Trước Và Sau Ly Hôn



Về mặt lý trí, Hạ Đình Vãn vẫn hiểu cho Tô Ngôn.

Không thể nói Tô Ngôn yêu thích trẻ con. Việc chăm sóc Doãn Ninh hoàn toàn là vì anh muốn chịu trách nhiệm cho việc y gây tai nạn.

Mấy ngày sau hôm nói chuyện với Hứa Triết, chính Hạ Đình Vãn cũng từng lén lút nghĩ rằng… Những gì Tô Ngôn đối xử tốt với y trước giờ vẫn không lộ rõ trên mặt, trái lại còn giấu kín tận trong đáy lòng.

Ban đầu khi Tô Ngôn quyết định chịu trách nhiệm với Doãn Ninh, không chỉ Hạ Đình Vãn không hề biết, mà mẹ Doãn Ninh cũng mất tích vì hút ma túy. Tô Ngôn biết rõ một khi mình đã đảm nhận trọng trách này thì có thể sẽ phải chăm sóc Doãn Ninh cả đời, nhưng anh vẫn dứt khoát quyết định.

Một người đàn ông đồng ý lặng lẽ chịu trách nhiệm suốt đời cho một cậu bé vì một lỗi lầm không phải do mình gây ra.

Chuyện này không chỉ cần có dũng khí thật lớn, mà còn cả trách nhiệm nặng nề.

Mỗi lần nghĩ đến Hạ Đình Vãn đều cảm thấy lòng mình rung động.

Thật sự Tô Ngôn chưa từng nói qua một câu nửa chữ, nhưng không khó để tưởng tượng ra trong cuộc sống anh gặp phải bao nhiêu khó khăn, không thoải mái và khó xử.

Anh thật sự rất cần một người giúp anh chăm sóc Doãn Ninh, dù không phải là Ôn Tử Thần cũng sẽ là người khác.

Vì thế tuy lúc trước trong lòng Hạ Đình Vãn đau khổ, nhưng vẫn chưa từng oán trách Tô Ngôn.

Nhưng lúc này, y lại không kìm được mà giận Tô Ngôn.

Y là người có kiêu ngạo của chính mình.

Y có thể vì yêu Tô Ngôn mà chịu cúi đầu, có thể liên tục cầu xin Tô Ngôn tha thứ, thừa nhận sai sót, có thể tỏ ra yếu thế trước mặt Tô Ngôn. Y không hề cảm thấy như vậy là hèn hạ.

Nhưng y không muốn dây dưa không rõ với Ôn Tử Thần. Diện mạo khó coi bị xé tới xé lui, dù y bị kéo vào trong đó là bị động, nhưng vẫn có cảm giác như hai người đang dùng hết chiêu số để tranh đoạt Tô Ngôn, vừa rách nát vừa xấu hổ.

Chỉ cần nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra trước đây, y đã khó chịu đến muốn ói.

Y giận Tô Ngôn, giận vì Tô Ngôn đã cho Ôn Tử Thần sức mạnh và hi vọng, dù hi vọng ấy chỉ vì một hai lần liên quan đến tình dục.

Nói thẳng ra là, ngoài bực mình, thì điều thật sự khiến y đau khổ chính là…

Là có thể từng có một giây phút nào đõ, Tô Ngôn hoàn toàn buông bỏ tình yêu với y.

Nếu như không phải vì giây phút buông bỏ đó, không ai có thể có cơ hội chen chân vào tình yêu của họ.

Sau cuối tuần đó, Hạ Đình Vãn không đến Hương Sơn nữa, chỉ bảo Triệu Nam Thù lái xe đến đón Doãn Ninh về.

Tô Ngôn không tìm y, mà y cũng không chủ động liên lạc với anh nữa.

Trong khoảng thời gian này Kỷ Triển từng gọi điện thoại, nói cuối tuần này sẽ đến thành phố H công tác, có thể sẽ ở lại đến khi bắt đầu buổi concert.

Kỷ Triển vẫn là Kỷ Triển khi ấy, cậu tuyệt không khách sáo: “Hạ Đình Vãn, đến lúc đó nhớ mời tôi ăn cơm đấy nhé! Mà không chỉ một lần đâu, anh phải đưa tất cả những món ngon nhất của thành phố H đến cho tôi ăn bằng hết.”

“Không thành vấn đề, tôi bao cả.” Hạ Đình Vãn nói: “Nhưng cậu phải đi KTV với tôi, hơn nữa còn phải hát bài hát của cậu.”

“Hứ, thế mà anh còn không chịu nhận mình là fan của tôi cơ.”

Hạ Đình Vãn không nhịn được cười.

Nói chuyện với Kỷ Triển khiến y cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ.

Thật ra trước đó y cũng từng lặng lẽ lo lắng, giữa y và Kỷ Triển có ái muội mập mờ, nếu lại giống như tình cảm mông lung của y và Hình Nhạc năm ấy, sau khi bị bóc trần thì hai người rơi vào tình cảnh lúng túng, như vậy lần nữa mất đi một người bạn mà y thật sự tán thưởng quả là một việc rất đau lòng.

Nhưng may là Kỷ Triển rất đơn giản và thẳng thắn.

Một đêm với cậu ở Chiang Mai ấy tựa như làn gió hè sảng khoái của Thái Lan nhanh nhẹn lướt qua mặt y, chẳng để lại thứ gì dính dấp dư thừa.

….

Một mặt khác, Hạ Đình Vãn cũng không muốn từ bỏ hi vọng có thể sống chung thật bình yên với Doãn Ninh.

Mấy hôm nay, y vừa đọc kỹ kịch bản “Tìm”, đồng thời cũng thử ở nhà giao lưu với Doãn Ninh.

Y mua một tập sách tô màu “Khu vườn bí mật”*, muốn cùng tô màu với cậu bé.

*“Khu vườn bí mật” là tập hợp những bức vẽ tay cầu kỳ, nhiều chi tiết để người lớn có thể tô màu theo ý thích của nữ họa sĩ người Scotland – Johanna Basford.

"bia_khu_vuon_bi_mat_2_01_toei"

Thành phố H đang có mưa phùn, có lẽ là vì sắp lập thu nên gió đêm cũng dần dần lạnh hơn. Hạ Đình Vãn mở cửa sổ ra một khe nhỏ rồi pha một bình trà quýt đặt lên bàn.

Thật ra nếu không phải quan hệ với Doãn Ninh không thân mật lắm thì đây cũng được coi là một khung cảnh rất ấm áp.

Hạ Đình Vãn mở sách tranh ra. Y bảo Doãn Ninh chọn một bức tương đối đơn giản, rồi bày hết bộ 120 bút màu kia lên bàn, nghiêm túc hỏi: “Ninh Ninh dạy anh nhé, chọn màu gì tô thì đẹp nhỉ?”

Ban đầu Doãn Ninh chỉ cúi đầu không nói câu nào, một lát sau cậu bé chọn ra mấy màu nâu khá nhạt trong mười mấy chiếc bút tông nâu rồi nhét vào tay Hạ Đình Vãn, sau đó chỉ vào đầu con cú mèo trên giấy: “Anh tô màu cho đầu con cú mèo này đi…”

“Được.”

Hạ Đình Vãn rất nghe lời, y dựa theo sự chỉ dẫn của Doãn Ninh mà cầm lấy bút tô từng nét. Doãn Ninh thì chọn mấy màu xanh lục tô cho mấy chiếc lá phức tạp quanh con cú.

Hạ Đình Vãn chẳng hiểu gì về vẽ vời, hơn nữa không biết đã bao lâu y không cầm bút vẽ, dù chỉ tô màu, y cũng thấy mình tô vô cùng ngốc nghếch.

Yêu cầu của Doãn Ninh rất cao, vừa thấy Hạ Đình Vãn tô lệch, cậu đã vươn tay đẩy ngón tay Hạ Đình Vãn ra rồi cố chấp dùng tẩy tẩy sạch những vùng bị lem màu.

Hạ Đình Vãn cảm nhận được sự ghét bỏ rõ ràng của cậu bé, chỉ biết sờ mũi.

Mắt trái của Doãn Ninh bị hư tổn, lúc vẽ tranh phải hơi nghiêng đầu. Có lúc không quay mặt tới được, mắt phải lại chỉ thấy mờ mờ, cậu bé sẽ tô màu lem hẳn ra ngoài.

Thế mà dường như Doãn Ninh vẫn rất cố chấp.

Có một chiếc lá vẫn chưa tô xong, cậu bé nắm tẩy tẩy thật mạnh và liên tục, tẩy sạch màu, sau đó lại tô, lại tẩy. Chỉ nghe “Roạt” một tiếng, giấy tô màu đã rách một lỗ nhỏ.

“Ninh Ninh…” Hạ Đình Vãn lo âu ngẩng đầu lên gọi Doãn Ninh.

Chỉ thấy Doãn Ninh bỗng dùng sức vứt hết bút màu trong tay xuống đất.

Dường như còn chưa hết giận, cậu bé lại hất tay Hạ Đình Vãn ra rồi xé toạc trang giấy hai người cùng tô màu này vo thành một cục vứt ra ngoài.

Đôi mắt Doãn Ninh đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt. Trên khuôn mặt nho nhỏ của cậu bé có sự thô bạo và phẫn nộ khiến Hạ Đình Vãn cảm thấy sợ hãi.

“Tôi ghét anh.”

Doãn Ninh bưng kín hai mắt mình gục đầu xuống bàn, giọng run run nức nở: “Thấy không rõ, mắt trái tôi luôn không nhìn thấy rõ. Tôi không muốn vẽ tranh nữa, không bao giờ muốn vẽ nữa.”

Hạ Đình Vãn nhìn tấm lưng gầy yếu của Doãn Ninh. Y giơ ngón tay run rẩy muốn chạm vào bả vai cậu bé, nhưng vẫn không dám tiến lên.

Nghe Doãn Ninh nói vậy, lòng y đau đến nỗi cũng muốn bật khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui