cười nói: “Người sau này nếu chán nản thì có thể tới đây ngồi, có chuyện gì cũng có thể tới nói chuyện với ta.”

Chỉ trong một buổi chiều, Vạn thị đã nói rất nhiều, Mỹ Ảnh cơ bản là lắng nghe. Nhưng nàng là một người nghe hiểu biết, không ngắt lời, lắng nghe cẩn thận, đúng lúc đáp lại nàng vài câu.

Vạn thị cảm thấy ở bên Thẩm thị thật sự rất thư giãn và dễ chịu, ôm chiếc giỏ đứng dậy cáo từ, không nhịn được đưa cho nàng một chiếc vòng tay: “Ta thật sự rất thích ngươi, đây xem như là tạ lễ.”

"Bao phu nhân khách khí rồi." Mỹ Ảnh do dự một lúc nhưng vẫn nhận lấy.

Mắt đưa Vạn thị rời đi rồi, Thẩm Mỹ Ảnh mới nhìn chiếc vòng trên tay, sau đó nhìn vào kho báu ngày càng phong phú hơn của mình, lẩm bẩm: "Thế tử phi thật sự dễ kiếm tiền..."

Cứ việc ngồi tại chỗ bạc sẽ tự động chạy đến trên người nàng! Hiện tại nàng có gần một ngàn năm trăm lượng bạc!

Cẩm Y bưng điểm tâm đi vào, nhỏ giọng nói: "Thế tử phi, nô tỳ vừa đi ngang qua phòng củi, thấy bên trong không có người."

“Không có người?” Mỹ Ảnh sửng sốt, quay đầu nhìn Cẩm Y một lúc mới nhớ ra: “Ồ, đúng rồi, nhị gia đã ở đó, bây giờ đã đi rồi sao?”

“Ừm, người trong phủ đều không biết, nhưng hình như hắn đã rời đi rồi ” Cẩm Y lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Đi rồi cũng tốt, đỡ phải chúng ta lúc nào cũng lo lắng.”

Một nhân vật nguy hiểm như Tống Lương Dạ, đương nhiên càng tránh xa thì càng tốt. Mỹ Ảnh gật đầu, nhìn con uyên ương vừa thêu, nghĩ thấy không có việc gì để làm nên quyết định làm một cái túi thơm.

******

“Vết thương của ngươi đã lành chưa?”

Trong phủ Yến vương, Yến vương gia đưa mắt liếc nhìn người đang quỳ trên mặt đất, nhàn nhạt hỏi.

Tống Lương Dạ cúi đầu nói: "Khả dĩ miễn cưỡng có thể cử động, không chết được."

"Vậy thì đi đến Hữu quân báo cáo đi." Yến Vương gia nói: "Đừng nói bổn vương nợ ngươi cái gì, cơ hội đã trao cho ngươi rồi, chỉ xem ngươi có nắm bắt được hay không thôi."

"Đa tạ vương gia." Tống Lương Dạ cúi đầu đáp lại, sau đó nghĩ nghĩ lại nói: "Chỉ cần có năng lực, vương gia sẽ không để ý đến xuất thân sao?"

“Bổn vương không phải là người hẹp hòi như vậy.” Yến vương cười nói: “Ngươi có thể đi đâu thì cứ đi đến đó, bổn vương sẽ không cản trở ngươi.”

Tống Lương Dạ hai mắt sáng lên, hành lễ với ông rồi xoay người đi ra ngoài.

Quyển sổ xuất nhập lương thảo của Tả quân mà Yến Vương đang cầm trong tay, là thứ mà Tống Lương Dạ đã liều mạng mới trộm được. Có được thứ đó rồi, ông có thể khiến Tả quân thay triều hoán đại, cũng có thể khiến Tả quân luôn bình an vô sự, duy trì nguyên trạng.

Mấu chốt nằm ở biểu hiện của Tống Lương Thần. Thân là đích tử của ông, cũng không thể khiến ông thất vọng.

"Vương gia." Giang Tâm Nguyệt bưng trà đi vào, mỉm cười nói: "Thiếp thân vừa pha trà mới, Ngài có muốn thử không?"

Yến vương liếc nàng một cái, tâm tình vui vẻ cầm lấy trà nhấp một ngụm: "Thơm, sao nàng lại nhớ đến pha trà? Có chuyện muốn cầu bổn vương sao?"

"Không có." Giang Tâm Nguyệt cười nói: "Thiếp thân chỉ là vừa nhận được một thứ, sợ đưa cho Ngài Ngài sẽ tức giận, cho nên mới để cho Ngài uống chút trà trước ".

"Ồ?" Yến Vương gia tò mò nói: "Là thứ gì?"

Giang Tâm Nguyệt chậm rãi mang một mảnh giấy đã bị nhàu nát đưa cho ông: "Đây là của Tống quản gia trình tới, thiếp thân tiện thể mang nó đến cho Ngài."

Yến Vương cau mày, cầm lấy rồi xem thật kỹ.

"Thư này mặc dù thiếp thân không nên đọc trước, nhưng chuyện này với thiếp thân cũng xem như có chút liên quan, cho nên nếu thiếp thân muốn nói vài câu, cũng sẽ không xem là không hiểu quy củ, đúng không?"

Đọc xong nội dung trong thư, sắc mặt Yến Vương tối sầm: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

"Xem ra Hứa gia đang giấu Vương gia điều gì đó." Giang Tâm Nguyệt xoa xoa lưng giúp ông, nhẹ nhàng nói: "Theo như bức thư này, mối quan hệ giữa Hứa gia và Thẩm thị không được xem là tốt, trừ việc nhận làm con nuôi rồi gả qua, một khi xảy ra chuyện thì mối quan hệ này cũng bị gạt sang một bên, giống như còn có dụng tâm gì khác, càng huống chi, người chồng trước đó của Thẩm thị đã bỏ mạng ngay ngày thành hôn, về phần Thẩm thị này, thiếp thân cảm thấy Vương gia có phải nên tra xét lại thật cẩn thận không?"

“Nói cũng có đạo lý.” Yến vương gật đầu: “Vừa lúc trong phủ có người về kinh thành thăm người thân, để hắn thuận đường nghe ngóng một chút.”

Dừng một chút, ông ngẩng đầu nhìn Giang Tâm Nguyệt: "Nếu không nói đến thân phận, Thẩm thị trái lại cùng với Thần nhi rất xứng đôi, ngươi cảm thấy không?"

Giang Tâm Nguyệt sửng sốt, cụp mắt nói: "Vương gia nếu nói xứng đôi thì là xứng đôi, Vương gia nói không xứng, lại cũng là không xứng".

“Ngươi càng ngày càng thông minh.” Yến Vương cười lớn, đưa tay bế nàng đặt lên đùi, cười nói: “Trước đây ta luôn cho rằng ngươi không đủ hiểu chuyện, hiện tại ở bên cạnh bổn vương, không ngờ tới ngươi lại tiến bộ như vậy."

"Là Vương gia dạy bảo tốt". Giang Tâm Nguyệt khẽ mỉm cười, đầu mày cuối mắt đầy vẻ mị hoặc: "Đêm nay cũng là thiếp thân tới thị tẩm đúng không?"

“Được.” Yến vương nói: “Chờ ngươi có thai, bổn vương sẽ phong ngươi làm trắc phi.”

Với khuôn mặt đỏ bừng, Giang Tâm Nguyệt cúi đầu nói: "Vương gia lại trêu chọc thiếp thân..."

“Ha ha ha.” Yến vương cười lớn, ôm người đi vào giường ngủ.

Tống Lương Thần không hiểu toàn thân lại nổi da gà, quay người nhìn bốn phía xung quanh, bên cạnh chỉ có Ngọc Thụ và Lâm Phong, trời còn không có gió.

"Chủ tử, ngày mai là đại hội tỉ thí Tả, Hữu quân." Lâm Phong nói: "Ngài không chuẩn bị gì sao?"

"Có gì để chuẩn bị đâu" Tống Lương Thần nói: "Lại không cần ta ra sân tỉ thí."

Tả Hữu quân tỉ thí là một sự kiện tương đối lớn ở đất Yến, nhưng đối với hắn lại không có đất dụng võ, đều là các võ tướng tranh nhau giành chiến thắng trước mặt phụ vương.

Đẩy cửa Tương Tư Uyển, Thẩm Mỹ Ảnh đang may thứ gì đó, vừa hay khâu xong mũi cuối cùng, đang cắn đứt sợi chỉ.

"Đây là cái gì?" Tống Lương Thần không khỏi tò mò, đi tới bên cạnh nàng nhìn xem.

Mỹ Ảnh nói: “Chiều nay bồi Bao phu nhân thêu đồ, nên đã thêu một cái hà bao.”

Nhìn thấy có chỗ không đúng, Tống Lương Thần ngó tới ngó lui mấy lượt, nói: "Đưa cho ta là được rồi."

Thứ này cũng muốn? Mỹ Ảnh cong môi: “Nếu Gia không ngại thì cứ cầm lấy đi.”

"Được." Tống Lương Thần đưa tay đeo ở thắt lưng, sau đó hỏi nàng: "Ngày mai nàng rảnh không?"

“Chắc là có.” Mỹ Ảnh nhìn hắn“Gia có chuyện gì sao?”

“Có đại hội tỉ thí, cần phải mang gia quyến theo cùng.” Tống Lương Thần nói: “Suy đi nghĩ lại, trong viện này đưa nàng đi theo là tốt nhất.”

Đại hội tỉ thí? Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Là loại thi đấu hai chọi hai sao?”

“Đúng.” Tống Lương Thần nhìn nàng: “Nàng thích không?”

"Không tệ." Mỹ Ảnh gật đầu: "Dù sao gần đây trong phủ cũng tương đối yên tĩnh, Nhĩ Nhã và Mộng Sương thay Gia phân đảm công việc, cũng có thời gian, Gia tới lúc đi thì đón ta là được ".

Thịnh hội náo nhiệt đến như vậy, còn cho rằng nàng sẽ rất thích, kết quả cũng chỉ là nhàn nhạt hai chữ, trên mặt một chút cảm giác hưng phấn cũng đều không có.

Tống Lương Thần mím môi, nhìn nàng nói: "Còn có một việc nữa, ta mang Mộng Sương nâng làm trắc phi."

“Ừm, nên như vậy.” Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Dù sao nàng ấy cũng không giống trước kia, có thể coi là trợ lực của Gia rồi.”

Vẫn là vẻ mặt ba đào không sợ, Tống Lương Thần đột nhiên cảm thấy có chút không vui. Biểu hiện ở trước mặt bọn người Trình Bắc Vọng quá tốt, còn biết ghen tuông, nhưng khi chỉ đối diện với mỗi hắn, cho dù hắn có làm gì, dường như điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến nàng.

Tính ra ở bên nhau đã gần một tháng rồi, nữ nhân này lẽ nào không có trái tim sao? Hay vẫn như lúc trước, đối với hắn một chút cảm giác cũng không có?

Nhẫn không được mà vòng tay qua eo nàng, kéo người qua thật mạnh.

Mỹ Ảnh còn đang phân tâm, bị hắn kéo mạnh như vậy, bị doạ mà mở to mắt nhìn hắn: " Gia?"

Cẩm Y, Ngọc Thực và Ngọc Thụ, Lâm Phong đều có con mắt tinh tường nên quay người rút lui, mang cửa sau lưng đóng lại.

“Tối nay ta muốn đến Tẩy Nghiễn Trì nghỉ ngơi.” Tống Lương Thần nói: “Nàng có gì muốn nói không?”

Gì vậy? Thẩm Mỹ Ảnh hoang mang nhìn hắn, ra sức ngẫm nghĩ đến nửa ngày nói: “Chúc Gia đại triển hùng phong sao?”

Lòng ngực đau nhói, hắn trừng mắt, thật muốn bóp chết nàng đi! Tức thì liền cúi đầu, hôn lên môi nàng.

Thần sắc Mỹ Ảnh trở nên lạnh băng, đột nhiên quay mặt đi, môi hắn chạm vào vết sẹo trên mặt nàng, ấm áp nóng bỏng.

"Thế tử đang làm gì vậy?" Nàng lạnh nhạt nói: "Ta còn tưởng rằng Ngài đối với loại người ti tiện như ta, sẽ không có chút gì hứng thú."

"Ta..." Tống Lương Thần mím môi, thực sự vừa tức vừa giận: "Nàng là Thế tử phi, ta là Thế tử, cho dù không có hứng thú, nàng cũng nên có tên trong danh sách thị tẩm đúng không? "

“Thiếp thân là nha hoàn Ngài thuê, chỉ là bất đắc dĩ tạm thời đảm nhận vị trí Thế tử phi.” Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Trong những việc thiếp thân phải làm, không có chuyện thị tẩm này, huống chi ngươi ta đều không thích nhau, thị tẩm mà không yêu thích, so với việc đi thanh lâu phong lưu có gì khác biệt?”

Tống Lương Thần cụp mắt xuống, buông nàng ra nói: "Lời nàng nói luôn có đạo lý, nhưng Thẩm Mỹ Ảnh, nàng có biết nữ nhân ở hậu viện này, một khi mất đi sự bảo hộ của ta, sẽ biến thành dạng gì không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui