Trường An Đồng Tước Minh Trường Lạc Khúc


Chu Nhan gật đầu, Lục Thủy Tú đứng bên cạnh đứng lâu thì cảm thấy ngứa chân, nói rằng muốn đi nghe ngóng chuyện Không Tuệ Nhi và Quảng Trản Tâm, nói xong bèn đi mất.
Từ Tưởng Nhân cười nói: “Lục cô nương vẫn là tính cách này.” Hắn lắc lắc đầu, sau đó lấy ra một phần văn thư, đưa cho Chu Nhan, “Chuyện này ta đã nói với tổng bổ đầu rồi, tổng bổ đầu cũng kêu ta nói cho muội.”
Chu Nhan mở ra, trong văn thư kẹp mấy trang ghi chép vụ án mất tích.
Không ngoài dự đoán, đều là kỹ nữ mất tích, và đều xảy ra trong khoảng thời gian ngày mười lăm tháng tư đến ngày mười tháng năm.
Những khuôn mặt trên tranh chân dung đều không giống nhau, nhưng đều có một điểm chung.
Bao gồm cả Quảng Trản Tâm lần này.
Ngay cái nhìn đầu tiên đã thấy loáng thoáng giống nhau.
“Mỗi năm đều xảy ra rất nhiều án mất tích, nhưng tỷ lệ vụ án kỹ nữ mất tích lại rất ít.” Từ Tưởng Nhân nói, “Bắt đầu là Trường An Lệnh phát hiện ra chuyện này, bởi vì năm ngoái vào thời gian này tú bà của kỹ nữ bị mất tích không phải người hiền lành, làm ầm ĩ khiến ngài ấy đau đầu, sau khi nhìn thấy tranh vẽ Quảng Trản Tâm, ngài ấy cứ cảm thấy có gì đó không đúng, bèn gọi tổng bổ đầu.”
“Ta nghe nói sau khi Nội Vệ Phủ tiếp nhận vụ án thì không để tâm đến vụ án này, cho nên Trường An Lệnh cũng không giám trực tiếp qua mặt Nội Vệ Phủ mà báo cho hình bộ.” Từ Tưởng Nhân thở dài, “Chuyện thần tử trong triều, đứng dậy thì sợ Bạch Diêm Vương, ngồi xuống thì sợ Hắc Diêm Vương cả Trường An này đều biết, tổng bổ và Trường Anh Lệnh cũng không dám chọc vào Bạch Diêm Vương.

Dù sao đi nữa muội ở hình bộ, nếu như cảm thấy có gì không đúng, còn có thể báo lên trên, để hình bộ thượng thư định đoạt, hơn nữa, Bạch Diêm Vương cũng không thể vì chuyện này mà rút đao giết thê tử….”
Chu Nhan cười nhẹ: “Huynh nghĩ sai rồi…”
Nếu như không phải mới thành thân, Chu hậu còn nhớ được chuyện này thì cái đầu trong kiệu ngày hôm đó bèn chính là cái đầu trên cổ nàng rồi.
Vừa lật văn thư, Chu Nhan vừa nói: “Ta sẽ thương lượng với chủ sự, nếu như thật sự là liên hoàn….”
“Liên cái gì?”
Giọng nói lạnh đến tận xương làm cho tất cả những tạp âm ồn ào khác trong tai Chu Nhan đều biết mất.
Nàng không quay người, nhưng từ hành động chắp tay cáo lui của Từ Tưởng Nhân nàng liền biết cái người máu lạnh đáng ghét phía sau là ai.
Hít một hơi, Chu Nhan quay đầu, “Đại các lĩnh sao lại rảnh rỗi đến Bình Khang phường? Không phải là có bạn tương giao ở đây đó chứ, nếu như vậy hạ quan không quấy rầy ngài nữa, hạ quan xin cáo lui…”
Cằm bị nâng lên trên.

cap nhat tai đê tê truyện
Thẩm Độ một thân quan phục, lông mày lưỡi mác hơi nhướng, đôi mắt phượng thâm sâu nhìn liếc nhìn nàng, cười lạnh một tiếng: “Bạn tương giao của ta không phải đã ở đây rồi sao? Nếu như cô đi rồi, nói ta làm sao gặp bạn tương giao?”
Miệng hắn liên tục nhắc đến hai chữ tương giao, Chu Nhan nghe thấy mặc dù biết hắn đang chế giễu nàng, nhưng vẫn cảm thấy nơi hắn đang đụng vào có chút nóng nóng, giống như một miếng phí thạch rơi vào nước lạnh, làm cho nồi nước là nàng sắp sôi sùng sục rồi.
Vội vàng lui về một bước, Chu Nhan xoa xoa cằm, hỏi: “Ta…Đại các lĩnh sao lại ở đây?”
Cảnh Lâm ở phía sau Thẩm Độ lạnh lùng nói: “Còn không phải vì lục cô nương cả đêm không về.

Sáng sớm hôm nay Trương thừa tướng phái người đến tặng lễ vật, không thấy lục cô nương, còn tưởng rằng chúng ta đã làm gì người có đôi chân tự tại không tôn thủ quy củ - Lục cô nương đây đó, suýt nữa thì kinh động đến cả bệ hạ.”
Chưa nói đến chuyện nàng và bất lương nhân ở cùng với nhau có vấn đề gì, Chu Nhan ngạc nhiên vì một thứ nữ Chu phủ như nàng đêm không về nhà mà có thể kinh động đến cả Chu đế.
Trầm mặc hồi lâu, Chu Nhan cũng hiểu ra, lần đầu tiên nàng ý thức được nàng và Thẩm Độ đã kết hôn, là một ván cờ chính trị đáng sợ đến mức nào.
Trương thừa tướng mới sáng sớm đã tặng lễ vật, không phải là muốn chắc chắn tính mạnh nàng an toàn vô sự.

Phần lớn chắc là vì báo đáp nàng gả thay, nhắc nhở nàng nếu như còn sống thì phải giám sát Thẩm Độ, nếu chết rồi thì bèn dâng tấu chương kết án Thẩm Độ.
Mà Chu đế sẽ vì chuyện này mà có hành động, bà ta sẽ dựa vào chuyện đấu tranh quyền lực giữa các phe cánh trong triều mà giữ cân bằng quyền lực.
Chu Nhan muốn hỏi phụ thân mẫu thân có vì chuyện này mà liên can tới không mà lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi nữa, bởi vì cho dù như thế nào, Trương Hành Vi và Thẩm Độ cũng nhất định sẽ khuyên được Chu đế yên tâm và không còn lo lắng.
“Tối hôm qua ta và nhị nương nghỉ lại hình bộ.” Chu Nhan nói, “Ta và ngài phu thê không hòa hợp, có về cũng chỉ là gặp rồi sinh ghét.”
Hôm qua kiểm tra xong thi thể của Quảng Trản Tâm, Chu Nhan bèn cùng với Lục Thủy Tú vội vàng tới Bình Khang phường.

Nhưng do không thường tới lui nơi này, hai người đến Thông Minh quán rồi mới biết khách mới phải gặp qua tú bà trước hoặc có khách quen giới thiệu mới có thể vào trong.

Nghĩ tới hôm nay lấy thiệp giới thiệu từ đường huynh của Lục Thủy Tú, đường về Chu phủ xa không tiện quay về, Chu Nhan và Lục Thủy Tú bèn tranh thủ trong cung vẫn chưa đóng cửa quay về hình bộ.
Thẩm Độ lúc đó triệt để bị nàng vứt ra khỏi não, đợi đến lúc nghĩ ra thì nàng đã ngủ ngon lành ở hình bộ rồi.
Nhớ tới tối hôm qua bởi vì cái tên đáng ghét này mà trằn trọc lăn qua lăn lại, Chu Nhan cúi mắt, không dám nhìn Thẩm Độ nữa.
Thẩm Độ liếc nhìn nàng, đồng ý nói: “Cô tự hiểu rõ vấn đề là một chuyện tốt.”
Chu Nhan triệt để không còn muốn nói chuyện với hắn nữa, cúi người làm lễ, nàng muốn đi tìm Lục Thủy Tú.

Lúc đi qua người Thẩm Độ, lại bị hắn nhấc hoành đao ngăn lại.
“Nhưng, bất luận như thế nào, trong mắt mọi người cô đã là Thẩm phu nhân.” Thẩm Độ hạ cánh tay, “Để đề phòng Trương Hành Vi ở trước mắt bệ hạ hồ ngôn loạn ngữ, nói rằng Thẩm Độ ta ngược đãi tân phu nhân, hôm nay, cô phải ở cùng ta.”
Hôm nay đều phải ở cùng nhau, thế thì nàng phá án kiểu gì?
Chu Nhan không tình nguyện nói: “Nội vệ phủ hàng ngày phải giải quyết bao nhiêu là việc, đại các lĩnh còn phải thay bệ hạ xử lý chuyện của nhị phòng Lương gia, đem theo ta, chỉ sợ là không tiện…”
“Cô là người chết hay là người tàn phế?”
Chu Nhan nghẹn lại, ngước đầu nhìn Thẩm Độ: “Đại các lĩnh có ý gì?”
Thẩm Độ vừa ngoắc ngoắc ngón tay gọi thủ hạ ở phía sau vừa nói với Chu Nhan: “Nếu không chết cũng không tàn phế, thì không tiện ở chỗ nào, phu nhân?”
Không cho nàng giải thích bèn kéo nàng qua, Chu Nhan nhìn thấy Cảnh Lâm thập phận thuận tay dắt ngựa của nàng, dẫn theo nàng đi ra phía cổng phường.
Nội vệ phủ làm việc, tất cả mọi người đều tránh đường, hàng quán và người đi lại trên đường đều như có linh tính mà tản ra.

Chu Nhan bị vác trên cánh tay của Thẩm Độ, trong lúc loạng choạng nàng nhìn thấy Lục Thủy Tú ở trước cửa Lãm Lan Yến, liền làm khẩu hình cầu cứu nàng ta.

Lục Thủy Tú bèn nhún nhún vai biểu thị nàng ta cũng bất lực không thể làm gì.
Chu Nhan đành chấp nhận số phận.

Đi một đường tới cổng phường, ngựa của Thẩm Độ vẫn trong tay của thuộc hạ.

Nàng tưởng rằng hắn sẽ tha cho nàng, ít nhất là sẽ không tiếp tục đi với tư thế này nữa, nào ngờ, Thẩm Độ nhìn ngựa của hắn, hất hất đầu với Chu Nhan: “Lên ngựa.”
Chu Nhan không động đậy.
Cô cảm thấy Thẩm Độ giống như bị bệnh.
“Ta có thể tự cưỡi ngựa của ta, rồi đi theo phía sau ngài.” Chu Nhan nhịn lại ý nghĩ muốn mắng chửi Thẩm Độ, từ từ nói.
Thẩm Độ không cho phép nàng từ chối: “Lên ngựa.”
Lông mi Chu Nhan động đậy, đang định lên tiếng thì Thẩm Độ cúi đầu, cúi sát vào người nàng.
Nàng liếc thấy hình ảnh của mình trong con ngươi Thẩm Độ, nhìn thấy sống mũi vừa cao vừa thẳng của hắn.
Nhiệt độ của nam tử phát ra làm cho khuôn mặt nàng nóng lên.
“Nếu như cô không lên ngựa, ta tự có cách khiến cho bệ hạ thấy chúng ta “phu thê tình thâm”.

Ngón tay Thẩm Độ sờ sờ cằm nàng, nhẹ nhàng quẹt qua môi dưới mềm mại căng mọng của Chu Nhan, “Phu nhân, chắc là chưa từng tiếp xúc thân mật với nam tử đúng không?”
Chu Nhan ngước mắt lên, nhìn thấy rõ mồn một đường cong lạnh lùng trên môi của Thẩm Độ.
Nếu như ta hôn cô ngay trên đường này, sợ là cũng không có kẻ nào dám nói gì.”
Sau lưng Chu Nhan như bị chích điện, bất ngờ cứng như xác chết sau đó bèn vôi vàng dẫm lên bàn đạp, ngồi lên yên ngựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui