Chu Nhan đã nói rõ ý định đến đây với người canh gác, đón lấy bao tay đeo vào, Chu Nhan đỡ đầu của Quảng Trản Tâm lên, vừa xem xét vừa không chút biểu lộ cảm tình mà nói: “Tốt tốt tốt, chút nữa ta sẽ đặt Bát Bảo Lầu, cô qua đây giúp một tay, tay ta không thò vào tới xương ngực của nàng ta, giúp ta đỡ một chút.”
Lục Thủy Tú khóc lớn: “Không, ta là thư lệnh sử không phải ngỗ tác, cô mà như vậy như ta sẽ đi cáo trạng với huynh trưởng của cô, nói với huynh ấy rằng năm con sâu bướm trên giường huynh ấy là cô thả vào.”
Chu Nhan bật cười: “Cái gì mà đầu óc không nhanh nhẹn chứ, đây là dùng phương pháp uy hiếp à, không phải là học đi đôi với hành sao?
Đã nói là muốn phá án, ngày thứ hai Chu Nhan liền đi tới Bình Khang phường.
Bình Khang phường nằm ở phía đông, đi qua Thân Nhân phường lại tiếp tục đi thẳng, vào cửa phường bèn thấy bên trong cực kỳ náo nhiệt.
Khắp con đường dài là hoa thơm liễu rũ, những tiểu viện, cao lầu núp sau những quầy hàng luôn luôn truyền ra tiếng cười nói ái muội, chính là Tửu Tứ Thực.
Cũng thường có thể nhìn thấy những công tử cặp kè theo bốn năm cô gái, những văn nhân lấy lòng các cô gái trang điểm lộng lẫy kiêu ngạo.
Mặc dù cũng có rất nhiều nương tử khuê mịch đến đây vì tò mò giống Chu Nhan, nhưng nàng đã hẹn với Lục Thủy Tú từ sáng sớm.
Ngồi bên trong Thông Minh Quán, Chu Nhan cẩn thận quan sát bố trí thiết kế trong phòng.
Căn phòng của Quảng Trản Tâm khá là rộng rãi, một gian phòng thông với hai căn phòng nhỏ bên cạnh, một gian tiếp khác, một gian đoán là dùng để tắm giặt vệ sinh.
Các phòng cách với nhau bằng rèm cửa, Chu Nhan không nhìn rõ, nhưng cách bố trí ở căn phòng nhỏ dùng để tiếp khách nàng đang ngồi thập phần phong nhã, trên tường treo tranh tùng hạc diên niên, trên bức bình phong ngăn cách bàn trà vẽ tranh tùng cúc trúc mai, dưới góc in tên “Trản Tâm” bằng mực đỏ.
Trước khi ngồi xuống thị nữ còn lấy đi chồng sách lịch sử ở trên bàn trước mặt bọn họ, mở ra mấy trang sách, trên đó có thấy thấy chú thích mà Quảng Trản Tâm lưu lại.
Đại đa phần kỷ nữ trên đời cảm thấy có nhan sắc chính là năng lực, đối với việc đọc sách học hành đều không quan tâm, giống như những nơi kỷ viện như Bình Khang phường, càng không có mấy người kỷ nữ là thực sự có tài hoa.
Giống như kỷ nữ nổi danh Liễu Trầm Trầm, nổi tiếng khắp nơi với danh tiếng là tài nữ, cũng là nhờ tú bà bỏ ra rất nhiều bạc để nàng ta được học hành đào tạo tu dưỡng từ bé.
Đang suy nghĩ thì tú bà của Thông Minh quán - Vinh Truy Nhất vừa khóc vừa bước vào cửa.
Vinh Truy chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, thân hình đẩy đà nở nang, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy, nghe nói là tiếp nhận quản lý Thông Minh quán từ tú bà tiền nhiệm, cũng là hoa khôi nổi tiếng của Bình Khang phường.
“Phía trước còn có vài vị khách cần phải đón tiếp, chậm trễ tiếp đón hai vị nữ quan rồi.” Vinh Truy lên tiếng, không nhịn được nước mắt lại rơi xuống, nàng xòe quạt ra, nức nở nói: “ Sao Trản Tâm của ta lại mệnh khổ như vậy, cứ nghỉ rằng những ngày tháng tốt đẹp của tỷ tỷ đến rồi, muội lại gặp được đại công tử Lương gia, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này làm một người thiếp tốt, rốt cuộc là kẻ ác độc, bệnh quạng, táng tận lương tâm nào giết hại muội….”
Vinh Truy ngôn từ thống hận, khóc đến nỗi nước mắt trôi cả phấn trang điểm trên khuôn mặt, Chu Nhan nghe thấy giọng điệu đau khổ của nàng ta thì an ủi: “Ma ma xin xén bi thương, lần này ta tới là cũng muốn làm rõ tình hình của vụ án này.
Lúc nãy ta nghe những gì bà nói, quan hệ giữa bà và Quảng Trản Tâm là….”
Chu Nhan tỉ mỉ xem xét nhan sắc của Vinh Truy, tuy có chút đẩy đà, nhưng có thể nhìn thấy được đường nét sắc sảo.
Hôm qua lúc nàng đi kiểm tra thi thể của Quảng Trản Tâm, Quảng Trản Tâm cho dù trên mặt toàn là vết dao rạch tới xương, nhưng vẫn có thể thấy được đại khái hình dạng…
Vinh Truy gật đầu: “Trản Tâm là muội muội ruột của ta, lúc ta mười hai tuổi bị bán đến Thông Minh quán, Trản Tâm mới có ba tuổi.
Hai năm sau ta bắt đầu tiếp khách, lại nghe được người cha đáng chết của ta lại nợ nần tiền thua cá cược bài bạc, muốn đem Trản Tâm cũng bán đi.
Ta mất mẹ, tiền kiếm được nhờ tiếp khách đều gửi về nhà, làm xong chuyện báo hiếu ta liền cầu xin tú bà để bà ấy mua Trản Tâm về Thông Minh quán.”
Truy Vinh khóc nức nở: “Ta cứ nghĩ rằng những ngày tháng tốt đẹp của tỷ muội chúng ta cuối cùng cũng tới rồi, vậy mà….”