Lục gia nói cho cùng thì cũng là nhà quan hoạn chân chính, phụ thân của Chu Nhan lại cùng một phe cánh với Trương Hành Vi.
Ngô Thái Minh tính toán được mất, không một chút do dự mà tiến lên phía trước, nhưng lại thấy Thẩm Độ nâng cằm, lạnh lùng nói: “Cô không nhớ rõ lời của ta sao?”
Ngay sau đó, Chu Nhan ở phía sau ông ta làm động tác hành lễ, đáp lời: “Thiếp thân nào dám.”
Ngô Thái Minh lập tức sững sờ.
Hình bộ thư lệnh sử bận rộn, cấp trên cũng bèn không có cơ hội để lười biếng.
Đã nửa tháng rồi, hôm nay Ngô Thái Minh mới có cơ hội rảnh rỗi được về nhà nói chuyện gia đình với người nhà một lần, kết quả nói chưa được nửa canh giờ, ông ta lại phải vội vã chạy đến chùa Tây Minh, đương nhiên không nghe nói đến việc Chu gia gả con gái cho Thẩm Độ.
Chu Nhan không có thời gian giải thích, để Lục Thủy Tú ở bên cạnh thì thầm kể lại câu chuyện cho ông ta, nàng nói với Thẩm Độ: “Thiếp thân dù gì cũng là hình bộ cửu phẩm thư lệnh sử, nơi này xảy ra án mệnh, cấp trên cho gọi gấp, như thế nào cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Xin đại các lĩnh yên tâm, thiếp thân không cần phải mặc hỉ phục này đi tuyên bố răng mình là Thẩm phu nhân thì mọi người ở Trường An cũng đều biết rằng hôm nay là ngày Bạch diêm vương thành thân.
“Thiếp thân sẽ không học theo ngài, rõ ràng là không thèm quan tâm chuyện này nhưng lại chặn kiệu hoa làm ra bao nhiêu là việc dư thừa.
Thiếp thân….”
Chu Nhan ngước hai hàng mi lên nói: “Cũng không có thèm muốn đại các lĩnh như vậy, cho nên không cần đại các lĩnh phải lao tâm phí thần.”
Nói xong, nàng hành lễ, sau đó sải bước tới hiện trường vụ án.
Thiếu nữ mười tám tuổi mặc hỉ phục, một chút cũng không hoảng sợ bất an ngồi xuống bên cạnh hố chôn thi thể, ngón tay miết đất bên trong hố chôn, chỉ nhìn chỉ sờ vẫn chưa đủ, nàng bèn bốc một nhúm đất đen màu sắc hơi thẫm đưa lên miệng nếm.
Nếm xong còn chép chép miệng.
Dường như không cảm thấy có sự khác biệt, nàng liền đứng dậy, xách tà váy dài của hỉ phục cẩn thận không làm phá vỡ hiện trường mà đi kiểm tra hiện trường xung quanh, xem có dấu vết khả nghi hay không.
Cuối cùng, nàng cũng cảm thấy vướng víu, liền buộc tà váy thành một đóa hoa ở eo.
Từ lúc đó chẳng hề quay đầu lại, giống như những gì nàng đã nói, nàng không hề có hứng thú với hắn.
Thẩm Độ nhìn những người nội vệ khác tại hiện trường đang chỉ trỏ Chu Nhan mà cau mày.
Không đợi nội vệ phải phản ứng, Chu Nhan đã chú ý tới động tĩnh, nàng rút bàn tay đang nắm trên cây trúc về, sải bước về bên phía Ngô Thái Minh.
Đóa hoa loạn trên eo vẫn chưa được mở ra.
Thẩm Độ ngoảnh đầu đi chỗ khác, Cảnh Lâm leo từ trong hố chôn thi thể ra, hồi báo với Thẩm Độ: “Kiểm ra vết xẻng trong hố rồi, không giống như đào mấy ngay nay, chắc là đã đào được một thời gian, nhưng không phán đoán chính xác được là khi nào.”
Cảnh Lâm đưa ra một bình đất, “Lượng máu rất ít, đa phần là dịch thi thể, hai người Lương Quảng chắc hẳn là sau khi chết máu đã tương đối cạn rồi mới bị đưa đến nơi này.”
“Có điều, không tìm thấy vết xe.”
Cảnh Lâm nghiêm túc nói, “Nhưng mà dấu chân thì rất nhiều.
Nhưng mà nơi này là chùa của kinh đô, vô số khách đến thăm viếng, đại đa phần đều là người đến ngắm trúc đi lại, ngay cả Anh Vương Vĩnh An công chúa cũng là khách quý ở đây, nếu như dựa vào dấu chân mà kiểm tra, sợ rằng bên phía bệ hạ….sẽ long thể đại nộ.”
Thẩm Độ ừm một tiếng, phân phó: “Phái người của hộ bộ đến xem đáy hố.”
Không thể phán đoán được thời gian đào hố thì không có cách nào kiểm tra khách tới đây.
Cảnh Lâm hiểu rõ, đang định chuẩn bị an bài người đi thì Chu Nhan ở bên cạnh ung dung tự tại nói: “Ngày mười lăm tháng tư.”
Chính là ngày cái hố này được đào.
Thẩm Độ cau mày: “Sao cô biết.”
“Mép hố dưới mỏng trên dày, trọng điểm là viền mép bo lại, hung thủ hoặc là đồng phạm dùng loại thuổng đầu tròn mà khắp nơi có thể nhìn thấy được để đào hố.
Đất dưới hố bên ngoài phân tán, ở trung tâm thì nhiều, đáy hố đất chặt, đây là biểu hiện của đất sau khi trời mưa.
Hôm nay là ngày mồng tám tháng năm, ngày mưa lần trước chính là ngày mười lăm tháng tư.”