Trường An Thái Bình


Tô Sầm quan sát sắc mặt Lý Thích suốt dọc đường.
Từ khi Ninh Vương trao quyền tới nay, đã hơn một tháng rồi không vào triều sớm.

Tháng này, văn võ khắp triều đã thoát khỏi sự “chuyên quyền” của Ninh Vương, dưới sự dẫn dắt hài hòa như tắm gió xuân của Tô tướng và Thiên tử nhỏ, triều đình bước vào trạng thái vui hưởng thái bình, người người nêu ý kiến, nhà nhà đua tiếng hót.

Tuy cũng có lúc tranh cãi mặt đỏ tía tai, nhưng không ai tranh vì tư lợi cá nhân nữa.

Những người này đã thấm thía nỗi khổ đấu tranh đảng phái, mắng kẻ chia bè kết phái còn hơn cả mười tám đời tổ tông, cả mấy lão thần đã rụng hết răng cũng có thể lao lên cắn.
Nhưng Tô Sầm vẫn cảm thấy không yên lòng.

Nói cho cùng thì cảm giác này cũng hơi quen thuộc, giống như ngày xưa đi học bị thầy giáo kiểm tra bài, phải vắt óc nghĩ xem mình làm gì chưa tốt, rồi quan sát xem hôm nay thầy có vui không, tự dưng kiểm tra đột xuất để làm gì?
Tô Sầm lén nhìn Lý Thích, người này tự dưng nổi hứng trên triều với mục đích gì đây?
Tất nhiên Lý Thích không biết những suy nghĩ quanh co của cậu, song cũng bị nhìn mãi đâm ngại, bèn kéo cậu vào lòng, cúi xuống nhìn người trước mặt: “Nghĩ gì đấy?”
“Em nghĩ…” Tô Sầm chợt híp mắt đầy gian xảo: “Nghĩ xem khi quyền thần một triều mất quyền rồi, đám đại thần ngài đắc tội khi xưa sẽ không ức hiếp ngài chứ?”
Lý Thích bật cười: “Họ ức hiếp ta thì Tô tướng sẽ làm gì?”
Tô Sầm nổi hứng, nâng cằm hắn làm bộ quan sát: “Vương gia làm quan nhiều năm, hiểu rõ lề thói quan trường mà, phải không?”
Rõ là nói đến vụ giao dịch của họ lúc đầu.

Khi đó chức quan của cậu còn thấp, hắn thì quyền thế ngập trời, cậu cùng đường mới tìm đến Lý Thích.

Nay thân phận thay đổi, Tô Sầm hờ hững ám chỉ, cáo con muốn trở mình, cũng muốn có ngày đè đầu Ninh Vương, rửa mối nhục xưa.
“Tô tướng oai phong quá.” Đôi mắt nguy hiểm của Lý Thích nheo lại, hắn trở tay phát xuống, mông Tô đại nhân lập tức nở hoa: “Ranh con.”
Tô Sầm nhe răng kêu: “Em học ngài hết đó!”
Sau đó lại ăn thêm phát nữa: “Cái tốt thì không học.”
Tô Sầm bị đánh hai phát không giận được nữa mà mỉm cười, liếc mắt đưa tình nhìn hắn: “Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn, biết rõ là không tốt sao lúc trước còn muốn em?”

Hai bàn tay Lý Thích nhẹ nhàng x0a nắn nơi vừa bị đánh đau, vừa trêu chọc vừa tình cảm, than: “Ai bảo chỗ này trí mạng thế chứ.”
Xe của Ninh Vương nào có ai dám cản, xe ngựa chạy thẳng vào cung Đại Minh, đến khi không tiến lên được nữa hai người mới bước xuống, cùng đi về phía điện Tuyên Chính.
Tô Sầm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, mày sắc mắt tinh, dù không còn quyền thế như xưa vẫn ngời ngời khí thế.

Trước giờ, cậu vẫn luôn lặng lẽ đi sau người này, nhìn bóng lưng rộng rãi vững vàng của hắn, không dám nhìn ngó cũng chẳng dám vượt qua, chỉ cần chạm được vạt áo bị gió thổi tung của hắn là mãn nguyện rồi.

Không biết từ khi nào, Lý Thích đã bước chậm lại đợi cậu, đến hôm nay hai người đã có thể sóng vai bước đi trước tất cả mọi người, các đại thần vào triều gọi “Tô tướng”, rồi kính trọng thêm một tiếng “Vương gia”, mà chẳng có ai cảm thấy có gì bất thường.
Vào cổng Chiêu Huấn, bắt gặp đại thái giám của Nội Thị Giám đang tươi cười bước đến: “Ôi, bái kiến Vương gia, Tô tướng ạ.

Khéo quá, Nội khố mới nhận được ngự tửu tiến công năm nay, bệ hạ bảo nô tài đi chọn mấy vò ngon đưa sang phủ đây ạ.”
Lý Thích nhướng mày: “Đến phủ của ai?”
Thái giám nghẹn lời: “Dạ…”
Tô Sầm không tỏ vẻ gì, nhưng tai thì lặng lẽ đỏ ửng.

Lý Thích không đùa với thái giám này, mà đang đùa giỡn cậu.

Bây giờ có ai không biết Tô tướng ở trong cung Hưng Khánh, đưa đến phủ của ai chẳng như nhau.
Lý Thích vẫn không chịu buông tha, hắn hỏi tiếp: “Đưa cho ai thì phải nói rõ ra trước, ngộ nhỡ lúc nào có người lấy cớ tìm rượu của mình xuống hầm rượu của ta, rồi nhận lầm bê đi mất mấy vò rượu ngon lâu năm thì ta biết tìm ai để đòi đây?”
Mặt Tô Sầm cũng đỏ theo.
Tô tướng thích trà, nhưng mê rượu hơn cả, đã thế còn quen uống ngon đâm kén chọn, chỉ uống rượu ủ trên mười năm, từ ngày vào cung Hưng Khánh thì càng như chuột vào vại gạo, không thể cứu vãn.

Một ngày kia Lý Thích hứng khởi xuống kiểm tra hầm rượu của mình, suýt thì tưởng rằng cung Hưng Khánh có trộm, làm đám Trần Lăng cũng bị phạt một trận đòn.

Đến một đêm xuân nào đó lăn lộn dữ quá, một vò rượu lăn ra từ dưới gầm giường, nhìn xuống, Lý Thích mới biết trộm trong cung Hưng Khánh từ đâu tới.
Ngàn phòng vạn phòng không phòng được giặc nhà, ai ngờ được hằng đêm sau khi dỗ hắn ngủ, Thừa tướng một triều còn lén lút xuống gầm giường uống vài ngụm?

Thái giám kia hiểu ngay, cười sâu xa, đáp: “Đều có, có hết ạ, mỗi món hai phần, sẽ đưa riêng sang cho hai ngài.”
Lý Thích nghĩ lại, thấy hầm rượu của mình cũng nên tích trữ thêm rồi, bèn hỏi: “Có những rượu gì?”
Thái giám nọ đọc vài cái tên, đều là rượu ngon hảo hạng các nơi, thế nhưng nhà có vị tổ tông kén chọn vô cùng, thích rượu trắng hơn rượu đục, rượu gạo hơn rượu lúa mạch, rượu Hoàng Khúc hơn rượu Hồng Khúc.
Gần đến điện Tuyên Chính, Lý Thích lại đổi ý, nói với thái giám kia: “Đi, ta đi xem cùng ngươi.”
Tô Sầm nhíu mày: “Đến giờ vào triều rồi.”
Lý Thích khẽ cười: “Em là Thừa tướng một triều, ta không phải, chỉ là một Vương gia nhàn tản không có quyền, ta sợ bị đám đại thần kia ức hiếp.”
Tô Sầm: “…”
Sao vẫn còn nhớ vụ này vậy?
Hôm nay triều đình bàn về chuyện thư hòa thân Khả hãn Đột Quyết A Sử Na Mạc Hòa gửi tới, đề nghị Đại Chu đưa một công chúa đi hòa thân, hắn sẵn lòng kết duyên liền cành với Đại Chu, lập mối quan hệ “Tần Tấn chi hảo”.
Nói đến A Sử Na Mạc Hòa thì không thể không nhắc tới “Biến loạn Thiên Thành” năm xưa.

Năm đó Lý Thịnh tập kết rất nhiều thế lực Thổ Phiên tại biên cảnh Đại Chu, lấy đó chống lại Lý Thích.

Sau khi Lý Thịnh tự vẫn ở điện Hàm Nguyên, đám người Thổ Phiên kia chưa thôi ý định, muốn nhân lúc loạn lạc kiếm chút béo bở ở biên giới Đại Chu.
Khi ấy, triều đình bận rộn giải quyết sự vụ sau biến loạn, Lý Thích không hơi đâu lo chuyện biên cương.

Đúng lúc này, Đột Quyết vẫn luôn nghỉ ngơi hồi sức chủ động ra trận, cản hết quân đội Thổ Phiên ở ngoài biên giới Đại Chu.
Theo lời Mạc Hòa, hắn đang báo đáp ơn tha mạng của Kỳ Lâm năm xưa, nhưng Tô Sầm hiểu rõ, sau chuyện này nguyên khí của Thổ Phiên tổn hại, Đột Quyết thừa cơ thôn tính phần lớn thế lực Thổ Phiên, Đại Chu còn mang ơn hắn.

Từ đó về sau họ sẽ đứng đầu các bộ lạc Mạc Bắc, không còn ai có thể đối địch.
Tô Sầm không thể không nhìn nhận lại vị Khả hãn Đột Quyết trẻ tuổi này.

Vừa thành niên không lâu đã mượn chuyện Tiêu Viêm tạo phản để giành lại ngôi Vương từ Diệp hộ một tay che trời, sau lại dẹp yên Thổ Phiên, mở rộng lãnh thổ nhờ “Biến loạn Thiên Thành” này.


Hắn luôn đưa ra được quyết định chính xác nhất vào thời cơ thích hợp nhất, hoàn toàn không giống một thiếu niên.

Hắn chỉ nói lần này muốn báo đáp Kỳ Lâm, nhưng Tô Sầm không dám quên, người ra lệnh tiêu diệt bộ lạc A Sử Na năm xưa là Lý Thích.
Nếu hắn thật lòng muốn kết thông gia với Đại Chu thì tốt, nhưng nếu muốn mượn quan hệ với Đại Chu để mở rộng bản đồ, rồi sẽ có ngày hắn trở thành kình địch của Đại Chu.
Nay thế lực trong triều cũng chia thành hai phe, một bên là phe vô tư, cho rằng hiện giờ Đại Chu hùng mạnh, một Đột Quyết nho nhỏ không có gì phải sợ.

Huống chi người ta vừa giúp mình, yêu cầu cũng hợp lý, có lý do gì để từ chối?
Còn một bộ phận khác là phe lo xa, tuân theo suy nghĩ người khác tộc không phải người lương thiện, kiên quyết phản đối cách làm có thể sẽ nâng đá đập chân mình này.

Hơn nữa dù Mạc Hòa không phản, có ai đảm bảo con cháu đời sau không phản không? Một khi con sói này hùng mạnh, ai có thể nhốt lại được?
Hai phe tranh cãi mặt đỏ tía tai, Thiên tử mới mười bốn tuổi ngồi trên ngai vàng cũng vô cùng khó xử.

Đây là việc lớn đầu tiên cậu quyết định sau khi tự chấp chính, còn là chuyện liên quan tới vận mệnh Đại Chu.

Nếu từ chối thì thành ra Đại Chu hẹp hòi, còn nếu đồng ý, lại sợ nuôi hổ hại mình, chọn thế nào đây?
Thiên tử nhỏ khó xử, quyết định ném gánh nặng này cho người khác, cậu nhìn xuống đại điện, cười hỏi: “Tô tướng, khanh thấy sao?”
Tô Sầm suy nghĩ một lát, đứng ra khỏi hàng, chắp tay với thánh thượng: “Thần tán thành hòa thân.”
Dưới sân đình ồ lên.
Ôn Tu là đại diện của phe lo xa, hắn nhíu mày, chân thành nói: “Tô Sầm à, cậu hãy còn trẻ, không biết lòng người hiểm ác, bây giờ cậu thấy Mạc Hòa tốt là vì hắn vẫn chưa nhe nanh với Đại Chu đấy thôi.

Một khi Đại Chu giơ cổ ra cho hắn có cơ hội, hắn nhất định sẽ nhào lên cắn xé.”
Tô Sầm vừa định lên tiếng, Thiên tử nhỏ ngồi trên cao đã nói tiếp: “Thật ra trẫm cũng đồng ý với ý kiến của Tô khanh, bởi vì thật sự không có lý do từ chối.

Hắn muốn giao hảo với chúng ta mà chúng ta lại không đồng ý, chẳng phải ép Đột Quyết sang phía đối lập với Đại Chu sao? Mà dù không thế chăng nữa, nếu Mạc Hòa lòng lang dạ sói thật sự thì vẫn còn hoàng thúc mà, chúng ta không sợ.”
Tô Sầm tán thành gật đầu, vừa định lên tiếng lại bị Ôn Tu cắt đứt: “Thưa bệ hạ, Đại Chu không thể chịu thêm dày vò nữa, không giao hảo với họ thì cũng thôi, nhân lúc Đột Quyết vẫn chưa mọc đủ nanh vuốt, hãy cắt hết đi! Huống chi Vương gia nay đã cao tuổi, không thể…”
Chưa nói hết câu họ đã nghe tiếng hắng giọng bên ngoài đại điện, nói Tào Tháo là Tào Tháo tới, người “cao tuổi” nào đó bỗng xuất hiện trước mặt mọi người.
Chân Ôn Tu run lên, lảo đảo thấy rõ.
Lý Thích thong thả bước lên, đứng giữa triều đình, khắp đại điện không một tiếng động.

Dù nay Lý Thích đã buông quyền, nhưng uy nghiêm trên triều vẫn không hề suy giảm, đám đại thần vừa tranh luận mặt đỏ tía tai thấy người này là lập tức im như thóc.
“Hoàng… hoàng thúc.” Thiên tử nhỏ hoàn hồn trước, ra lệnh: “Mau lấy ghế cho hoàng thúc.”
Đám thái giám bên cạnh tức khắc kê chiếc ghế tựa gỗ đàn điêu khắc lên, đặt phía trên quần thần.
Để chứng minh mình vẫn chưa đến nỗi “cao tuổi”, Ninh Vương không ngồi xuống mà đứng vịn lưng ghế, nhìn xuống quần thần: “Nói tiếp đi.”
Ai dám nói nữa.
Sau một hồi yên lặng, Lý Thích cụp mắt, phất tay áo: “Không nói à? Không nói thì bãi triều đi.”
Các đại thần: “…”
Vậy là chủ đề có thể tranh luận cả ngày đã kết thúc khi vừa bắt đầu, các đại thần được về nhà ăn trưa lần đầu tiên từ khi Thiên tử nhỏ chấp chính.
Nhìn quần thần lui xuống, Ninh Vương lại nói: “Ôn tướng à…”
Ôn Tu đang bước ra cửa, nghe tiếng thì vấp chân vào bậc thềm, suýt cắm đầu xuống đất.
Lý Thích nhếch mép: “Ôn tướng cẩn thận, nói sao cũng già cả rồi, tay chân lẩm cẩm mà ngã gãy là khó lành lắm, nếu lực bất tòng tâm rồi thì lui xuống cho người tài khác lên cũng được.”
Ôn Tu chắp tay, luôn miệng nói “Vương gia nói phải” thì Lý Thích mới cho đi.

Hắn quay lại nhìn người nào đó đang bụm miệng cười thầm, trừng mắt nói: “Còn cười nữa!”
Tô Sầm lập tức dừng cười.
Trên đường về mặt Lý Thích vẫn lạnh tanh, Tô Sầm buồn cười mà không dám, chỉ có thể cẩn thận dỗ dành khuyên nhủ, sợ Lý Thích lên cơn tức cách chức Ôn Tu thật.
“Ôn tướng không có ý gì đâu mà, không phải nói ngài già thật đâu.

Hắn cũng đâu có nói bây giờ, là mười, hai mươi năm sau cơ, lúc đó em cũng già rồi, ai mà chẳng có lúc tuổi già.

Vả lại tuy Ôn tướng nói chuyện không dễ nghe, nhưng thực ra vẫn luôn hướng về ngài mà, không phải hắn không đành lòng để ngài ra Mạc Bắc ăn cát nữa sao?”
Lý Thích cười khẩy: “Hừ.”
Tô Sầm: “…”
Cao tuổi chỗ nào, rõ ràng vẫn là trẻ con!
Tô Sầm hạ quyết tâm: “Vương gia có tuổi hay không em rõ nhất mà, đâu tới lượt người khác nói!”
“Ồ?” Cuối cùng Lý Thích cũng nhướng mày: “Thế Tô tướng thấy sao?”
Tô Sầm thầm nghĩ, hai chú cháu nhà này đúng là cùng khuôn đúc ra, chỉ biết hành cậu, lời nói cũng y hệt nhau nữa.
Tô Sầm đỏ tai ho một tiếng, nói nhỏ: “Giờ chân em vẫn còn run đây.” Lý Thích nghe xong mới thôi nhăn nhó, hắn cười phá lên ôm cậu vào lòng, mặt mày nghiêm túc làm việc không nghiêm túc: “Để ta xem chân Tô tướng bị làm sao nào.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận