Trường An Kinh Mộng FULL


Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
Quang Kỷ- Phần 1
- -----------
Ngày tháng tu luyện cùng Thuấn Hoa trên núi trôi qua vô cùng bình đạm vui vẻ.
Kể từ khi ta lấy lại được chút ký ức, thái độ của Thuấn Hoa đối với ta cũng thay đổi luôn.

Không còn ngược đãi nữa, trái lại là thập phần chiếu cố.

Huynh ấy nói ta có ân với huynh ấy, ân nghĩa gì mà có thể khiến huynh ấy từ bỏ tiên tịch, lưu lại phàm trần.

Ta nghĩ, chỉ sợ không chỉ là ân nghĩa, nhưng ta cũng không dám nói ra.
Nguyên bản ta là một người lười biếng, mấy năm qua bị hoàn cảnh ép buộc mới phát lực tự cường, độc lập chịu khổ, chuyện này đã là hiếm thấy rồi.

Giờ đây có người phục vụ ta như vậy, sự lười biếng trong xương cốt lại có chút muốn bộc phát rồi.
Luyện công thì ta không dám trì hoãn, nhưng mà chuyện sinh hoạt thì khác, ta lại bắt đầu ham ăn lười làm.

Đại khái là do Thuấn Hoa cuối cùng cũng chịu không nổi món bắp cải luộc mà ta làm, mạnh bạo đoạt lại quyền làm chủ cái muỗng.
Ta cùng Thuấn Hoa đều thích ăn gà.

Là một lão hồ ly với ngàn năm đạo hạnh, Thuấn Hoa có công thức nấu gà cho riêng mình.


Huynh ấy là vô cùng keo kiệt, không chịu truyền dạy cho ta, vì thế nên ta chỉ có thể canh ở cửa, nghe thấy mùi thơm thì không nhịn được mà giục huynh ấy mau mang ra.
Thủ hạ của Thuấn Hoa thi thoảng lại tới cầu kiến.

Mấy con hồ ly kia ít nhiều cũng có vài trăm năm đạo hạnh, lúc tới đều hóa thành hình người, ai ai cũng là tuấn nam mỹ nữ, vô cùng động lòng người.

Lúc đụng mặt, bọn họ đều vô cùng cung kính hành lễ.
Ta hỏi Thuấn Hoa: “Bọn huynh bình thường làm chuyện gì thế?”
Thuấn Hoa nói: “Tu luyện thôi, có tranh chấp gì thì tới tìm ta ra mặt xử lý.”
“Vậy huynh làm Hồ Vương như thế thì có mà chán chết.”
Thuấn Hoa cười nhạt: “Vậy muội cảm thấy ta phải giống Hoàng đế của muội, đem cả giang sơn làm cho chướng khí mù mịt như vậy mới thú vị sao?”
Ta sững người, không nói được lời nào.

Lát sau lại hỏi: “Huynh có thê thất chưa?”
Thuấn Hoa nhìn ta: “Muội hỏi cái này làm gì?”
Ta xòe tay: “Nhân loại ngắn ngủi chỉ có vài chục năm dương thọ mà cưới tam thê tứ thiếp.

Huynh lớn tuổi như vậy, cưới vài bà vợ, rồi sinh con đàn cháu đống cũng là chuyện thường thôi.”
Sắc mặt Thuấn Hoa tái mét, ánh mắt như phóng ra lửa.

Ta không chọc vào nỗi đau nào của huynh ấy phải không?
Ta vội vàng nói: “Ta chưa nói xong đâu.

Độc thân cũng tốt, ta còn là Đạo cô đây nè.”
Sắc mặt Thuấn Hoa dịu đi một chút, tức giận nhưng lại bất lực nhìn ta: “Tịnh Sơ, cái tính khí này của muội...”
Ta nói: “Ta là Thẩm Mi.”
Thuấn Hoa trầm mặc.
Lúc nội thương của ta gần như lành hẳn, Thuấn Hoa hỏi ta: “Muội ở trong núi nghẹn nửa năm rồi, có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Ta vừa nghe xong, vô cùng hứng thú nói: “Chúng ta xuống núi chơi đi! Tháng Giêng có hội chùa, đã lâu lắm rồi ta chưa ăn kẹo hồ lô.”
Nghe thấy ba chữ kẹo hồ lô, biểu tình của Thuấn Hoa cứng đờ, sau lại thở dài.
Bọn ta cùng xuống núi.

Xuống núi đối với người bình thường không phải là chuyện dễ dàng, tiều phu vào núi bẫy thú cũng phải mất hai ba ngày.

Nhưng mà, lão hồ ly này xách cổ ta, cưỡi mây đạp gió một lát, lúc ta mở mắt ra thì đã ở ngoài cổng thành rồi.
Trong thành vô cùng náo nhiệt, rước đèn rồng, nghe xướng kịch, đi cà kheo, mọi người đều tươi cười vui vẻ.
Một tay ta cầm kẹo hồ lô, một tay cầm xiên thịt dê nướng, vui vẻ chen chúc trong đám đông.
Đúng là làm khó lão hồ ly mà, huynh ấy ăn vận một thân y phục đẹp đẽ đi phía sau ta, va quệt vài cái bộ đồ đã bị nhăn nhúm, ai bảo huynh ấy nổi bật như vậy, trưng cái gương mặt tuấn mỹ vô song kia đi trong đám người, đúng là hạc giữa bầy gà.
Từ cái lúc chuồn ra ngoài chơi cùng Tô Thác năm mười bốn tuổi, ta đã chẳng có được vui vẻ như vậy nữa.


Cho nên ta nhất thời có hơi điên cuồng, tung tăng nhảy nhót, ăn uống thỏa thuê, không ngừng quấn lấy Thuấn Hoa đòi huynh ấy mùa đồ ăn vặt cho ta, thật là nhìn không ra nửa điểm thục nữ trầm ổn nào.
Thuấn Hoa bị ta làm phiền mất hết kiên nhẫn, ném thẳng túi tiền cho ta, “Muốn ăn gì thì muội tự đi mà mua!”
Ta vừa ăn xong bánh ngọt, vừa quay đầu lại đã thấy có người mua đậu lăng, ta ngạc nhiên, nắm lấy tay áo của Thuấn Hoa la lên: “Tiết Hàm! Tiết Hàm! Có đậu lăng kìa....”
Lời còn chưa nói hết, chính ta cũng sững sờ.
Tay bên kia truyền đến một luồng khí lạnh, ta chậm rãi quay đầu lại, biểu tình của Thuấn Hoa vô cùng xấu, bầu không khí này khiến ta căng thẳng.
Ta sợ sệt gọi một tiếng: “Cái đó.....Thuấn Hoa....”
Lão hồ ly lạnh lùng liếc ta một cái, hất tay ra, quay người rời đi.
Ta vội vàng đuổi theo tới mức đánh rơi hết đồ trong tay.
Thuấn Hoa không phải người, huynh ấy thi triển phép thuật, tự do di chuyển giữa đám đông, trong nháy mắt đã biến mất.
Ta là một phàm nhân, làm sao mà bắt kịp được.
Hết cách, chỉ có thể dùng chút pháp thuật thôi.
Lúc ta đi theo con bướm tìm được huynh ấy, huynh ấy đã ngồi ở chỗ đẹp nhất trong trà lâu, trên bàn bày một bộ trà cụ.

Huynh ấy kiêu ngạo ưu nhã ngồi ở đó, thu hút hết thảy mọi ánh nhìn.
Ta hít sâu một hơi, hướng tới chỗ huynh ấy.
Đúng lúc này, bên ngoài bắn pháo hoa.

Những tia lửa sáng rực bay thẳng lên bầu trời, từ từ nở thành những chùm ánh sáng nhiều màu sắc.

Mọi người đứng ở dưới đều hoan hô tán thưởng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Ta dường như lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tiết Hàm: “A Mi, muội xem pháo hoa kìa, thật là đẹp.”
Thế là ta đứng đó, ngước mắt nhìn bầu trời, nhìn pháo hoa vụt qua, tựa như một loại hạnh phúc nho nhỏ mà ta có.

Đẹp đẽ như vậy, nhưng lại vô cùng ngắn ngủi.
Vào một đêm như vậy nhiều năm về trước, Tiết Hàm nắm tay ta, cùng nhau ngắm nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời.


Bọn ta chen chúc trong đoàn người đông đúc, huynh ấy giữ chặt lấy ta.

Ta dựa vào huynh ấy, mỉm cười, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu huynh ấy.

Lúc ấy, ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“A Mi....” Thuấn Hoa gọi ta.
Ta quay đầu lại.

Dưới màn pháo hoa, y phục đỏ rực của Thuấn Hoa lay động, vô cùng chói mắt, trái ngược hoàn toàn với vẻ dịu dàng trên mặt của huynh ấy.
Ánh mắt của huynh ấy lộ rõ vẻ lo lắng, không phải dành cho Tịnh Sơ, mà là lo cho ta.
Ta mỉm cười với huynh ấy, ngồi xuống bên cạnh, nâng tách trà lên.
Lúc này, có người bên cạnh nói chuyện: “Nghe nói gì chưa? Hoàng thượng đã phong Tiết Hàm thành Thừa tướng rồi đấy.”
Ta có chút sặc.
Người kia lại nói: “Còn nghe nói Hoàng thượng muốn gả Huệ Giác công chúa cho ngài ấy nữa.”
Tách trà trên tay ta rơi vỡ tan tành.
Thuấn Hoa kéo bàn tay ta qua, giữ chặt lấy.
Ta ngẩn người nhìn huynh ấy, vẫn chưa kịp phản ứng.
Ta nói: “Ta chỉ là trượt tay thôi.”
Huynh ấy cúi đầu nói: “Ta biết.”
- ------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận