“Anh, anh không hiểu đúng không.”
Hạ Đình Vãn vừa hơi xấu hổ lại tức giận, y cọ cọ trong chăn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa: “Thế em đã cởi sạch rồi, tự mình chơi…”
“Thật sự tự chơi, hửm?”
Tô Ngôn nói bằng giọng trầm thấp, cuối câu lại hơi nâng tông giọng, mang theo vẻ ngả ngớn hiếm thấy.
Hạ Đình Vãn hừ một tiếng: “Đúng, giờ em định cúp máy đây.”
“Đừng cúp.” Tô Ngôn nói.
Hạ Đình Vãn cầm điện thoại không nói gì, đột nhiên tim đập nhanh hơn vài nhịp. Y im lặng mấy giây rồi mới nhỏ giọng đáp: “Dạ.”
“Mở nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút, hôm nay thành phố H lạnh hơn rồi, em đừng để mình chơi đến mức chịu lạnh.” Tô Ngôn nói rất bình tĩnh, “Đi lấy một chiếc gối để kê dưới lưng.”
“Vâng thưa daddy.” Hạ Đình Vãn cười cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng non. Y lầm bầm đứng lên lấy chiếc gối bên cạnh nhét vào trong chăn, sau đó vui vẻ nói vào điện thoại; “Thế, thế giờ em cởi quần áo nhé.”
“Hóa ra vẫn chưa cởi, lại lừa tôi.” Tô Ngôn cười nói.
Mặt Hạ Đình Vãn đỏ bừng, y không dám nói gì cả, chỉ lột sột loạt soạt cởi áo ngủ trong chăn. Y vốn chỉ mặc đồ lót, lúc này bèn dứt khoát cởi sạch.
Thân thể trần truồng bỗng tiếp xúc với vải vóc, không biết là lạnh hay không kịp thích ứng mà y bất giác Shhh một tiếng nhẹ nhàng.
“Ừm, để tôi xem nào, trước tiên phải sờ vào đâu nhỉ?”
Hạ Đình Vãn nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh trầm khàn của Tô Ngôn. Chiếc điện thoại trong tay bỗng trở nên nóng bỏng, y không kìm được mà cọ cọ trên gối: “Tiên sinh, sờ phía trên có được không.”
Y nỉ non, không đợi Tô Ngôn đáp lại đã dùng một tay lặng lẽ chạm vào đầu nhũ nhô lên. Có lẽ vì ngón tay bản thân chạm vào mang đến cảm giác xấu hổ kỳ lạ, nên y bất giác phát ra một tiếng rên rỉ bằng giọng mũi trầm thấp.
“Tôi không cho em chạm vào.”
Dù không nhìn được, nhưng Tô Ngôn vẫn hiểu rất rõ Hạ Đình Vãn đang làm gì.
“Em, em muốn…”
Hạ Đình Vãn tủi thân nghiêng đầu sang chỗ khác, ngón tay vẫn lưu luyến trên bộ phận nhỏ nhắn mềm xinh trên ngực mình, không nỡ buông ra.
“Bỏ xuống.”
“Đình Đình, lúc tôi không ở bên cạnh em để cùng chơi, tay của em chính là tay tôi. Tôi để nó chạm vào đâu thì nó mới có thể đụng đến chỗ đó.” Giọng Tô Ngôn rất cứng rắn, mang theo cảm giác cực kỳ uy nghiêm: “Còn không nghe lời nữa tôi sẽ cúp máy.”
“Đừng… Đừng cúp, em sẽ nghe mà.”
Hạ Đình Vãn suýt nữa bật khóc, y đặt tay xuống cạnh người, không dám làm thêm một cử động nhỏ.
Mới nãy rõ ràng là y diễu võ giương oai muốn cúp máy, nhưng lúc này vừa nghe Tô Ngôn nói vậy đã lập tức nhũn người. Tô Ngôn luôn có thể trị y ngoan ngoãn hẳn.
“Bảo bối của tôi.” Tô Ngôn khàn giọng nói: “Mông em cũng để trần sao?”
Hạ Đình Vãn dùng giọng mũi nhỏ nhẹ đáp một tiếng.
“Ngoan lắm, giờ đặt tay lên đó đi, sau đó chậm rãi xoa nắn.”
Mặt Hạ Đình Vãn đỏ bừng bừng. Cảm giác dùng tay chạm lên mông mình nhẹ nhàng vuốt ve khiến khóe mắt y hoe đỏ, lúc này chỉ có thể cố gắng tưởng tượng tay mình là tay Tô Ngôn mới có thể giải thoát khỏi cảm giác quẫn bách kia.
“Đã sờ chưa?”
“Dạ rồi, ưmmm….”
Làn da Hạ Đình Vãn cọ phải lớp chăn mền mềm mại, không kìm được mà phát ra những tiếng ư ử rù rì như chim bồ câu, như đang nghẹn ngào, lại tựa nũng nịu ngòn ngọt.
Cách điện thoại, Tô Ngôn cười một cách rất êm tai.
Bỗng mấy giây sau, anh đột nhiên hỏi: “Bảo bối, sờ quả đào nhỏ của em có thấy trơn mịn không?”
Trong đầu Hạ Đình Vãn đang mê man, chỉ biết vô thức lẩm bẩm: “Mịn.”
Y lập tức trì độn hỏi ngược lại: “Quả đào gì cơ?”
“Tôi đã viết thư cho em, không nhớ nữa hả?”
“A…” Hạ Đình Vãn rên lên một tiếng, trong đầu lập tức nhớ đến bài thơ Tô Ngôn viết trước kia cho mình.
Tô Ngôn đã miêu tả y là “Quả đào mọng nước ngọt ngào đầu cành.”
Y là…
Hạ Đình Vãn bỗng nhiên hiểu rõ Tô Ngôn đang nói đến cái gì, lập tức mặt mũi y nóng hừng hực, gấp gáp lắp ba lắp bắp: “Nên, nên thật ra không phải anh, anh đang nói dáng vẻ em đẹp ư?”
Y vừa tức vừa xấu hổ, bài thơ này y vẫn lặng lẽ học thuộc trong lòng, mỗi lần nhớ đến cũng không nhịn được mà đắc ý.
Y luôn thấy mình như trong bài thơ của Tô Ngôn, vừa ngọt nước vừa xinh xẻo giống quả đào lắc lư đầu cành, nhưng hóa ra ví von đó vốn không nói đến khuôn mặt y.
Tô Ngôn lại cười, lúc này nụ cười của anh đượm chút ý xấu khác hẳn ngày thường, chầm chậm nói: “Ý bảo em ăn ngon đó, đồ ngốc. Đừng ngừng tay, tiếp tục sờ đi.”
“Anh…” Ngón chân Hạ Đình Vãn co rúm lại vì xấu hổ, khóe mắt ẩm ướt, trong giọng nói cũng đẫm nghẹn ngào vì thấy uất ức. Rèm mi dài đang run rẩy cùng một nhịp với cơ thể.
“Đình Đình.” Giọn Tô Ngôn bỗng dịu dàng hẳn, nhẹ nhàng ghé vào tai y mà thì thầm: “Em có cảm nhận được không, nơi mình đang vuốt ve lúc này… Nhạy cảm quá đỗi, đáng yêu quá đỗi. Chỉ cần thoáng dùng lực, da thịt sẽ yếu mềm mà co lại, em có thể cảm nhận được lúc tôi ôm em đã thỏa mãn bao nhiêu không?”
Trong nháy mắt bụng dưới Hạ Đình Vãn siết chặt, y không kìm được mà nâng eo lên, nức nở hít một hơi.
Âm cuối đượm vị cưng chiều của Tô Ngôn tựa như một chiếc kén nóng ấm, bao bọc y trong thế giới tình dục an toàn và buông thả.
“Tô Ngôn…” Hạ Đình Vãn nỉ non, y nghĩ mình có thể cảm nhận được.
Lúc vuốt ve bản thân mình, dần dần sẽ sinh ra một ảo giác kỳ diệu, giống như dùng góc độ của Tô Ngôn để nhìn mình, dục vọng đang quấn quýt chảy dài trong những tiếng thì thầm của Tô Ngôn và đầu ngón tay y.
Y là nắng gắt như lửa, y cũng là một ly kem, tự hòa tan mình thành một vũng nước ngọt ngào.
Vào giây phút ấy, trong thân thể trống rỗng của y bỗng tỏa lan hương thơm nồng nàn.
….
Hạ Đình Vãn nằm nhoài trên gối, hơi hơi híp mắt lại như một chú mèo lười nhác.
Điện thoại vẫn để một bên, Tô Ngôn có thể nghe được tiếng thở dốc nhẹ nhàng khi y còn trong dư âm chưa dứt.
“Tô Ngôn.”
“Tôi ở đây.”
Eo Hạ Đình Vãn vẫn đắm chìm trong cơn tê dại thỏa mãn, tuy đã mệt rã rời, nhưng vẫn không nỡ thiếp đi, thi thoảng lại gọi Tô Ngôn một tiếng như đang xác nhận sự tồn tại của anh.
“Hôm nay em đi casting, đối diễn với Hạ Ngôn Tây diễn vai Từ Vinh… Chắc là anh biết Hạ Ngôn Tây nhỉ, ảnh đế song kim.”
Y nghiêng người sang một bên ghé sát miệng vào điện thoại, nửa mê nửa tỉnh lẩm bẩm với Tô Ngôn: “Anh ta lợi hại lắm… Tô Ngôn à, cho đến giờ em chưa từng gặp được diễn viên nào lợi hại như vậy cả. Hạ Ngôn Tây không cần đè ép người khác cũng có thể tiếp đón được toàn bộ biến hóa cảm xúc mà em tung ra, vừa tinh tế vừa có sức bật. Thật đấy, đóng phim với Hạ Ngôn Tây giống như nhảy một điệu Tango hai người, hào hứng lắm anh ạ. Trong cảnh diễn, Hạ Ngôn Tây chính là Từ Vinh, còn em là Cố Phi…. Vừa nhập diễn em sẽ không kìm lòng được mà cảm thấy anh ta thật cuốn hút.”
Tô Ngôn “Ừm” một tiếng, hỏi: “Anh ta có đẹp trai không?”
“Đẹp.” Hạ Đình Vãn mơ mơ màng màng vô thức đáp.
Tô Ngôn im lặng hồi lâu, mãi đến khi mắt Hạ Đình Vãn sắp nhắm lại rồi, anh mới thấp giọng mở miệng: “Nhóc hư.”
Anh dừng một chút mới nói tiếp: “Có đôi khi tôi sẽ nghĩ — Nếu em chỉ là chim hoàng yến bé nhỏ của tôi thì tốt biết bao, tôi có thể nhốt em vào lồng, cho em ăn cơm, cho em uống nước, tắm rửa chải lông cho em, để trong cuộc đời em chỉ có mỗi tôi thôi, chỉ có mình tôi thôi.”
Trong giọng anh đang đè nén cảm xúc nồng nàn phức tạp nào đó, chữ nào chữ nấy đều nói rất chậm, đến cuối cùng thanh âm đã khàn đi.
Hạ Đình Vãn ngoẹo đầu lắng nghe. Y rất ít khi thấy những lời nặng nề mà cực đoan như vậy phát ra từ miệng Tô Ngôn. Nhưng kỳ lạ thay, y không hề thấy dục vọng cố chấp giam cầm kia đáng sợ.
Có lẽ sự thỏa mãn của tình dục vẫn đang ào ạt trong thân thể y, khiến y quá đỗi quyến luyến, chẳng muốn xa rời Tô Ngôn.
“Được.” Y nở nụ cười ngốc nghếch, sau đó lăn một vòng trên giường rồi cầm điện thoại lên mềm mại nói với Tô Ngôn: “Thế mỗi ngày anh hãy chơi em đi, hãy nhốt em cả một đời, em sẽ cực kỳ vui vẻ.”
Tô Ngôn bị y chọc cười.
Qua hồi lâu, bên kia bỗng truyền đến một tiếng thở dài cực kỳ nhỏ.
“Đình Đình,” Tô Ngôn nói: “Hãy cứ diễn thật xuất sắc đi, em là kiêu ngạo của tôi, mãi mãi là kiêu ngạo của tôi.”
_____________
Bên dưới tác giả có nói đã cắt một đoạn, tui nghĩ là đoạn cao trào của em Vãn, nhưng lục khắp weibo của chị Vỏ Dưa vẫn không thấy đâu, bản raw cũ cũng không có. Mà bảo bên Tấn Giang duyệt H gắt, chứ Trường Bội cũng không kém, từ nào liên quan đến tình dục, đầu nhũ, cúi người, dương v*t bla bla cũng bị đánh thành dấu hoa thị cả, vừa edit vừa đoán từ, khổ nhắm.
Hi vọng mọi người thấy thỏa mãn với chút nước thịt này.