Trước Tận Thế Tôi Bị Cả Nhà Hào Môn Nghe Lén Tiếng Lòng


Trong căn biệt thự lộng lẫy và xa hoa, Tư Điềm Điềm lại khoác trên mình một bộ đạo bào xanh lam đầy mảnh vụn vá, tóc búi củ tỏi xù lên như tổ quạ.

Khuôn mặt trắng nõn như ngọc, xinh xắn như thể được tạc khắc cẩn thận, giờ đây lấm lem, trông chẳng khác gì một chú mèo con vừa chui ra từ đống đất.

Cô đứng đó, tay chân lóng ngóng, hoàn toàn lạc lõng với khung cảnh xung quanh, trông vô cùng yếu đuối, như thể ai cũng có thể bắt nạt được.

Sự giận dữ trên gương mặt điển trai của Tư Gia chợt khựng lại, ánh mắt lóe lên một chút không tự nhiên, rồi cậu ta quay mặt đi.

Cách đó không xa, người phụ nữ trung niên xinh đẹp đoan trang cao quý là Lý Vân Lam cũng để lộ một chút thương xót và không nỡ trong ánh mắt.

Bà đang định bước lên an ủi thì bất ngờ nghe thấy…

[Hừ, mắt to thế này, không ngờ lại là kẻ có mắt như mù, mình vừa vào cửa còn chưa nói câu nào đã bị quy chụp là bắt nạt người khác rồi.


Nếu mình thực sự ra tay thì chính mình còn phải sợ đây này, đừng nói là một nhóc quỷ lùn mới 1m6 như Tư Yên Nhiên, dù là gã cao to 1m8 như Tư Gia nhào đến cũng bị mình quật ngã được nữa kìa.

Nhưng mà thôi, nể tình cậu ta là quỷ đoản mệnh, tiên nữ mình đây đành rộng lượng bỏ qua cho cậu ta lần này vậy.]

Tư Gia đột ngột quay phắt đầu lại, ánh mắt giận dữ trừng trừng nhìn về phía Tư Điềm Điềm, như một con chó lớn đang phát điên muốn nhào tới cắn cô.

Tư Điềm Điềm khó hiểu nghiêng đầu, gương mặt đầy vẻ vô tội: "Có chuyện gì vậy, em trai?"

Tư Gia giận đến nỗi ngực phập phồng: "Cô mắng tôi?"

Tư Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt vô tội: "Đâu có."

[Hừm, chắc đầu óc tên này có bệnh hoặc mắc chứng hoang tưởng bị hại gì rồi, cũng chẳng biết tự suy diễn ra cái gì mà khiến bản thân tự bực thành như vậy.

Sao mà tính tình của cậu ta nóng nảy thế nhỉ? Chậc chậc, lỗ mũi cũng phồng to ra rồi, từ góc nhìn này của mình còn thấy được cả đám lông mũi đen sì ghê tởm kia nữa.

Ôi ~~ cậu em trai này không chú ý hình tượng chút nào.]

Tư Gia lập tức hoảng loạn đưa tay che mũi, gương mặt đỏ bừng, xấu hổ đến tột độ.

Lý Vân Lam đang đứng tại chỗ và hai người nhà họ Tư khác đang đi xuống lầu đều bày ra vẻ mặt khó nói thành lời.


Ánh mắt họ nhìn Tư Điềm Điềm vô cùng kỳ lạ, trong sự hoài nghi xen lẫn chút tò mò và thăm dò.

Ban nãy Tư Gia không thấy rõ, nhưng họ lại nhìn rất rõ ràng.

Khi Tư Điềm Điềm nói những lời chê bai kia, môi cô hoàn toàn không hề cử động.

Lúc này, Tư Yên Nhiên với gương mặt yếu đuối lo lắng bước ra từ sau lưng Tư Gia, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Gia Gia, em sao vậy? Mũi không thoải mái à? Điềm Điềm vừa trở về nhà họ Tư, nhìn thấy chị không thoải mái cũng là điều dễ hiểu thôi, em đừng vì chị mà giận em ấy, làm tổn hại đến sức khỏe của mình."

Tư Gia lảng tránh bàn tay đưa ra của cô ta, ánh mắt tránh né: "Em… em không sao, vừa… vừa rồi chị không nghe thấy Tư Điềm Điềm mắng em à?"

Vẻ mặt của Tư Yên Nhiên khựng lại một chút, sau đó cô ta lại thản nhiên thu tay về, lắc đầu: "Không có mà."

Lông mày sắc sảo của Tư Gia nhíu lại, nhận ra sự việc không đơn giản.

Với tính cách bộc trực, cậu ta lập tức muốn hỏi rốt cuộc Tư Điềm Điềm đang giở trò gì.

Nhưng vừa mở miệng, cậu ta đột nhiên cảm thấy một cơn ngạt thở ép tới, sắc mặt tím tái, đồng tử giãn ra.


Khoảnh khắc đó, dường như cậu ta thấy được bà cố đã qua đời của mình.

Chỉ đến khi cậu ta từ bỏ ý định hỏi, cảm giác ngạt thở mới dần biến mất, Tư Gia hoảng hốt hít lấy hít để không khí, thở hổn hển từng hơi.

Tư Điềm Điềm lại không nhận ra cảnh cậu ta suýt nữa thì tắt thở, chỉ thấy được bộ dáng trợn mắt mất hồn của cậu ta, nghĩ rằng chắc hẳn cậu ta đang tỏ vẻ khinh thường mình, cô thầm bĩu môi.

[Giờ vẫn chưa đến tận thế, Tư Yên Nhiên sẽ không dám trơ trẽn nói dối trước mặt người nhà họ Tư để giữ vững hình tượng yếu đuối, hiền lành, và thấu hiểu lòng người của mình.

Cô ta sẽ chỉ lén lút hối lộ tài xế để ám sát mình thôi.

Hừ, Tư Gia định lôi kéo cô ta hùa theo vu oan hãm hại mình thì thật là tính toán sai rồi.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận