Quả nhiên đường núi vô cùng gập ghềnh, sát đường là vách núi cheo leo dựng đứt, nơi rộng nhất cũng không quá một trượng, mà hẹp nhất thì chỉ đủ một người một ngựa nép vách núi mà đi. Đường núi trơn trượt, bất cẩn chút là lảo đảo, đi được nửa đường thì ngựa cũng không chịu đi nữa, Tô Sầm phải xé áo bọc bốn móng ngựa lại mới đi tiếp được.
Đến một đoạn dốc đất đá sập xuống, rộng đến mấy trượng, đi vòng qua thì quá tốn thời gian. Tô Sầm cắn môi vung roi giục ngựa, dồn hết sức nhảy qua, đến khi đáp đất cũng chỉ cách vực mất tấc, cậu sợ toát mồ hôi.
Khúc Linh Nhi và một viên quan cũng vượt qua an toàn, người còn lại thì gặp chuyện ngoài ý muốn, vốn đã sang tới nơi rồi nhưng vì đá lở mà trượt xuống. May có Khúc Linh Nhi nhanh tay nhanh mắt kéo người lại, ngựa thì rơi xuống vực sâu vạn trượng, bỏ mạng trong chớp mắt.
Viên quan kia được kéo lên cũng ướt quần, ngồi phịch xuống đất mãi mới bình tĩnh lại.
Tô Sầm áy náy, nhưng lại vội lên đường, bèn bảo hai viên quan ngồi nghỉ rồi hẵng đi, sau tập hợp ở Từ Châu là được, khi về sẽ luận công mà thưởng, tất nhiên cậu sẽ không cố ý làm khó họ.
Viên quan ngồi dưới đất đứng dậy lắc đầu, đi tới đây rồi cũng không quay lại được nữa, đi cùng nhau còn chăm sóc được cho nhau.
Thế là Tô Sầm và Khúc Linh Nhi cưỡi chung một ngựa, để con còn lại cho viên quan kia, bốn người lại tiếp tục lên đường.
Về sau đường rộng hơn đôi chút, cũng bắt đầu có dân cư, Tô Sầm nhìn ruộng nương bị nước nhấn chìm cùng những căn nhà chỉ còn lại nóc dưới chân núi, nhíu mày hỏi: “Đây là nơi nào?”
Một viên quan giục ngựa lên, nói: “Đây là thôn Tào ở chỗ đê vỡ, dòng chảy phía Bắc đứt đoạn, nước sông chảy về Nam ngập úng phá hủy vô số ruộng nương, thôn này đã bị phá hủy hết rồi, dù sau này nước rút thì phòng ốc ngâm nước lâu ngày như thế cũng không ở được nữa.”
Tô Sầm lại hỏi: “Trong thôn này cũng phải có trăm khẩu, thôn dân đi đâu hết rồi?”
Viên quan gãi đầu: “Thế thì tôi không rõ.”
Tô Sầm gật đầu: “Về nhớ bẩm báo lại y thực, tiền cứu trợ nên có thì không thể thiếu đồng nào, phải giao hết đến tay thôn dân.”
Viên quan kia đáp “Dạ”, trong lòng lại có thêm vài phần hảo cảm với vị khâm sai đại nhân trẻ tuổi này. Những năm qua tranh đấu đảng phái trong triều kịch liệt, ai ai cũng đầu rơi máu chảy vì tiền vì quyền, người thật sự vì dân thì ngày càng ít đi. Họ chỉ là quan nhỏ, không được lợi lộc gì, nhưng cũng đã quen với đám chóp bu xu nịnh đứng giữa đút túi riêng, nay được thấy một người như dòng suối mát trong thế này, tuy không với tới nhưng lòng vẫn noi theo, món lương khô thiu ăn mấy ngày qua cũng không còn nghẹn ứ như trước nữa.
Trong lúc thất thần, bỗng nghe tiếng ầm ầm rền vang, chưa kịp nhận ra chuyện gì hắn đã thấy Tô Sầm hét lớn: “Lùi lại!”
Vừa quay đầu nhìn đã lập tức sững lại!
Đất cát ào ào trút xuống từ trên cao, hiển nhiên là bị nước mưa thấm lâu, đất đá tơi xốp nên mới lở!
Mấy con ngựa sợ hãi hí dài, hoảng loạn bỏ chạy. Bùn đất bọc lấy đất đá nhanh chóng bao phủ những người bên dưới với khí thế hủy diệt.
Trong lúc hoảng loạn, Khúc Linh Nhỉ chỉ thấy có người đẩy mình một phát rơi xuống từ trên ngựa, đầu đập mạnh vào vách đá, nhưng cũng nhờ thế mà thoát được đợt này.
Ngay sau đó, y thấy Tô ca ca của y cùng ngựa rơi xuống vực sâu vạn trượng!
…
Ngoài sáu mươi dặm, thành Từ Châu.
Thuyền qua lại như thoi đưa, tìm kiếm những người dân còn sống sót khắp nơi, tuy phòng ốc sụp đổ, khắp chốn tan hoang, nhưng không hề có cảnh kêu khóc lầm than.
Lý Thích đến Từ Châu là mùng hai tháng bảy, vừa đến nơi nhìn thế nước ngoài thành, hắn đã lập tức lệnh cho di dời dân chúng trong thành, tạm rút vào trong núi Tê Phượng.
Cũng nhờ có Ninh Vương nhìn xa trông rộng, đêm mùng bốn tháng bảy Hoàng Hà vỡ đê, may sao thương vong không lớn, phần lớn đã di chuyển vào núi Tê Phượng, chỉ còn một phần nhỏ những lão già ngoan cố tử thủ, không chịu sơ tán.
Khi đê vỡ, Lý Thích đang khuyên những người này trong thành.
Tô Sầm nói không sai, không thấy người cuối cùng thoát hiểm, Ninh Vương sẽ không rời đi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Thích dẫn những người dân chưa sơ tán lên đài Hý Mã trên cao trong thành, gần như vừa bước lên cổng thành thì nước lũ tràn vào, lập tức nhấn chìm thành Từ Châu.
Đợi khi Thứ sử Từ Châu Lương Phương phái thuyền qua đã là ngày hôm sau, mà khi ấy phong tấu chương nước lũ phá đê, không rõ tung tích Ninh Vương đã gửi đi rồi.
Cách xa ngàn dặm, chuyện đến nước này Lý Thích cũng không làm gì được, hắn không lo chuyện trong triều, dù có hỗn loạn nhất thời thì sau khi biết tin hắn không sao cũng sẽ ổn định lại.
Mà hắn lo cho người kia.
Vốn dĩ hắn không báo trước mà rời kinh chắc chắn người kia đã tức giận rồi, thêm chuyện này nữa, hắn thật sự không lường được Tô Sầm sẽ phản ứng thế nào.
Tô Sầm làm việc chưa từng khiến hắn thất vọng, nhưng cũng chính vì vậy mà cậu đặt mình vào nguy hiểm nhiều lần, không màng sống chết, mình đầy thương tích.
Sớm biết vậy hắn đã thu phục người kia cho ra nhẽ trước khi đi rồi, ép bức cũng được, dụ dỗ cũng được, bắt người nọ thề không được rời khỏi Trường An. Nếu không được nữa thì làm cậu không thể xuống giường mười ngày nửa tháng cũng được.
Lý Thích khẽ thở dài, nhận ra có người đến, hắn dừng suy nghĩ, nhìn sang.
Nơi đây là một hành cung trên núi Tê Phượng, tính ra chắc là hoàng đế tiền triều bỏ tiền xây dựng khi tại vị, cũng chính vì vậy mà tuy chưa từng có hoàng đế nào đến hành cung này, lại được xây dựng rất xa hoa, thậm chí còn được coi là một thắng cảnh ở Từ Châu. Cũng nhờ có hành động phung phí vô độ này của Hoàng đế Đại Nghiệp mới giúp bách tính Từ Châu không phải màn trời chiếu đất, trôi giạt đồng hoang.
Lấy tiền mồ hôi nước mắt của dân, nay trả lại cho dân, cũng coi như dùng hết tác dụng.
Người đến là Kỳ Lâm, hắn vừa kiểm kê người và vật tư trong hành cung, qua báo cáo: “Trong hành cung có hai vạn thạch lương thực, cộng thêm mười vạn thạch chuyển từ Từ Châu qua, đủ cho dân chúng ở đây ăn một tháng.”
“Vẫn chưa đủ.” Lý Thích nói: “Phải tính toán xa hơn, lỡ như một tháng sau nước lũ chưa rút, mười vạn dân ở đây không thể bỏ đói được. Hạ lệnh điều thêm lương thực từ các nơi Hoài Bắc, Túc Châu, Giang Nam tới đây, đồng thời chuẩn bị sẵn áo bông, chăn bông phòng trời lạnh. Chắc trong thành Từ Châu không còn người nữa, nhưng không thể bỏ rơi bất cứ bách tính vô tội nào.” Khẽ gõ lên nhẫn ban chỉ: “Đi đi.”
Kỳ Lâm nhận lệnh, song vẫn đứng nguyên tại chỗ, cuối cùng hắn nói: “Vừa nhận được thư của Trần Lăng, nói Tô đại nhân và Linh Nhi đã rời kinh, phụng mệnh Thiên tử qua điều tra chuyện đê điều Từ Châu.”
Tay Lý Thích khựng lại, không hiểu sao tim bỗng thít chặt. Hắn nhìn ra biển nước mênh mông ngoài thành Từ Châu, mãi lâu sau mới nói: “Ta biết rồi.”
…
Mưa vẫn chưa tạnh, Tô Sầm lại tỉnh dậy vì đau, khắp người cậu không chỗ nào không đau, đau như bị tháo rời ra vậy. Đất cát ngập đầy trong miệng, vừa ho hai phát đã không dám cử động nữa, nhìn ngó xung quanh. Bây giờ cậu đang ở trên một cây thông núi cao mọc ngang trên vách đá, mỗi lần nhích nhẹ thôi cành cây đã rung theo, ai biết được lúc nào sẽ gãy.
Trụ trì ở chùa Thảo Đường nói đúng thật, cậu thời vận không tốt, một trận đá lở khó gặp như vậy mà dội ngay xuống đầu cậu, trời không ủng hộ, cậu biết đi đâu lý sự đây?
Thử nhích cánh tay cẳng chân, vẫn còn cảm giác, chắc là chưa mất cái nào, chẳng qua là chỗ nào cũng đau không chịu nổi, làm cậu bỗng không phân biệt được chỗ nào là đau nhất nữa.
Nghĩ hồi, đành mặc đấy, cứ vắt vẻo giữa chừng núi thế này thôi, cậu cũng đâu thể leo trèo như khỉ được, tay chân còn nguyên thì có làm được gì? Nếu cuối cùng phải chết đói ở đây thì ngã chết luôn từ đầu còn hơn.
Tô Sầm híp mắt mặc mưa xối lên người, chỉ nghĩ trước lúc chết không thể gặp người kia lần cuối, không khỏi tiếc nuối.
Nhưng cậu mệt lắm rồi, có lẽ vì nhiều ngày bôn ba khiến cậu kiệt sức, cũng có thể là vì từ khi biết Lý Thích không rõ sống chết cậu đã mất ba hồn sáu phách rồi, chỉ gồng một hơi đến tận lúc này, cũng đã cạn kiệt. Cậu vừa đến Trường An đã đuổi theo người kia, mà giờ cuối cùng cũng không đuổi theo được nữa.
Chết ở mảnh đất nơi người cũng ở, cũng coi như không còn tiếc nuối.
Tô Sầm mơ một giấc đẹp hiếm có. Trong giấc mơ đêm xuân màn ấm, cậu tựa vào lòng người nọ kể về chuyến đi lần này. Nghe cậu bảo rơi xuống vách núi, đôi lông mày anh tuấn của người nọ cau lại, người nâng cằm cậu lên, nhìn cậu bằng đôi mắt sâu lắng.
Đôi mắt ấy như nhìn thấu tất cả của cậu, mà cậu nào dám nhìn lại, chỉ cười trốn vào lòng người: “Em mệt rồi, em muốn ngủ.”
Người nọ thở dài: “Em ngủ rồi, sau này ta biết ngủ thế nào?”
Ngửi mùi đàn hương ngày càng nồng trên người người kia, cậu cắn chặt răng, cay đắng ngập họng, tiếng khóc nghẹn ngào dần vang lên theo từng nhịp vỗ về như có như không.
Nhưng cậu có thể làm gì đây… Cậu cũng không muốn chết, vẫn muốn làm an thần hương cho người kia, vẫn luôn ngủ hết ngày này qua tháng nọ trong lồng ngực ấy… Nhưng cậu có thể làm gì… có thể làm gì được đây…
“Đừng sợ, Tử Húc đừng sợ.” Người nọ in lên trán cậu một nụ hôn thật lạnh: “Ta phái người đi cứu em.”
Trong cơn mơ màng, hình như Tô Sầm nghe thấy tiếng gì đó, cậu vùng vẫy hồi lâu mới run rẩy mở đôi mắt mờ sương, hai cái đầu nho nhỏ xuất hiện, một trong hai người mừng rỡ, nói: “Anh Hổ ơi, người này còn sống!”