Sắp xếp mộ phần của Phong Nhất Minh xong xuôi đã gần trưa, Trịnh Dương đứng sau kéo Tô Sầm: “Tô huynh đừng buồn, về thôi.”
Tô Sầm không quay lại, bảo: “Các huynh đi trước, ta ở đây thêm lát nữa.”
Trịnh Dương còn muốn nói gì nữa thì bị Ninh Tam Thông kéo lại, đành đi theo hắn.
Tô Sầm đứng thêm chừng một nén hương, đợi mọi người đi xa rồi mới tiến lên, nắm chặt tấm bia: “Ngươi yên tâm mà đi, còn lại để ta lo.”
Dứt lời, cậu quay người bước đi, không còn lưu luyến.
Vừa qua giờ trưa, cung Thái Cực vừa dùng bữa xong, Tô Sầm đợi ngoài cửa cung hơn nửa canh giờ mới thấy người đi báo tin quay lại, bảo “Đi theo ta”, rồi bước đi thẳng không thèm quay đầu.
Cung Thái Cực và cung Đại Minh, cung Hưng Khánh được gọi là “tam đại nội”.
Sau khi Lý Thích độc chiếm cung Hưng Khánh, nay cung Thái Cực lại bị Lý Thịnh chiếm đoạt, “tam đại nội” lừng lẫy chỉ còn duy nhất cung Đại Minh cho Thiên tử sinh sống.
Khi mới tới, Lý Thịnh hãy còn thu mình, hắn vào ở trong phủ Dự Vương khi Thái tử Sùng Đức chưa được sách phong năm xưa, sau đó quyền thế lớn dần, hắn càng không kiêng dè, không coi quy củ triều đình ra gì.
Đến lúc này Tô Sầm vẫn không hiểu nổi.
Rõ ràng người đoạt ngôi của Thái tử Sùng Đức là Hoàng đế Thái Tông, sau đó đến Thần Tông Lý Tốn kế vị, nhưng tại sao Lý Thịnh lại căm thù Lý Thích đến vậy? Muốn học theo hắn đủ đường, còn phải vượt trên một bậc.
Khác với cung Hưng Khánh, cung Thái Cực ở ngay sát cung Đại Minh, rất nhiều cơ quan ngoài triều được đặt ở trong cung Hưng Khánh.
Nếu Lý Thịnh có ý tạo phản, hành động này chẳng khác nào đặt mình ngay trước cổng nhà Thiên tử, muốn đánh vào cung chỉ cần một bước.
Thực chất, cung Thái Cực được tạo thành từ ba phần, ngoài cung Thái Cực ở giữa ra thì hai bên còn có cung Dịch Đình và Đông Cung.
Mà nơi Lý Thịnh ở là nơi ở của Thái tử năm xưa – Đông Cung.
Vì Thiên tử còn nhỏ chưa lập Thái tử, nên Đông Cung vẫn luôn khép kín từ sau khi Thái tử Sùng Đức qua đời.
Tô Sầm cũng chỉ được nhìn từ bên ngoài vài lần, không rõ bố cục bên trong thế nào.
Trên đường thái giám kia dẫn vào, Tô Sầm không khỏi kinh ngạc, từng viên gạch hòn đá, gốc cây ngọn cỏ ở đây đều giống hệt với tòa nhà ở Lục Gia Trang.
Khi cung biến Vĩnh Long xảy ra, hắn mới chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, vậy mà có thể nhớ được chi tiết đến vậy, còn phỏng lại một ngôi nhà giống hệt ở Lục Gia Trang xa xôi.
Lúc này, Lý Thịnh đang nằm trên giường sưởi, ôm lò sưởi nhắm mắt nghỉ ngơi, làm ngơ với tất cả xung quanh.
Tô Sầm hết cách, đành quỳ xuống: “Thảo dân Tô Sầm tham kiến Vương gia.”
Lý Thịnh nhìn xuống, cười nhếch mép: “Xưa kia ta bảo ngươi gọi Vương gia thì ngươi sống chết không chịu, giờ thì biết điều đấy.”
Lúc ở Lục Gia Trang, Lý Thịnh từng bảo Tô Sầm gọi hắn là Vương gia.
Khi đó cậu chỉ nghĩ Lý Thịnh muốn bắt chước Lý Thích, không biết hắn còn có thân phận này.
“Xem ra tôi rèn một năm qua không hề uổng phí.” Lý Thịnh giơ tay, Tô Sầm bèn đứng dậy.
Cậu không buồn tính toán nợ cũ vớ vẩn với Lý Thịnh làm gì, hỏi thẳng: “Khúc Linh Nhi đâu?”
Lý Thịnh thư thái híp mắt: “Khúc Linh Nhi là người Ám Môn ta, tất nhiên bây giờ đang ở Ám Môn.”
“Ngươi…” Tô Sầm bước lên, rồi lại khựng lại.
Bây giờ cậu không nơi nương tựa, chỉ có thể hạ mình cầu xin: “Ngươi đừng làm khó y.”
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Ám Môn chúng ta tự có cách xử lý kẻ phản bội.” Lý Thịnh nhướng mày: “Với Phong Nhất Minh là vậy, Khúc Linh Nhi cũng thế.”
Tô Sầm siết chặt nắm đấm, cậu biết kiểu gì cái chết của Phong Nhất Minh cũng liên quan tới Lý Thịnh, nay Lý Thịnh thừa nhận cũng đỡ mất công cậu chứng minh.
Thầm tạc trong lòng, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đòi nợ.
“Lúc đầu Khúc Linh Nhi phản bội Ám Môn vì ngươi muốn giết y, sau này y nói cho ta biết những chuyện kia cũng vì ngươi muốn mượn y cho ta biết.
Tuy y không có công, nhưng cũng chẳng có tội, ngươi không nhất thiết phải giết y.”
“Chuyện Ám Môn chúng ta không cần người lo.”
Tô Sầm mím môi, hiện giờ vẫn chưa đến nỗi hết đường cứu vãn, Lý Thịnh còn phải giữ Khúc Linh Nhi lại uy hiếp Kỳ Lâm, tạm thời hẳn y sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng.
Việc cấp bách lúc này là gặp được Lý Thích, Tô Sầm bèn nói rõ mục đích: “Ta muốn vào cung Hưng Khánh.”
“Sao?” Lý Thịnh nhìn lên, nhoẻn nụ cười sâu xa: “Hôm qua người đi vội thế, ta còn tưởng nóng lòng đi gặp tình nhân cơ, sao vẫn chưa vào?”
Vì ngươi thả hai con chó chắn đường chứ sao? Mắt Tô Sầm sắc lẹm, hệt như muốn rạch vài vết trên mặt Lý Thịnh: “Nếu ngươi đã đồng ý để ta điều tra thì phải cho ta quyền ra vào tự do.
Hạn cuối năm nay, một lời của Vương gia đáng ngàn vàng, ngươi không định nuốt lời đấy chứ?”
“Mồm mép tép nhảy.” Lý Thịnh khẽ cười, liếc nhìn thị nữ đang bưng trà tới làm thị nữ kia khựng lại, sau đó hắn quay sang nói với Tô Sầm: “Nhưng người thông minh quan trọng nhất là biết thức thời, bây giờ ngươi đang sắc bén quá, ta không thích, như lúc ở Lục Gia Trang thì hơn.”
Lý Thích đã ám chỉ, Tô Sầm nhìn thị nữ bưng trà, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, cuối cùng cậu mới đi lên nhận tách trà dâng cho Lý Thịnh: “Mời Vương gia dùng trà.”
Đến khi ngón tay của Tô Sầm ửng lên vì nóng, Lý Thịnh mới nhận chén, cười bảo: “Thế này tốt hơn nhiều.”
…
Tô Sầm nện thủ dụ vừa lấy được lên mặt hai thị vệ canh cổng, khí thế tàn bạo quẩn quanh, hung dữ ra lệnh: “Mở cửa!”
Hai thị vệ thấy thủ dụ cũng không nói được gì nữa, họ không vui quay lại mở hé một khe nhỏ, vừa đủ cho một người đi qua.
Tô Sầm đi qua hai người, đẩy cửa thật mạnh, cánh cửa trượt mở “kẽo kẹt”, hai cánh cổng lớn mở tung, phơi bày những điện ngọc lầu quỳnh huy hoàng, bề thế bên trong.
Bấy giờ Tô Sầm mới bước vào.
Cung Hưng Khánh huy hoàng, có bao giờ bé nhỏ như thế.
Lòng tràn nhiệt huyết bước vào trong cổng, Tô Sầm chưa đi được bao xa thì từ từ dừng lại.
Nhìn quanh một vòng, từng viên gạch viên ngói trong này đều thân thuộc với cậu, nhưng không hiểu sao lúc này lại xa cách đến lạ.
Đứng một hồi Tô Sầm mới nhận ra vấn đề, cung Hưng Khánh yên tĩnh quá.
Một cung hiện nguy nga đến vậy mà chẳng có lấy bóng người nào.
Cảnh tượng huyên náo ngày dạo chơi trước kia hãy còn trước mắt, mà nay đã chẳng còn thấy ai, những Đồ Đóa tam vệ bá vai bá cổ cũng không còn nữa, không còn Trần Lăng lúc nào cũng lạnh lùng, cũng không còn những đầu bếp tranh nhau thể hiện.
Tô Sầm chợt hiểu ra tại sao Lý Thịnh không vội giam người vào ngục ngay, hắn muốn Lý Thích ở một mình trong cung điện vắng vẻ này, trông thấy rực rỡ phồn hoa khi xưa dần tàn lụi, rường cột chạm trổ khéo léo dần phủ bụi, như thể hao mòn linh hồn người ta từ bên trong, đau khổ hơn dằn vặt trên xác th1t nhiều.
Tô Sầm hoàn hồn lại bước nhanh hơn, sau đó thì bắt đầu chạy, nỗi sợ dần bao phủ trái tim cậu, bỗng dưng cậu rất sợ Lý Thích sẽ hao mòn đi cùng cung Hưng Khánh.
Cung Hưng Khánh rộng lớn, cậu chạy tìm khắp nơi theo trí nhớ của mình, không có ở Hồ Tâm Đình, không có trên Hoa Ngạc Tương Huy Lâu, cũng không có ở tẩm cung.
Trước đây cậu nghĩ cung Hưng Khánh lớn, nhưng chưa từng nghĩ nó rộng lớn tới vậy, tìm tòi vô tội vạ suốt nửa ngày, thậm chí có những nơi còn xác nhận hai, ba lần.
Sau cuộc tìm kiếm vô ích, có một nơi dần hiện rõ trong tâm trí cậu.
Đó là nơi Lý Thích vẫn hay ở nhất, bởi có chính vụ vướng chân, hắn thường xuyên ở đó thâu đêm.
Cậu tự nghĩ rằng không còn những tấu chương vướng bận ấy thì Lý Thích sẽ không đến đó nữa, hắn dốc hết tâm huyết cho triều đình này, cuối cùng chỉ nhận lại sự phụ bạc.
Suy cho cùng, chỉ có cậu là không cam lòng, còn Lý Thích thì chưa từng oán thán.
Tô Sầm bước chậm lại, mỗi bước chân đều nghĩ nung nghĩ nấu, đến cuối cùng khi dừng lại, ngước nhìn bóng người trên hành lang, mắt bỗng nhòe đi.
Lý Thích mất bao công sức mới gỡ được mớ rễ ngoằn ngoèo của hoa lan, có lẽ vì tới bây giờ hắn mới có thời gian chăm chút, từ khi vào đông, mấy chậu lan này lớn rất nhanh, có mấy cây còn bật cả rễ.
Nhân hôm nay đẹp trời, sau trưa nhiều nắng, Lý Thích tìm mấy chậu hoa trống đổi bồn cho hoa.
Để lâu quá, rễ cây quấn hết vào nhau, trông như một mớ tóc rối.
Lý Thích nghe tiếng bèn ngẩng đầu, tay khựng lại, một khúc rễ lập tức đứt đoạn.
Tô Sầm vội vàng chạy lên, bước nào cũng như giẫm trên bông, cậu bôn ba cả đường, bỏ hết tất cả vượt muôn ngàn núi sống, đến mấy bước cuối cùng đột nhiên không nhấc chân được nữa.
Cậu có bao lời muốn nói, bao nhiêu ấm ức, không cam lòng, phẫn nộ xoay vần trong cổ họng, cuối cùng chỉ thốt được vài chữ run rẩy: “Mấy chậu lan này… vẫn sống sao?”
Lý Thích cười, trong đôi mắt sâu thẳm kia là thứ cậu quen thuộc: “Ở đây hết, muốn đích thân đếm thử xem có thiếu chậu nào không?”
Tô Sầm nhìn hai tay đầy bùn của hắn, nhíu mày: “Sao lại tự làm việc này?”
Vừa cất lời cậu đã suýt cắn vào lưỡi, cung Hưng Khánh lúc này không một bóng người, Lý Thích không tự làm còn đợi ai làm nữa?
Lý Thích không để bụng, chỉ cúi đầu gỡ rễ cây tiếp, vừa làm vừa nói: “Ta có để người khác chạm vào mấy chậu hoa này bao giờ?”
Tô Sầm sửng sốt, rồi chợt hiểu ra, cảm giác chua chát dâng lên trong lòng, cậu phải cắn chặt răng mới kìm nén được.
Cậu nhớ rồi, khi cậu ở đây Lý Thích vẫn luôn tự làm những việc tỉa cây, tưới hoa này, nếu không sao thứ quý giá này có thể sống được tới giờ chứ?
Lúc đầu, cậu chỉ nghĩ Lý Thích chỉ chăm sóc những chậu lan như thú vui tiêu khiển, đến hôm nay mới biết, Lý Thích coi đây như một việc nghiêm chỉnh, chưa từng qua quýt.
Hai người im lặng, Tô Sầm cúi đầu nhìn Lý Thích thong thả gỡ mớ rễ cây rối nhằng, đôi tay kia từng điều khiển giang sơn, phá tan thiên quân vạn mã, nay dính bùn lầy thoăn thoắt giữa những chậu cây vẫn vô cùng thích mắt.
Mãi mới tách được hai gốc cây chuyển sang chậu mới, Lý Thích vừa đưa tay, Tô Sầm đã đưa xẻng cho hắn.
Lý Thích cười nhận lấy: “Tử Húc đúng là người hiểu ta.”
Hai người lẳng lặng phối hợp, ăn ý vô cùng, không lâu sau đã chuyển xong hai chậu qua, sắp xếp đâu vào đó.
Lý Thích đứng dậy vươn người, rửa tay sạch sẽ rồi nhận khăn Tô Sầm đưa sang, bấy giờ mới hỏi: “Đến lúc nào thế?”
“Hôm qua.” Tô Sầm mím môi ngẩng đầu.
Hôm qua cậu tới, hôm nay mới đến đây, cậu cố ý không nói chuyện tối qua ra, muốn xem Lý Thích phản ứng thế nào.
Nhưng chỉ thấy người kia lắc đầu: “Em không nên tới.”
“Em không đến thì ai nên đến? Phong Nhất Minh sao?” Tô Sầm vừa buột miệng đã hối hận, e rằng chuyện Phong Nhất Minh xảy ra, Lý Thích cũng rất khó chịu.
Cậu dịu giọng, nói: “Chính ngài nói nếu một ngày ngài mất hết quyền lực, thân bại danh liệt em vẫn phải ở bên ngài, ngài quên rồi sao?”
“Ta hối hận rồi.” Lý Thích khẽ thở dài: “Không muốn em ở bên ta nữa.”
Hắn đưa tay nhấc sợi tóc tuột ra bên trái Tô Sầm: “Một câu đùa khi ấy không nên trở thành gánh nặng của em, ta hối hận rồi, ta muốn thấy em lấy vợ sinh con, sống bình an nốt quãng đời còn lại.”
“Lấy vợ sinh con? Bình an suôn sẻ?” Tô Sầm nghiêng đầu cười.
Cậu quệt nước mắt vừa ứa ra, đến khi ngẩng đầu chỉ còn lại đôi mắt đỏ ửng: “Suýt nữa ngài được thấy rồi đấy, biết không? Ngài có biết em mất bao nhiêu công sức mới có thể chấp nhận rằng sau này cuộc đời em không còn ngài nữa, phải vất vả thế nào mới đứng dậy bắt đầu lại được.
Em đã đứng trên hỷ đường rồi, đối mặt với tiểu thư nhà họ Vương nổi danh khắp Dương Châu, khách khứa đã đông đủ, tam thư lục lễ chỉ thiếu bước cuối cùng… Bước cuối cùng nữa thôi! Nhưng em lại bỏ chạy, chỉ vì một tin tức không biết thật hay giả về ngài!”
Lý Thích nhíu mày, không biết đang nghĩ đến việc thành thân của cậu, hay trách cậu không thành thân cho xong.
“Giờ đây em bị mọi người xa lánh, mang tiếng xấu theo mình, đắc tội hết những người không thể đắc tội.
Ngài muốn em sinh sống yên ổn, nhưng em phải yên ổn thế nào đây?” Tô Sầm bước lên: “Giờ chúng ta đã là người cùng thuyền, sống cùng sống, chết cũng phải cùng chết, ngài hiểu không?”
Đôi mắt sâu thăm thẳm lại nhìn cậu, Tô Sầm biết, cậu sắp thấy được rồi.
“Ngài gặp chuyện, tất cả mọi người đều biết em phải về, chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ đến em sẽ về sao?” Tô Sầm dồn lại từng bước, ánh mắt sáng rực: “Ngài có nhớ em không?”
Lý Thích híp mắt, không đáp lời.
“Nhớ thế nào?” Tô Sầm tiếp tục lại gần, cậu kéo bàn tay đeo nhẫn ban chỉ của Lý Thích, mười ngón tay xen: “Nhớ thế này ạ?”
Rồi kéo bàn tay kia cọ lên mặt cậu, sau đó dịu dàng hôn nó: “Hay là nhớ thế này?”
Kéo bàn tay kia dịch xuống, tay Lý Thích trượt trên cần cổ trơn mịn, dán chặt bên vạt áo, da dẻ ở đó mịn màng, nóng rực, phập phồng theo nhịp thở: “Hay là…”
“Thôi.” Một tiếng thở dài rất khẽ chợt vang, mắt Lý Thích trở nên hung ác, hắn tóm cổ tay người kia rồi khiêng lên.
Trời đất xoay vần, Tô Sầm đập đầu lên lưng hắn, chưa kịp thở đã lại bị thả xuống mặt bàn gỗ đàn rộng rãi Ninh Vương thường ngồi phê tấu chương.
Đầu cậu đập xuống bàn, Tô Sầm nhíu mày, chưa kịp giơ tay đã bị người kia giam trên bàn.
Vòng tay dần siết chặt, Tô Sầm cảm giác xương cốt khắp người đều đau điếng vì bị siết, hơi thở nóng rực quanh quẩn bên tai, Lý Thích thở dài: “Nhớ chết mất.”.