Chu Nhan nói xong, chỉ đến vị trí một cây trúc cao khoảng ba thước tám tấc nằm gần hố nhất, tiếp tục nói: “Vị trí đó có một vết đất bắn lên, là do nước bùn bắn lên tạo thành.
Trúc chùa Tây Minh chính là trúc chỉ vàng, sau cơn mưa có thể cao lên một đến hai tấc.
Vết bắn đối diện hố chôn, vết tích trên mỏng dưới dày, không nghi ngờ gì nữa tất cả chính là cơn mưa ngày hôm đó tạo thành.”
Nàng nói xong, Cảnh Lâm và nội vệ đều ngẩn người một lúc, có người còn thò cổ nhìn cây trúc còn lưu lại dấu vết đất bắn.
Thẩm Độ hừ nhẹ một tiếng, giống như có ý cười mà nói: “Trần Ôn còn dạy cô cả thứ này sao?”
“Sư phụ không dạy.” Chu Nhan gỡ nút hoa trên eo xuống, “Mẹ ta thích trúc, cha ta thích trồng hoa, có giúp qua vài lần.”
Thẩm Độ một chút cũng không hiếu kỳ, trong nội vệ phủ ngày ngày buồn chán kia, ngoài sở thích của cha Chu, còn là sở thích của một người cha khác mà Chu Nhan không biết.”
Thứ Thẩm Độ có hứng thú là, Chu Nhan tại sao lại nói chuyện này cho hắn biết: “Không phải phu nhân ghét ta sao?”
Từ lúc kết thân tới hiện tại cũng được nửa ngày rồi, đây là lần đầu tiên Thẩm Độ gọi nàng là “phu nhân”.
Tuy là dùng giọng điệu mỉa mai.
Hắn không nhớ nàng là ai nữa rồi.
Chu Nhan nhìn vết đất dính trên đôi tay nàng, trong ý thức lại có chút mất mát mà nói: “Ta chỉ muốn nhanh chóng phá án, truy bắt hung thủ đưa vào ngục thẩm tra, đây là trách nhiệm của hình bộ.”
“Vậy sao.” Thẩm Độ chế giễu cười, “Phu nhân chẳng qua là hình bộ cửu phẩm thư lệnh sử, một chức quan tép riu hèn mọn thì hiểu cái gì.
Trách nhiệm của hình bộ ư?”
Giọng điệu không thèm để ý và khinh thường, đây chính là thật sự châm chọc nàng.
Chu Nhan ngẩng đầu, những lời mắng chửi không thể dùng để chửi rủa người khác đang được tuôn ra một cách dễ dàng, Thẩm Độ thế mà lại có thể ung dung thong thả mà nói ra: “Cô có biết không hả, nội vệ phủ nhúng tay vào chuyện của hình bộ khi nào?”
Thẩm Độ đưa tay ra, cầm lấy một sợi tua rua bên thái dương nàng, quấn quấn trong tay, dùng ngón tay đang quấn sợi tua rua chạm vào gương mặt nàng, lạnh lùng nói: “Bởi vì việc này liên quan đến nội bộ Lương gia, rất có khả năng là nhị phòng của Lương gia sát hạt đích tử của trưởng phòng, nhưng không may, bệ hạ lại muốn bảo vệ nhị phòng Lương gia.”
“Một con cá nhỏ trong ao, bơi được vào sông, lo cho bản thân mình còn không xong còn nhảy ra, cô muốn thịt nát xương tan sao?”
Ngón tay Thẩm Độ nhẹ nhàng vẽ vẽ, chạm vào mạch máu trên cổ nàng.
Sát ý.
Chu Nhan lấy dũng khí, chậm chậm hỏi: “Nếu như nhị phòng Lương thị giết người, thì tại sao lại phải giết cả Quảng Trản Tâm?”
Thẩm Độ buông tay, lãnh đạm nói: “Chết cũng chết rồi, còn phải hỏi nhiều như thế để làm gì? Cô nghe không hiểu lời ta nói sao, không phải nội vệ phủ muốn giấu, mà là bệ hạ, bệ hạ muốn bảo vệ nhị phòng Lương thị.”
Mà là bệ hạ.
Bốn chữ, nói rõ tất cả.
Trường An đồng tước minh, thu giá dữ vân bình.
*(Trích thơ của Lưu Vũ Tích, thời nhà Đường).
Trường An phồn hoa thịnh vượng này thức tế chìm giấu không ít đấu tranh quyền lực bẩn thỉu, Chu Nhan đều biết hết.
Nhưng nàng vẫn rất không thoải mái, để đạt được quyền lực, sát hại sinh mệnh đang sống sờ sờ, lại dùng quyền lực mà che đậy tất cả.
Mà Thẩm Độ còn nói, chết cũng chết rồi.
“Ngài lúc trước không nói như vậy với ta.” Chu Nhan nắm chặt nắm nắm đấm, thân dưới run rẩy trong bộ hỉ phục rộng rãi, “Ta biết mọi thứ sẽ thay đổi theo thời gian, ngài hiện tại đã là nội vệ phủ đại các lĩnh, nhưng ta lại cứ quên đi dáng vẻ hiện tại của ngày mà nhớ về ngài….”
Vẫn là Thẩm Độ ngày đó ta từng gặp.
Chu Nhan nhìn hắn, trầm mặc nói: “Nếu như là việc nhị phòng Lương thị làm thì tại sao lại phải hủy đi gương mặt của Quảng Trản Tâm? Vụ án này còn nhiều nghi điểm, hoặc có thể không phải là nhị phòng làm thì sao?”
Hành động ngược đãi thi thể, hủy hoại gương mặt này có thể có hai khả năng, một là hủy đi dung mạo làm tăng độ khó điều tra cho quan phủ, không thể nhận diện thân phận thi thể; hai chính là để thỏa mãn thù hận của bản thân.
Nếu như theo lời Thẩm Độ nói, nhị phòng ngược đãi thi thể mục đích chính là để tránh người khác nhận ra thân phận thi thể, như vậy thì khuôn mặt của Quảng Trản Tâm không nên bị dao rạch tới xương, mà phải là đốt cháy, thi thể Lương Thần Trung cũng không thể thoát được.