Trường An Thái Bình


Được nghe lời “nhớ” như ý muốn, Tô Sầm bỗng dưng yên lại, nỗi chua xót dâng lên, cậu vùi vào lòng Lý Thích, vành mắt đỏ lên.

Những ân hận, tủi nhục, ăn năn suốt một năm qua như mở ra một lỗ hổng, trút đi như thủy triều.
Hóa ra không chỉ mình cậu hướng về người kia, cũng không phải không nhớ, chẳng qua là muốn mà chẳng được.
Lý Thích khẽ thở dài, suy tới cùng, hắn vẫn không thể kìm nén được phản ứng bản năng của cơ thể trước con cáo nhỏ này.

Thân thể trước mặt mềm mại, khuôn mặt hàm chứa tình cảm, chỉ riêng vài sợi tóc rối bên trái thôi cũng dễ dàng khiến hắn phát điên, sao có thể không nhớ?
“Lại đây.” Tô Sầm choàng cổ Lý Thích, kéo người lại gần.
Mấy bờ môi quấn quýt, cấu xé lẫn nhau như không ai chịu thua ai, mùi máu tanh dần lan tỏa giữa khoang miệng, rồi lại bị mùi đàn hương nồng hơn che lấp.

Khi Tô Sầm hoàn hồn lại, lưng cậu đã dán lên mặt bàn gỗ đàn lạnh băng, cậu rụt người vào lòng Lý Thích, tiện thể tháo đai lưng.
Nằm xuống bàn lần nữa, Tô Sầm bỗng nhớ ra lần đầu của họ cũng là ở đây, ngay trên chiếc bàn này.

Cậu yêu cầu trao đổi, Lý Thích đồng ý ngay mà không hề do dự.
Giờ nhớ lại mới thấy có vẻ như đã ủ mưu từ lâu.
“Thật ra ngài đã có ý đồ không nên có với em từ lâu rồi đúng không?” Tô Sầm ôm cổ Lý Thích, cười như con cáo con gian xảo.
Lý Thích say mê quấn quýt bên cổ Tô Sầm, có thứ gì đó chậm rãi thức tỉnh trong máu hắn, khiến hơi thở thêm phần nặng nề.


“Từ lúc nào?”
Tô Sầm là thuốc của hắn, có thể an thần, xoa dịu nỗi đau, nhưng cũng là độc của hắn, chất độc ngấm vào xương thủy, không sao dứt được.
Tô Sầm nghẹn lại, tiếng thốt ra hơi run rẩy: “Từ… lúc nào thế?”
Lý Thích dịu dàng nhìn mặt cậu, vén một lọn tóc mai, giọng nói say đắm như một bầu rượu.
“Khi em nghiêm túc tranh luận trong kỳ thi Đình.”
“Khi xem dùng lý luận chặt chẽ bảo vệ Khúc Linh Nhi ở quán trà.”
“Cũng có thể là ở Túc Châu năm xưa, khi thấy em quyết không khom lưng vì một bức tranh.”
“Khi đó đã muốn thử xem, rốt cuộc trong xương người này là cứng hay mềm?”
“Lão già dâm…” Suy cho cùng, Tô Sầm cam nguyện chìm vào trong ánh mắt kia, tan chảy thành nước.
Một khúc kết thúc, dư âm hãy còn.

Tô Sầm ngẩng đầu nhìn rèm trướng phức tạp, mắt cậu vẫn còn nảy lên liên hồi.

Không đợi nhịp thở khôi phục, cậu lại tiếp tục hôn lên.
Một ngày, một ngày thôi, cho mình một ngày buông thả.

Tô Sầm thầm nghĩ vậy.


Dù gì cậu đã đợi ngày này lâu lắm rồi, một khi sợi dây căng chặt kia đứt đoạn, mọi thứ đều đảo lộn.
Khi tia nắng cuối cùng biến mất nơi góc đại điện, ánh sao nối tiếp nhô lên, hai người chuyển từ trên bàn xuống ghế, rồi giờ là dưới đất, cảnh tươi đẹp khắp nơi trước mắt.
Lý Thích choàng áo khoác quanh người họ, sắc trời tối hẳn, không ai thắp đèn, họ bèn để mặc cho bóng đêm từ từ ôm lấy hình dáng đối phương.
Từng làn hương thổi tới trong bóng tối, vừa rồi kịch liệt nên chưa thấy rõ ràng, giờ tĩnh lại mới thấy mùi hương ngày càng nồng.

Tô Sầm bèn hỏi: “Sao chỗ hoa này lại ở đây?”
Cần Chính Vụ Bản Lâu cũng như tên gọi của họ, xây lên để lo việc nước nhà.

Lúc trước Tô Sầm vẫn không thích nơi này lắm, cậu cảm giác chỗ này gò bó Lý Thích quá nhiều, hơn cả là ở trong bầu không khí nghiêm túc thế này khiến cậu cảm giác nếu không cầm đôi quyển tấu chương trên tay thì thật tội lỗi.
Nhưng giờ nhìn lại, trong bóng tối có hai chậu hoa lan đặt hai phía Đông, Tây, xẻng, bình tưới và một đống đất chưa dùng chất sau cửa, nào còn dáng vẻ của thư phòng đệ nhất thiên hạ?
Lý Thích nói: “Ánh sáng ở đây tốt.”
“…” Tô Sầm mở miệng, lý do đường hoàng thế này, cậu không sao đáp được.
Nhưng nghĩ lại cũng không sai, trồng hoa ở thư phòng hay vườn hoa do người quyết định.

Lý Thích thích đọc tấu chương, cậu sẽ đứng cạnh trải giấy mài mực, Lý Thích thích trồng hoa, cậu sẽ đưa xẻng, đưa nước.

Nếu không có thời hạn kia treo ở đó, không ra khỏi đây cả đời có sao?
“Nhà họ Vương kia là thương nhân à?” Lý Thích cúi đầu, hỏi.

Tô Sầm cười thầm, cậu biết ngay lão cáo già này vẫn để bụng chuyện thành thân mà, bèn đáp: “Tuy là thương gia nhưng cũng là dòng dõi thư hương, nhà có ông cụ từng là tiến sĩ khoa cuối tiền triều, sau này thời cuộc bấp bênh mới chuyển nhà tới Dương Châu, chuyển sang buôn bán, nhưng vẫn không bỏ quên chút lễ nghi, thi thư nào.”
“Nếu môn đăng hộ đối, việc gì em phải…”
“Em vào kinh chuyến này chưa biết mai này ra sao, không rõ sống chết thế nào, tội gì làm khổ con gái nhà người ta.” Tô Sầm ủ ê nói, rồi lại nhanh miệng cắn lên yết hầu người kia ngay: “Chắc chuyện em từ hôn đã lan ra ngoài Hoài Nam đạo rồi, cha em tức giận đuổi khỏi nhà, em không về Tô Châu, Dương Châu được nữa, nếu ngài không chịu chứa chấp em, em… em sẽ…”
Lý Thích cười: “Em sẽ cắn chết ta à?”
Tô Sầm cụp mắt: “Thì em thật sự không còn chốn yên thân nữa.”
Lý Thích khẽ thở dài.

Hắn biết lần này Tô Sầm tới đây đã cắt đứt mọi đường lui rồi.

Dù cho vẫn còn đi chăng nữa, hắn cũng không thể để mặc cậu tiếp tục bị cuốn vào vòng xoáy này.
Nhưng chuyện tới nước này, hắn cũng chỉ có thể ôm cậu vào lòng, thủ thỉ an ủi: “Được rồi, ta thu nhận em, ta cần em.”

Ngủ thẳng đến khi mặt trời đứng bóng, sáng hôm sau Tô Sầm tỉnh dậy, tấm áo trên người vẫn còn, giường bên cạnh thì đã lạnh hẳn.
Cậu choàng tỉnh, tới khi trông thấy Lý Thích đứng ngoài điện chăm cây mới yên tâm trở lại.
Một đêm phóng túng như đã cách một đời.

Rón rén nhặt lại y phục rơi tán loạn hôm qua rồi mặc vào, cậu bước nhanh lên trước, ôm vòng hông khỏe khoắn kia từ sau, không chịu buông tay.
Lý Thích dừng tay lại, vỗ nhẹ lên bàn tay quấn quanh hông mình: “Ngủ ngon không?”
“Ngon lắm, chưa ngủ ngon như vậy bao giờ.” Tô Sầm dựa lên lưng hắn, khẽ nói, rồi lại lười miếng nằm ngửi mùi đàn hương trên người Lý Thích, mãi mới quyến luyến ngẩng đầu: “Em phải đi rồi, người xấu lộng quyền, Tô đại nhân phải đi diệt gian trừ ác.”
Lý Thích đưa lò sưởi bên cạnh cho Tô Sầm: “Làm hết sức, còn lại nghe ý trời.”
Tô Sầm lại nói từng chữ: “Việc do người quyết định.”

Vừa ra khỏi cung Hưng Khánh đã thấy xe ngựa chờ sẵn bên ngoài, Trịnh Dương đang tựa lên xe ngựa, trò chuyện câu được câu chăng với người bên trong.

Thấy Tô Sầm ra, y lập tức lên đón: “Thiếu gia của ta ơi, cuối cùng huynh cũng ra rồi.”
Tô Sầm ngại ngùng day mũi, cậu ở trong kia say giấc đêm xuân giữa giường êm nệm ấm, để mặc Trịnh Dương hít gió lạnh sáng sớm bên ngoài.

Áy náy không thôi, cậu bèn đưa lò sưởi cho Trịnh Dương: “Cầm sưởi ấm này.”
Trịnh Dương ôm lò sưởi, vừa đi vừa hỏi: “Cậu nói sao? Có phải Lý Thịnh hại cậu không? Lão thái giám kia ở đâu ra? Cậu có quen không?”
Tô Sầm chợt khựng lại, bấy giờ mới nhận ra cậu chưa nói câu nào với Lý Thích về vụ án này.
Cậu chắc chắn Lý Thích bị kẻ gian hãm hại, nhưng lại bị tình d*c che mắt, không hỏi han câu nào.

Giờ Trịnh Dương hỏi tới cậu mới nhớ ra, không khỏi xấu hổ.
Giờ cũng chỉ có thể trả lời cho qua: “Điều tra là biết ngay thôi.”
Tới gần xe ngựa, Trịnh Dương bước chậm lại, chần chừ nói: “Có chuyện này, huynh nghe ta nói trước đã…”
Tô Sầm dừng bước nhìn sang, đúng lúc này cũng có tiếng động vang lên trong xe, một người vén rèm bước xuống.
Tô Sầm quay lại, nhìn Ninh Tam Thông.
Sau chuyện đó, Trịnh Dương cũng biết quan hệ sâu xa giữa phủ Thái phó và Thái tư Sùng Đức, biết Ninh Tam Thông từng lừa Tô Sầm giúp Lý Thịnh, bèn khó xử nói: “Ninh Tam cũng muốn giúp.”
Ninh Tam Thông nghiêng đầu cười với Tô Sầm: “Trương đại nhân nói Đại Lý Tự nghe huynh sai khiến hết, không biết Tô huynh còn chấp nhận ngỗ tác này nữa không?”
Tô Sầm im lặng nhíu mày, Ninh Tam Thông cười khổ: “Tô huynh vẫn không tin ta.”
Tô Sầm nhìn hắn một hồi, mới nói: “Bây giờ về phe ta là đối đầu với Lý Thịnh, có thể sẽ liên lụy tới huynh, thậm chí cả phủ Thái phó, huynh nghĩ kĩ chưa?”
Ninh Tam Thông khẽ cười: “Nếu là điều lòng ta quý trọng, dù cửa tử cũng chẳng nề hà.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận