Trường An Đồng Tước Minh Trường Lạc Khúc


Chu Nhan hít một hơi thật sâu, sau đó mới bị cảm giác đau này làm cho ba hồn bảy vía quay về.
Chu Nhan phẫn nộ tận tâm can thở mạnh một cái, Thẩm Độ không thèm ngoảnh đầu ra mệnh lệnh: “Một đội hộ tống kiệu hoa nhập phủ, đội còn lại đi theo ta.”
Lời nói vừa dứt, bụi liền bay mù mịt.

Chu Nhan ho liền một trận, nhịn không được mà mắng:
“Người này sao mà biến thành tự đại như thế chứ.”
“Cái người này sao có thể xỉ nhục cô như thế chứ.”

Có giọng nói lạ lên án Thẩm Độ phát ra, Chu Nhan quay đầu về phía giọng nói, bèn nhìn thấy bạn thân là Lục Thủy Tú, mặc quan phục, khuôn mặt đầy sự căm phẫn đứng cạnh kiệu hoa, không biết tự lúc nào đã xuất hiện ở đây.
“Nhị, nhị nương, sao cô lại ở đây?”
Lục Thủy Tú ở Lục gia là con thứ hai, gọi một tiếng nhị nương lúc này Lục Thủy Tú mới như từ trong mộng tỉnh lại: “Ta, nhớ ra rồi! Là phía Trường An Lệnh mới giao đến một vụ án, chủ sự nói rằng người chết có liên quan tới con cháu quan lại, tình trạng thi thể lại vô cùng kỳ lạ, ngài ấy không định được chủ ý, sai ta lập tức đưa cô qua đó, chúng ta mau đi thôi, nếu mà bị trễ, chắc chắn chúng ta tháng sau đến trà cũng không uống nổi đó, đi đi đi.”
Lục Thủy Tú cưỡi ngựa đến, Chu Nhan cũng không có xe ngựa khác, đành phải ngồi đăng sau nàng ta vừa tháo trâm trên đỉnh đầu ra vừa nghe tình tiết vụ án.
Án mạng xảy ra ở chùa Diên Khang Phường Tây Minh, dựa theo những gì Lục Thủy Tú truyền đạt, phát hiện thi thể là một chú tễu lúc rạng sáng đi đào măng về nấu cháo, đào ra một đoạn cánh tay ở rừng trúc phía sau chùa.
Vì chùa Tây Minh là chùa của kinh đô, hưởng bổng lộc từ triều đình, thế nên sau khi chú tễu báo cho chụ trì thì chụ trì lập tức sai người báo án cho Trường An Lệnh, lúc này Trường An Lệnh mới phụ trách đào thi thể lên.
Người chết một nam một nữ, nam tên Lương Thần Trung, là đích tử của quan thất phẩm, nữ tên Quảng Trản Tâm, là kỹ nữ nổi tiếng của Bình Khang Phường.

Hai người lúc chết ôm lấy nhau, thanh thản và rất tự nhiên.

Nếu như tim tạng hai người không bị móc mất, khuôn mặt nữ nhân không bị biến dạng hoàn toàn thì chuyện này có lẽ sẽ bị kết án thành một đoạn tình cảm bi thương rồi.
“Đã nghiệm thi, có phải bị trúng độc, hay có kẻ thù gì không?” Chu Nhan hỏi.

“Dưới sự cầu xin của Lương gia, Trường An Lệnh đã phái ngỗ tác nghiệm thi rồi.” Lục Thủy Tú đỡ Chu Nhan xuống ngựa, “Nghe được tin đích tử nhà mình chết, bọn họ khóc lóc giữ dội và giận, hình như là vừa mới đến đã đòi Trường An Lệnh nghiệm thi.”
“Lập tức mở thi thể sao?” Nhìn Lục Thủy Tú gật gật đầu, Chu Nhan cụp mắt trầm tư, “ Kết quả nghiệm thi như thế nào?”
“Hầu quản Lương Thần Trung hơi đen, Lương gia nhìn thấy liền đi mất.” Lục Thủy Tú nói, ngỗ tác nói với ta độc đó là đích thủy quan âm pha loang, độc lượng không đủ để làm chết người, nguyên nhân chết là mất máu mà chết.”
Lục Thủy Tú chỉ vào vị trí tim: “Chính là vị trí bị thương duy nhất này.”
Chu Nhan nghĩ ngợi: “Đứng ở góc nhìn của cô, cô cảm thấy hung thủ sẽ có thân phận như thế nào?” (đọc tại để cập nhật chương mới nhanh nhất)
Đôi mắt linh động của Lục Thủy Tú đột nhiên ngừng chớp, nhìn Chu Nhan với gương mặt thảm thiết: “Ta làm sao biết được, nếu như ta biết ta đã không làm thư lệnh sử, trực tiếp đi Đại Lý Tự cầu quan rồi.

Nhưng cô cũng biết rồi đó, Đại Lý Tự ngay cả cô, lục cô nương trong lời đồn còn không được nhận, nói gì đến ta, một kẻ luật lệ còn không rõ.”
Danh tiếng Chu Nhan ở Trường An cũng không phải là lớn, nhưng cũng không nhỏ, ít nhất thì Bất Lương Nhân, Hình Bộ, Đại Lý Tự và giám ngục của Hình Trinh Bộ Tra đều biết nàng.

Một là vì vị sư phụ đã cáo quan về quê kia của nàng, vị giám ngục tinh thông kỹ năng thẩm vấn và truy nã tội phạm Trần Ồn.

Còn hai, chính là Chu Nhan từ nhỏ đã kỳ quái.
Tam cô nương Chu phủ, Chu Nguyên, thẳng thắn cởi mở, nổi tiếng đánh mã cầu, còn lục cô nương không thể nổi tiếng nhờ những trò chơi đó, kém cỏi bất tài, cả ngày chỉ rượt đuổi theo tội phạm tù nhân.
Việc này cũng không phải là nhất thời thích thú, cho tới khi nàng mười sáu tuổi, nàng đã trợ giúp phá được rất nhiều vụ án lớn nhỏ.
Một cô nương nhỏ tuổi, lại là thiên kim của nhà quan hoạn, làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ hiếm có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận