Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
Hoàng thượng- Phần 1
- -----------
Ta bị giam trong ngục tối.
Trong căn phòng có chăn trên giường, dưới giường có lò than, đồ ăn thì có thịt, lại còn kèm theo rượu.
Ngày tháng trôi qua cũng khá là tốt.
Vài cái song gỗ làm sao có thể giam cầm được ta, chẳng qua muốn giữ mặt mũi cho Huệ Giác công chúa nên ta mới dừng chân ở đây thôi, dẫu sao phụ thân nàng ta là Hoàng đế, ta còn phải nhờ cậy nàng ta để lật lại bản án của cha ta.
Ngay lúc mà ta đã không còn kiên nhẫn ở lại nữa thì Huệ Giác công chúa tới.
Đại Đường công chúa, đích thân tới đây để gặp ta.
Huệ Giác mặc y phục hoàng cung màu tím, trang điểm tinh xảo, không hề phù hợp với ngục tối này.
Giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu cất lên: “Cô chính là Thẩm Mi?”
Nàng ấy chào ta, ta cũng vô cùng cung kính mà đáp lại: “Dân nữ chính là Thẩm Mi.”
Huệ Giác cẩn thận đánh giá ta, nở một nụ cười thân thiện: “Ta sớm đã biết cô, nhưng ngài ấy trước nay chưa từng nhắc qua về cô.
Hai ta đều nghĩ cô đã sớm chết rồi.”
Ta cười nhạo: “Trên đời này, luôn có vài người vì không thể chết được mà lưu lại thế gian này.”
Đôi mắt của Huệ Giác long lanh như mắt của một con thỏ, trong ánh mắt là sự hoài nghi vì không hiểu lời mà ta nói.
Bông hoa được chăm bẵm trong nhà kính này thì làm sao có thể hiểu được sương gió mà ta phải trải qua đây.
Nhưng mà nàng ấy tới là để nói với ta một chuyện quan trọng hơn.
Nàng ấy nói: “Hôm qua, sau khi ngã xuống, Tiết Tướng quân đã đổ bệnh, sốt cao không dứt.
Ta muốn mời cô qua thăm ngài ấy.”
Ta cười: “Ta cũng đâu phải là đại phu.”
Huệ Giác ngập ngừng, rồi nói: “Ngài ấy cứ luôn miệng kêu tên của cô.”
Tiết Hàm bị bệnh nặng mà vẫn thì thầm tên của ta, vậy mà nàng ấy cũng không đố kỵ.
Chẳng còn cách nào khác, ta đành theo nàng ấy đi thăm bệnh vậy.
Gọi tên ta làm gì? Ta vẫn còn sống sờ sờ đây này, gọi tên ta cứ như muốn gọi hồn vậy.
Tiết Hàm nằm trên giường, đắp chăn kín mít nhưng sắc mặt lại tái nhợt, toàn thân bao phủ trong một tầng tà khí.
Mồ hôi chảy đầm đìa, miệng run rẩy không ngừng lẩm bẩm, rõ ràng là ốm rất nặng.
Huệ Giác quả thật không nói nhảm, vừa mới tới gần ta đã nghe thấy Tiết Hàm thì thào: “...A Mi....”
Trái tim bất giác như bị thứ gì đó bóp chặt, cảm giác tê dại đau nhói lan khắp toàn thân ta.
Lão đại phu tóc hoa râm nói với ta: “Tướng quân trúng phải loại độc không rõ danh tính, lão đây cũng đành bó tay.”
Nước mắt của Huệ Giác công chúa dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Ta thở dài, đi tới vươn tay ra bắt mạch cho Tiết Hàm.
Rất nhanh liền minh bạch.
Khó trách lão đại phu nhìn không ra, độc huynh ấy trúng phải, xác thực là yêu độc.
Yêu độc?!
Ta sững người, nhìn chăm chăm vào Tiết Hàm!
Huynh ấy đường đường là một phàm nhân, vì cớ gì lại trúng phải yêu độc?
Hơi thở của yêu độc này, sao lại quen thuộc đến vậy.
Ta cố gắng lục lại ký ức, tựa hồ mới chỉ hơn một năm trước, bên dòng sông lạnh giá, ta nằm thoi thóp trên tảng đá.
Vẻ mặt kinh ngạc quá đỗi của ta có lẽ đã khiến Huệ Giác công chúa hoảng sợ, giọng nói run rẩy: “Tướng quân ngài ấy...!độc của ngài ấy có thể giải không?”
Ta định thần lại, hỏi nàng ấy: “Huynh ấy trúng độc từ khi nào?”
Huệ Giác công chúa nói: “Hơn một năm trước đi.
Ngài ấy trên đường hồi kinh không biết vì sao mà lại rơi xuống nước, bị thương nặng, từ đó đến giờ thân thể vẫn luôn không tốt.”
Nhìn thấy vết thương trên eo Tiết Hàm còn chưa lành, móng tay của ta bấm sâu vào da thịt.
Huệ Giác công chúa lo lắng tột độ: “Thẩm cô nương, nếu cô có thể cứu ngài ấy, ta sẽ cầu xin Hoàng thượng xá tội giết Lý đại nhân của cô, còn nữa, ta sẽ xin Hoàng thượng lật lại bản án của phụ thân cô.”
Đây không phải lời nói đùa.
Ta giết mệnh quan triều đình, lẽ dĩ nhiên sẽ phải chịu tội thích đáng.
Giấy không gói được lửa, những việc mà Lý lão tặc kia làm sớm muộn cũng bị phơi bày, oan khuất của cha ta rồi cũng sẽ được sáng tỏ thôi.
Cho dù nàng ta không nói, ta cũng sẽ cứu Tiết Hàm.
Bởi vì ta còn có chuyện muốn hỏi huynh ấy.
Tiết Hàm nhắm chặt hai mắt, hơi thở yếu ớt.
Ta đưa tay ra bắt mạch cho huynh ấy xong vẫn chưa thu tay lại, bởi vì huynh ấy sốt cao, cơ thể ấm nóng vô cùng.
Trong một khoảnh khắc, ta đã vô cùng hoài niệm hơi ấm này, đã rất lâu, rất lâu rồi ta chưa được cảm nhận lại.
Trị độc xong cho Tiết Hàm thì trời cũng đã tối, thế mà đã qua một ngày rồi.
Trong sân chật kín người, Huệ Giác công chúa là người đầu tiên đi tới, vẻ mặt lo lắng hỏi han.
Ta mệt mỏi nhắm mắt lại, “Huynh ấy đã không sao rồi.”
Huệ Giác công chúa thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức chạy vào trong phòng xem Tiết Hàm.
Trời đất như quay cuồng, ta lắc lắc đầu nhưng vẫn không tránh khỏi việc ngã xuống.
Trong lúc hỗn loạn, có người đã tới kịp thời đón lấy ta, để ta dựa vào lồng ngực huynh ấy.
Ta cười yếu ớt: “Thuấn Hoa...”
“Chúng ta quay về nhé?”
Thanh âm của Thuấn Hoa trầm thấp, ta gật đầu.
Trị độc cho Tiết Hàm đã khiến ta hao tổn hết công lực, ngủ mất ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.
Ta đang ngồi uống bát canh gà thơm ngon thì nghe Thuấn Hoa lão đại không vui nói: “Công chúa gì đó của bọn muội phái người tới nói, nàng ta đã thỉnh cầu Hoàng thượng về chuyện của cha muội rồi.
Hoàng thượng cho gọi muội tới yết kiến.”
Ta cảm thấy không tồi, không trực tiếp xử kiện như vậy lại đúng ý ta.
Ta không sợ đối diện với nhiều người, nhưng giờ đây ta chẳng còn tâm trạng để đóng vai một nữ tử yếu nhược khốn khổ vì phụ thân kêu oan nữa.
Thế nên ta đã lấy mạng Lý lão tặc để khỏi phải nhìn thấy mặt và nghe thấy những lời ngụy biện của lão ta..