Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
Hoàng thượng- Phần 2
- -----------------
Thuấn Hoa đột nhiên hỏi ta: “Muội đi, rồi có quay lại không?”
Ta sững người: “Huynh không đi cùng ta sao?”
Thuấn Hoa bĩu môi: “Bây giờ ta không phải là tiên, mà là yêu.
Kinh thành dưới chân thiên tử, long khí nặng, ta ở đó không ổn.”
Ta nhìn sắc mặt lãnh đạm của huynh ấy, không để lộ chút cảm xúc nào, trong lòng bỗng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Nghĩ nghĩ, ta đặt bát xuống, cầm lấy tay huynh ấy, nhẹ giọng nói: “Ta đương nhiên phải quay lại rồi.
Ta còn muốn luyện thuật trường sinh bất lão với huynh nữa.”
Thuấn Hoa không cười, ta nhìn huynh ấy đầy khó hiểu.
Ánh mắt của huynh ấy mơ hồ, gượng cười nói: “Ta ở đây đợi muội trở về.”
Ta vừa nghi hoặc vừa cảm động, liền vội vàng gật đầu thề thốt.
Làm sao mà lại khiến ta có cảm giác như sắp sinh tử ly biệt vậy?
Huệ Giác công chúa muốn ta hồi kinh cùng bọn họ.
Ba người bọn ta, liệu có đi cùng nhau được không đây? Ta như chết lặng.
Hôn ước của ta và Tiết Hàm vẫn còn đấy, cô công chúa này rốt cuộc là quá ngây ngô, hay là thâm sâu khó đoán đây?
Ta tiễn cô cung nữ tới truyền tin xong thì trầm tư bước một mình ra sân sau.
Đằng sau ngôi nhà này chính là Cửu Giang, sau nhà vẫn còn một cái ao nhỏ.
Bây giờ vẫn là đầu xuân, sen trong ao vẫn chưa lên lá xanh, cành cùng lá khô héo vùi lấp trong bùn.
Nhưng ở một góc khuất nào đó, có một chiếc lá sen đang thò đầu nhọn ra.
Ta chăm chú ngắm nhìn chiếc lá sen kia mà không để ý rằng có người đang tới gần.
Tiết Hàm phải hắng giọng hai lần để thu hút sự chú ý của ta.
Sắc mặt của huynh ấy vẫn rất xanh xao, mặc một tấm áo xanh nhạt, mong manh như một nhành liễu, cảm giác có thể bay đi trong gió.
Những đôi mắt của huynh ấy vẫn sáng ngời và kiên định như ngày nào.
Ta hỏi: “Vết thương đã đỡ hơn chưa?”
Huynh ấy gật đầu, lại hỏi ta: “Của muội thì sao?”
Ta bật cười, đặt tay lên lồng ngực: “Huynh cũng đâu đâm vào nơi yếu hại.”
Sắc mặt huynh ấy trầm xuống, xoay người nhìn lá sen kia thật lâu, lát sau mới hỏi: “Hận ta sao?”
Ta nói: “Từng hận qua.
Sau này nghĩ thông rồi, thì chẳng còn hận nữa.”
Huynh ấy nhìn ta: “Muội nghĩ thông rồi?”
“Đúng vậy.” Ta gật đầu, “Lý Bác kia quyền cao chức trọng, một tờ giấy làm sao có thể lật đổ hắn ta, nhưng trong tay hắn lại có thánh chỉ, muốn lấy mạng của ta thì dễ như trở bàn tay.
Huynh động thủ, có lẽ ta sẽ còn sống; nếu huynh không ra tay, kết cục của ta chỉ là một chữ, chết.
Huynh làm vậy là để cứu ta.”
Tiết Hàm lặng im lắng nghe, khuôn mặt lộ ra vẻ dịu dàng cùng bao dung quen thuộc.
Là sự dịu dàng và bao dung khi ta bị phạt rồi lẻn ra ngoài, là chỗ dựa an ủi khi ta ngủ quên trong thư phòng, là sự đồng hành, bầu bạn khi ta mất đi những bằng hữu mà chỉ có ta nhìn thấy.
Tháng năm trôi qua vội vã giờ đây lại ùa về trong khoảnh khắc này.
Ta không kìm được lòng là bước tới, nhẹ nhàng dựa vào lưng huynh ấy.
“Là huynh giúp ta đỡ đòn khi lợn rừng tinh tấn công ta đúng không?”
Tiết Hàm trầm mặc không nói.
Ta vòng tay qua người huynh ấy, “Thuấn Hoa luôn miệng nói rằng ta được huynh ấy nhặt về, huynh ấy không thay ta giết đám lợn rừng kia, chỉ tiện đường cứu ta lúc hấp hối thôi.”
Người Tiết Hàm run lên, “Ta vẫn là chậm mất một bước....”
Ta hít một hơi thật sâu, ôm chầm lấy huynh ấy, nghẹn ngào nói: “Tiết Hàm, chúng ta đừng trốn tránh nhau nữa được không? Đời người ngắn ngủi, lang bạt kỳ hồ, chúng ta mà còn không sống tốt thì sau này chỉ biết hối hận thôi.
Biết bao lần trước đây chúng ta đã bỏ lỡ nhau, bây giờ ta với huynh về bên nhau, có được không?”
Tiết Hàm nắm chặt lấy tay ta, giọng nói làm lồng ngực run lên.
Huynh ấy nói: “Được!”
Lúc quay lại Trường An, vừa hay Dương Xuân tháng ba.
Trải qua bao nhiêu thăng trầm, cổ thành ngàn năm tuổi này vẫn yên bình, tĩnh lặng như thế, lặng lẽ mà tắm trong nắng mai đầu xuân.
Bao hoạn nạn gian khổ, máu lửa chiến tranh, yêu hận tình thù, phảng phất như một giấc mộng vậy.
Tiết Hàm đích thân truyền chỉ dụ cho ta.
Huynh ấy mặc một thân triều phục, cao lớn uy nghiêm, y phục màu đỏ đậm kia lại càng tôn lên vẻ tuấn tú phi phàm của huynh ấy.
Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.
Ban đầu, là chiếu chỉ của Hoàng thượng khiến gia đình ta lụi bại, giờ đây lại khiến ta sống lại.
Oan khuất của cha cuối cùng cũng được rửa sạch, Hoàng thượng còn truy phong ông ấy lên Hầu tước.
Tỷ phu được phục chức, được thưởng một tòa phủ mới.
Còn về phần ta, báo thù cho cha là để tròn chữ hiếu, là chuyện đáng làm gương cho con cháu trong thiên hạ.
Về tội giết mệnh quan triều đình, trong triều cũng chẳng coi là chuyện to tát.
Chuyện pháp lực của ta, ta cũng đã giải thích rằng ta từng tu luyện pháp thuật qua.
Như vậy có được coi là hạnh phúc không?
Ta vui mừng, vui mừng tới mức lệ rơi đầy mặt.
Cha mẹ đã tạ thế, sống lại là điều không thể, một nhà tỷ tỷ cũng đã phải gánh chịu bao đau thương về cả thể xác lẫn tinh thần.
Còn ta thì sao? Cuộc đời của ta cũng đã hoàn toàn thay đổi rồi.
- -----------.