Trường An Đồng Tước Minh Trường Lạc Khúc


“Đại các lĩnh, ngài thiếu niên anh tài, vừa mới vào kinh thành đã là con trai của tả sử ngự lâm quân danh tiếng hiển hách, ngài không thể không nhìn ra chuyện này chưa chắc đã liên quan đến Lương gia, hoặc thậm chí có khả năng là nhị phòng Lương gia giết….”
“Lục cô nương.” Thẩm Độ ngắt ngang lời chất vấn của nàng, “Cẩn thận lời nói.”
Bàn tay Thẩm Độ từ đặt nhẹ lên chuôi dao chuyển thành nắm chặt chuôi dao, thể hiện rõ ràng là muốn cảnh cáo Chu Nhan, hoặc là làm người một chết không nói nên lời, hoặc là làm một người sống biết im lặng.
Chu Nhan cắn chặt hai hàm răng, hàm trên căng ra giữ lấy hô hấp.
“........nếu như có hung thủ khác, Thẩm đại các lĩnh, ngài chính là đang nuông chiều kẻ ác.” Chu Nhan tiếp tục nói: “ Hắn sát hại hậu duệ quan lại, chính là coi thường thiên tử, ngài ém lại vụ án này, chính là khơi dậy ham muốn giết người của hung thủ, giả sử hắn có mục tiêu rõ ràng, người tiếp theo cũng là con cháu quan lại, trong triều nhất định sẽ lòng người hoang mang, đến lúc đó, ngài làm như thế nào?”
Thẩm Độ nhìn chăm chăm nàng, nheo nhẹ đôi mắt đường nét thâm sâu.
Lạnh lùng dò xét, rất nhanh lại lấy lại nét cỡm bợt sự chính nghĩa của nàng.

“Cho dù có thông minh lanh lợi đến đâu, cũng chỉ là một đứa con gái miệng còn hôi sữa.”
Thẩm Độ nói: “Từ lúc nội vệ phủ được thành lập đã là vì thánh thượng phân ưu giải nan, ngoài việc này ra, nội vệ phủ không cần phải suy nghĩ đến việc khác.

Hung thủ? có liên quan gì tới ta.

Ta chỉ biết sắc lệnh của bệ hạ chính là nhị phòng Lương gia không thể vào ngục.

Hay là cô muốn chống đối bệ hạ?”
“Là ý của Trương Hành Vi sao?”
Thấy hắn nhắc đến Trương thừa tướng, Chu Nhan lại nhớ đến chuyện lúc sáng bị chặn kiệu hoa, trong lòng giống như ngôi nhà nhỏ bị nhét một con voi lớn vậy, bản thân bị ép đến ấm ức khó chịu, lại bị người khác mang một con voi lớn đến nhét vào, căn phòng nhỏ không thể chứa đựng nổi bèn nổ tung thành từng mảnh.
“Ta không phải người của Trương thừa tướng.” giữa tiếng rút đao vang lên, Chu Nhan kéo Thẩm Độ xuống, phẫn nộ nói: “Ngài hoài nghi ta, không nhìn nghi điểm của tình tiết vụ án, chỉ quan tâm tranh giành quyền lực, đó là ngài, là việc của Thẩm đại các lĩnh ngài.

Ta không giống ngài….ta sẽ không phục tùng, biến thành dáng vẻ của ngày ngày hôm nay.”
Nàng mạnh mẽ hất Thẩm Độ ra, quay đầu bước ra ngoài.


Cô đưa tay giật chiếc vương miện đính cườm xuống đất.

Những sợi tua rua trên mũ phượng bị móc vào khăn quàng vai, nàng dơ tay lên lấy mũ phượng ném xuống mặt đất.
Mũ phượng lăn tới trước người Thẩm Độ, những viên ngọc trai rơi vãi, những sợi tua rua lộn xộn.
Đi qua hành lang uốn lượn, Chu Nhan bước chân vẫn như cũ không dừng lại, cho tới khi Lục Thủy Tú chạy đuổi theo mãi không kịp, từ xa gọi theo: “Chu Nhan”, Chu Nhan lúc này mới dừng bước.
Trong ánh sáng mờ nhạt, Chu Nhan giữ ống tay áo quay lại, nặng nề nói: “Nhị nương, ta vẫn muốn điều tra vụ án này.”
Lục Thùy Thùy dương mắt, còn chưa nói gì, quay đầu lại nhìn người phía sau đang bước tới, sững sờ hỏi: “Chủ sự, ngài cũng ra rồi sao?”
Ngô Thái Minh nhìn Chu Nhan: “Cô muốn điều tra, cô đã nghĩ tới hậu quả chưa? Nếu thật sự không có hung thủ khác, cho dù có hình bộ thượng thư ra mặt thì cũng không thể cứu cô từ tay bệ hạ được.”
Chu Nhan gật đầu: “Ta biết, ta hiểu rõ điều ngài đang lo lắng…..


nếu như hung thủ thật sự là nhị phòng Lương thị, ta sẽ rút lui.”
Trường An thế sự biến hóa khôn lường, dù gì cũng là con gái nhà quan, sao nàng lại không hiểu chọc giận quân thượng sẽ có hậu quả gì.

Nàng có mẹ có cha, có tỷ tỷ, huynh trưởng, còn có người thân, nàng sẽ không lấy tính mệnh người thân ra để cược.
Thấy nàng đã hiểu, Ngô Thái Minh nhìn lên bầu trời, con ngươi động đậy, thở dài một hơi, đưa tay vào ống tay áo, lấy ra một miếng lệnh bài.
Chuẩn bị giao cho Chu Nhan, ông ta lại thu tay lại, bất an mà nói: “Đối với việc hung thủ không phải là nhị phòng Lương thị, cô có mấy phần chắc chắn?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận