“ Hành vi moi tim móc gan man rợ quỷ quái, hành hạ thi thể biến thái, nhị phòng đã dùng thuốc độc mưu hại Lương Thần Trung, vì vậy sẽ không có khả năng làm điều này.
” Chu Nhan nói: “ Ngài nghĩ kỹ mà xem, sát hại bằng độc mãn tính là vì muốn thần không biết quỷ không hay, nhị phòng nếu có ý định ầm thầm giết hại Lương Thần Trung thì tại sao phải đánh trống khua chiêng giết người đào hố chôn thi thể tại nơi dưới con mắt của bệ hạ, nhiều người qua lại như chùa Tây Minh? Đây không phải là tự chuốc lấy phiền toái hay sao?”
Ngô Thái Minh đưa lệnh bài cho Chu Nhan: “Nhưng chuyện này có nghi điểm như nhau, trưởng phòng Lương thị có hai người con trai, Lương thị càng xem trọng đích trưởng tử, nhị phòng tại sao lại phải giết người không tài hoa không học hành, không có khả năng kế thừa gia nghiệp như Lương Thần Trung? Khó tránh không phải tư thù, cô xem hôm này phu phụ trưởng phòng, xem nghiệm thi thấy độc liền về, có lẽ thù oán đã tích lũy từ lâu rồi.
”
Chu Nhan trầm ngâm.
Lục Thủy Tú thở hổn hển, đứng thẳng lưng nói: “Nếu đã như vậy, ta có thể đi nghe ngóng thay cô.
Mấy ngày hôm nay Phong Lạc phường báo tới mấy vụ án mất tích, Hoàng chủ sự gọi Nạp Lan Sân với ta đi đến đó xem tình hình, thuận đường hỏi Bất lương nhân và bách tính chuyện của Lương gia.
”
Ở hình bộ, địa vị của thư lệnh sử là thấp nhất, chạy tới chạy lui phá án, châm trà rót nước việc gì cũng phải làm.
Cho dù bây giờ thư lệnh sử mới nhậm chức có nữ tử, cấp trên cũng đối đãi như nhau, thậm chí còn vì là nữ tử mà phải làm nhiều việc hơn thư lệnh sử nam một chút.
Chỉ cần nghĩ đến ngày nghỉ hôm nay, đa phần thời gian đều là ngâm trong vụ án, lúc về còn phải xử lý vô số hồ sơ vụ án được đưa vào hình bộ, Lục Thủy Tú biểu hiện có chút đứng không thẳng nổi người.
Nhưng chuyện ngày lại ngược lại với Chu Nhan, cho dù công việc có mệt nhọc, nhưng những việc vặt vãnh lại không cần phải làm.
Đang định đùa cợt than van trách móc chủ sự có phải là thiên vị Chu Nhan không, đến nỗi lần này Chu Nhan định chống đối lại bệ hạ đi tra án, ông ta cũng giúp đỡ, Chu Nhan bèn lên tiếng hỏi: “Miếng lệnh bài này của chủ sự nếu như không cẩn thận thì sẽ bị liên lụy đến.
”
Chu Nhan nhìn Ngô Thái Minh: “Chủ sự tại sao lại giúp ta?’
Ngô Thái Minh liếc nhìn nàng, trên da mặt hiện lên bộ dạng lúng túng: “Chuyện ngoại phòng của ta, cô đừng nói ra ngoài.
”
Lục Thủy Tú lập tức trợn tròn mắt: “Ngoại….
ngoại phòng?”
Ngô Thái Minh nheo mắt nhìn Lục Thủy Tú một cái, dùng ánh mắt không vui vẻ ám thị Lục Thủy Tú to tiếng quá rồi.
”
“Ta và ngoại phòng đó không hề sinh con dưỡng cái, chỉ là cảm thấy nàng ấy đáng thương, đợi qua một đoạn thời gian… ta sẽ đưa nàng đi.
Cô vạn lần đừng có nói cho mẹ cô đó, ta không muốn phu nhân nhà ta biết.
Miếng lệnh bài này là thượng thư đưa cho ta, có thể giúp cô giờ cấm đêm có thể thông thành, không bị ngăn lại, có vấn đề gì cũng có thể lập tức điều động bất lương nhân, cái này vốn là để quan chức hình bộ thuận tiện phá án, cô đừng có làm mất đó.
” ( cập nhật chương mới tại đê-tê-truyện)
Kim thị tính tình trực sảng, kết giao bạn bè khắp bốn phương, nếu Chu Nhan nói có Kim thị, ngày mai Ngô phu nhân nhất định có thể một bên đánh Ngô Thái Minh thành đầu heo, một bên bỏ về nhà mẹ đòi hòa ly.
Chu Nhan trong lòng biết rõ trong nhà Ngô Thái Minh nuôi lão hổ, nhẹ nhẹ cười, đồng ý với ông ta.
Ngô Thái Minh lúc này mới yên tâm quay về, Lục Thủy Tú bị dọa hồn bay phách tán, nhìn thấy Chu Nhan định đi, bèn bước nhanh đuổi theo, muốn hỏi gì đó, đột nhiên lại hiểu rõ ngọn nguồn.
“Là bông hoa vàng đó!”
“Đường may tinh tế, hoa văn mềm mại, lại thêu bên trong tay áo, có ý dấu diếm không muốn cho người ta biết.
” Chu Nhan nói: “Lúc trước ta cũng nói cho cô biết nhiều lần rồi, cô lại xem như nước đổ lá khoai, nếu không cần gì phải làm nhiều việc vô dụng như vậy.
”
Lục Thùy Thùy vạn phần hối hận, bóp cổ tay nói: “Cô cũng không phải không biết đầu óc ta không nhanh nhạy, cô nói như thế làm sao mà ta nghe hiểu cho được, ấy, đây là nơi nào thế—---chờ chờ chờ chờ chút! Đây đây đây đây không phải là tiểu viện mà ngỗ tác mượn để nghiệm thi sao! Giờ là lúc nào rồi mà cô còn muốn đến xem thi thể, cô không đói sao, ta muốn ăn cơm rồi lục nương…”
Một chân bước qua cửa, nhìn thấy thi thể nử tử mặc gấm y, đeo vòng ngọc đã thối rửa phát giòi đang nằm trên giường gỗ, Lục Thủy Tú nhảy mạnh ra ngoài một bước, víu lấy cánh cửa mà than khóc.