Trường An Đồng Tước Minh Trường Lạc Khúc


Ngồi trong kiệu, Chu Nhan chỉnh lại hỷ phục, như thế nào cũng không ngờ rằng sáng nay nàng còn ở nhà lao, bây giờ lại phải làm nhân phụ rồi.
Thở dài một hơi, kiệu đã dừng, tứ phương tám hướng truyền đến tiếng bước chân trấn động mặt đất, nhạc hỉ cũng theo đó mà mất đi.
Chu Nhan nghe thấy tiếng hỉ nương sợ sệt: “Đại các lĩnh, đây còn chưa xướng ca, ngài không thể….”
Sau đó là một người nam lạ nói: “Nội vệ phủ Đại các lĩnh đón dâu, phải dựa theo quy tắc của Nội vệ phủ mà làm.

Đại các lĩnh cũng là vội vàng muốn tặng lễ vật cho tân nương tử, đón tiếp đây.”
“A…….”
Bên ngoài bất ngờ gào thét, một vật màu đen liền từ bên ngoài ném vào, lộc cộc lộc cộc rớt ngay cạnh chân Chu Nhan.
Ánh mắt Chu Nhan rớt xuống dưới, chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe khắp kiệu hoa, nàng nghi hoặc đá một cái, một đôi mắt trừng to nhìn thẳng vào nàng.
Chu Nhan ngay lập tức đứng dậy, kiềm chế sợ hãi kéo rèm kiệu ra nói: “Ai ném vậy?”
Không có ai lên tiếng, một con ngựa cao to màu đen trước mặt bước đến vài bước, một chiếc áo choàng giao long dệt bằng chỉ vàng từ trên yên ngựa bước xuống, đôi mắt lạnh lùng của chủ nhân chiếc áo choàng kia rớt trên người nàng.
Không tức giận mà vẫn tỏ ra khí chất uy nghiêm, nhìn là thấy sợ hãi.

Hoàn toàn tương phản với sự hung ác nham hiểm của Hắc Diêm Vương.
Đây là Thẩm Độ.
Chu Nhan bị hắn dò xét, bèn ngẩng đầu, dơ đầu người trong tay lên: “Đại các lĩnh, đồ của ngài.”
“Lục cô nương.” Thẩm Độ lên tiếng.
Nghe hắn nhận ra mình, Chu Nhan chớp chớp mắt, bèn nghe hắn cười lạnh: “Gan đủ lớn.”
Lời Chu Nhan muốn nói cũng bị ngăn lại.
Bởi vì Thẩm Độ rút hoành đao ra, để vào cổ nàng!
Hỉ Nương sợ hãi lộc cộc đứng dậy, vội vàng nói: “Đại các lĩnh! Trương thừa tướng phân phó qua, nhất định phải đưa cô nương một chút da cũng không được thiếu nhập phủ, bệ hạ cũng bảo đảm với Trương thừa tướng, lần này định ra là nhân duyên tốt, ngài không thể như vậy được.”
Lông mày Thẩm Độ khẽ nhướng, liếc qua hỉ nương: “Vậy sao?”
Chu Nhan vội vàng cất tiếng: “Bà ấy là quan mai mối, đụng vào bà ấy, đại các lĩnh sẽ không có kết cục tốt, ngài đưa ta nhập phủ, vậy sau này bèn là chuyện của phu phụ hai người chúng ta.”
Chu Nhàn nhìn chằm chằm Thẩm Độ, trình bày thực tế: “Đại các lĩnh, lợi bất cập hại.” (đọc tại để cập nhật chương mới nhanh nhất)
Hành vi này vô ý chọc vào uy nghiêm của Nội vệ phủ Đại các lĩnh, Cảnh Lâm lập tức có chút tức giận: “To gan, đến lượt ngươi dạy chủ tử làm việc.”
Nhìn thấy cả hai chân phía dưới thân ngựa của Cảnh Lâm định đá xuống, Thẩm Độ di chuyển ngựa.
Ngựa đen phát ra một tiếng hí, liền dừng lại ngay trước mặt Chu Nhan.
Cảnh Lâm thu ngựa không kịp, ngựa dừng lại thì người đã rớt khỏi yên ngựa, chiếc áo choàng viền vàng, hoa văn màu xanh nước biển lăn trong bùn đến mức không thể nhìn rõ hình dáng ban đầu.
Đối với sự việc này Thẩm Độ một chút cũng không có biểu hiện gì, ánh mắt lãnh đạm liếc Cảnh Lâm một cái, nào có ngờ thuộc hạ tâm phúc của hắn thế mà một chút cũng không cảm thấy sự cảnh cáo của Thẩm Độ làm cho chạnh lòng, chỉ im lặng đứng dậy nói: “Thuộc hạ biết sai.”
Mà những người khác của nội vệ cũng không có một chút nào không vui.”
Thật đúng là đủ trung thành tận tụy.
Nhưng đây không phải là tin tốt lành gì đối với Chu Nhan, nội vệ càng trung thành với Thẩm Độ, chứng tỏ Thẩm Độ ngoài quyền lực mà Chu hậu cho hắn, tự bản thân hắn cũng có thực quyền tương đương như thế.
Loại thực quyền này đủ để cho hắn tùy ý trừng trị mật thám của bất kỳ người nào xếp đặt vào---- cũng chính là nàng.
Nhận thức được việc này, Chu Nhan gần như không thể hô hấp, cây đao vẫn kề trên cổ nàng càng làm cho nàng cảm thấy lạnh từ chân đến đỉnh đầu.
Lưỡi dao kề ngay mạch cổ của nàng.
Chu Nhan muốn mở miệng nói chuyện.

Thẩm Độ nhấc đao ra.
Chu Nhan nhìn theo cây đao đang hạ xuống, lập tức, chiếc quạt cưới trong tay nàng khẽ rung, trong tay cũng chỉ còn lại mỗi chiếc quạt.
Trước khi nhập phủ, ta buộc phải nhắc nhở cô ba chuyện.

Thứ nhất, Thẩm Độ thu đao, “Đừng vọng tưởng sau khi vào của sẽ trở thành Thẩm phu nhân chân chính; Hai, đừng vọng tưởng thám thính được bất kỳ chuyện gì liên quan đến Nội Vệ Phủ từ chỗ hắn.

Ba…..
“Cô nhớ cho kỹ.” Ngón tay dài của Thẩm Độ cầm lấy cằm nàng kéo sát về trước người hắn, cười hừ một tiếng bên tai nàng: “Không phải phu nhân mà Thẩm Độ này can tâm tình nguyện rước vào cửa, đừng có vọng tưởng sống được qua ba tháng.

Biết chưa hả?”
Ánh mắt hung ác rời khỏi gương mặt Chu Nhan, trước khi rời đi, Thẩm Độ còn búng một cái vào xương quai hàm của nàng.
Đau âm ỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui