Tô Sầm hiểu ngay món quà Ninh Tam Thông nói tặng mình là gì.
Đúng là bây giờ cậu rất muốn tìm Thôi Hạo, nhưng không phải bằng cách này.
Tô Sầm nhíu mày: “Thả A Phúc ra, chuyện này không liên quan đến cậu ta.”
“Trọng Bội chết rồi!” Mắt Thôi Hạo đỏ bừng, hai tay cũng loang lổ vết máu run lẩy bẩy, đã cứa mấy nhát rướm máu trên cổ A Phúc rồi.
A Phúc khóc không ra nước mắt.
Chiều tối lúc cậu ta chuẩn bị thức ăn thì nghe tiếng gõ cửa, nhưng mở ra thì không thấy ai, chỉ có một chiếc thùng lớn đặt trước cổng.
Cậu ta mở ra nhìn, thấy một người sống bị trói chặt nằm trong thùng, mắt trợn trừng nhìn cậu ta.
Cậu ta không nói không rằng cởi trói ngay.
Kết quả người kia lập tức rút dao ra đe dọa cậu ta.
Đây chẳng phải câu chuyện ông lão và sói, nông dân và rắn, Lã Động Tân và chóa mà nhị thiếu gia từng kể đó sao?!
Tại cậu ta ngủ gật lúc nghe cả, không thì cũng chẳng tới nông nỗi này.
“Chuyện Liễu tướng ta cũng rất buồn.” Tô Sầm trầm giọng, nói: “Nhưng huynh không thể giận cá chém thớt với người khác.”
“Huynh từng nói sẽ giúp hắn mà!” Mắt Thôi Hạo như muốn nứt ra, đôi mắt đỏ như sắp nhỏ máu: “Huynh nói sẽ giúp hắn hắn mới nói hết chuyện cho huynh, nhưng huynh lại để người ta vào ngục hại chết Trọng Bội ngay trước mắt mình.
Tô Sầm, ai cũng có thể vô tội, nhưng huynh, huynh không thoát được trách nhiệm đâu!”
A Phúc vừa nghe người này muốn làm hại thiếu gia nhà mình thì vội vàng thẳng người dậy: “Nhị thiếu gia, cậu cứ kệ em, mau đi đi!”
Cổ cậu ta lập tức có thêm một vết dao.
“Thôi Hạo!” Tô Sầm vội nói: “Ta có trách nhiệm trong cái chết của Liễu tướng, nhưng A Phúc vô tội, người huynh muốn tìm là ta, huynh thả cậu ta ra, ta đổi lại cho!”
“Tô ca ca!” Khúc Linh Nhi cuống cuồng kéo Tô Sầm lại.
Tô Sầm vỗ nhẹ lên tay y: “Huynh ấy không giết tôi đâu.”
Khúc Linh Nhi xoắn xuýt một hồi mới buông tay.
Tô Sầm bước lên từng bước, đến khi đối mặt với A Phúc mới từ từ dịch mũi dao của Thôi Hạo sang, gật đầu với A Phúc.
Chân A Phúc nhũn ra, suýt thì xụi xuống.
Ngay sau đó Thôi Hạo đẩy cậu ta ra, đâm thẳng về phía Tô Sầm!
Tô Sầm cũng không né tránh, chỉ mở to mắt nhìn mũi dao lao tới, rồi dừng lại cách trái tim mình nửa tấc.
Khúc Linh Nhi và A Phúc cùng hít sâu.
“Huynh sẽ không giết ta.” Tô Sầm nhìn thẳng vào Thôi Hạo: “Huynh vẫn trông chờ ta lật lại án của Liễu tướng, nếu ta chết, Liễu tướng sẽ chết uổng.”
Thôi Hạo căm tức nghiến răng, gã thật sự muốn đâm nhát này… Nhưng gã không thể, vẫn chưa bắt được người ép Trọng Bội chết, vẫn chưa rửa sạch tội danh của Trọng Bội, nếu Tô Sầm chết sẽ không còn ai điều tra vụ này nữa.
“Chúng ta vào nhà nói chuyện được không?” Tô Sầm nói: “Đứng đây lỡ có người nghe thấy trông thấy, e là chỉ bất lợi cho huynh thôi.”
Thôi Hạo nhìn ra cổng nhà chưa đóng, gã có thể nghe thấy tiếng người ồn ào trong nhà bên cạnh.
Biết lời Tô Sầm là đúng, gã mới xoay dao gác lên cổ Tô Sầm: “Đi!”
Trong nhà đã tối hẳn, đợi mọi người vào hết, A Phúc thắp đèn.
Thôi Hạo đe dọa Tô Sầm ngồi vào trong góc, tựa sát tường, đề phòng bị đánh lén từ phía sau.
“Lục Tốn đã nói gì với Liễu tướng?” Tô Sầm lên tiếng hỏi trước: “Tại sao Liễu tướng lại tự sát?”
Nhắc đến Liễu Trình, cảm xúc của Thôi Hạo lại bắt đầu dao động, lưỡi dao bén nhọn quẹt sát cổ Tô Sầm, làm Khúc Linh Nhi và A Phúc nhìn mà rùng mình.
“Tự sát…” Thôi Hạo nhếch môi, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Hắn phải tuyệt vọng đến mức nào mới chọn tự sát!”
“Không phải huynh vẫn muốn biết tại sao năm đó Trọng Bội lại thành Trạng Nguyên sao?” Sâu cùng trong đôi mắt đỏ bừng của Thôi Hạo ứa lệ, gã hít sâu rồi mới nói tiếp: “Tại vì… vì Trọng Bội nghe lời, chúng nói chúng giữ Trọng Bội lại chỉ vì hắn nghe lời!”
Thôi Hạo như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, gã cúi đầu cười khùng khục.
Cuối cùng nước mắt cũng vỡ đê, uốn lượn trên khuôn mặt như hai vết sẹo dữ tợn.
Nhưng vừa ngẩng đầu, ánh mắt gã bỗng trở nên hung ác: “Rõ ràng là chúng đe dọa ép Trọng Bội giết Điền Bình Chi, sau khi Điền Bình Chi vô tình bị hại, chúng lại cho rằng Trọng Bội giết hắn! Trọng Bội đã nộp giấy trắng vì muốn tránh ra tranh đấu, nhưng chúng nhất quyết giữ hắn lại chỉ vì muốn có một con rối vừa nghe lời, vừa có điểm yếu trong tay, để chúng sai sử!”
Thôi Hạo hít sâu mấy lần mới kìm nén được cơn giận, cả Tô Sầm đang bị gã giữ cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc này.
Nếu có người nói với cậu rằng danh Trạng nguyên vốn chỉ là một âm mưu, thời điểm cậu đề tên bảng vàng cũng là lúc ác mộng bắt đầu, thì với tính cách của cậu, e là cậu đã thà ngọc nát đá tan tự giải thoát cho mình rồi.
Thôi Hạo tựa lên tường, ánh mắt dịu đi: “Lần đầu tiên ta gặp Trọng Bội là trong tiệc Quỳnh lâm, hắn xa tít trên cao, tư thái phi phàm.
Ta tôn, ta kính hắn, nhưng đến khi tới gần ta mới phát hiện hắn không hề hiển hách như bên ngoài, nên ta quyết định yêu hắn.”
Bi ai nồng đượm tràn ra sau cơn phẫn nộ, đến nỗi khiến người ta khó thở.
“Bản tính hắn không thích tranh giành, nhưng lúc nào cũng có người bắt hắn đứng ra tranh đấu.
Hắn biết Tiên đế không phải minh quân, Sở Thái hậu chẳng phải chủ tốt, nhưng hắn có thể làm gì? Hắn cũng chỉ muốn sống thôi! Hắn có nhiều điều muốn mà chẳng làm được, có những lúc hắn cũng biết Lý Thích mới đúng, nhưng hắn làm gì được? Hắn có thể làm gì hả?”
“Hắn cũng từng là thiếu niên tài trí vô song, cũng từng mong muốn hết mình vì xã tắc, từng mơ một ngày mình có chức này tước nọ để lên tiếng thay muôn dân.” Thôi Hạo mím môi, lời nói ra lại lạnh thấu xương: “Nhưng trên triều đình này, tài hoa của hắn chẳng có tác dụng gì.”
Tô Sầm rũ mắt: “Là triều đình này có lỗi với hắn, là Đại Chu nợ Liễu tướng.”
“Cuối cùng hắn cũng được làm một chuyện theo đúng ý mình rồi.” Mắt Thôi Hạo bỗng trở nên hung ác: “Nhưng ta không thể để hắn chết oan uổng thế được! Hắn muốn chết để bảo vệ các người, vậy thì ta phải kéo các người chôn theo Trọng Bội!”
Tô Sầm chau mày, cảm xúc của Thôi Hạo lúc này rất bất ổn, chuyện này ảnh hưởng sâu rộng, cậu không thể để Thôi Hạo làm bừa.
Tô Sầm trấn an gã: “Huynh tin ta, ta sẽ trả lại công bằng cho Liễu tướng.”
“Tại sao ta phải tin ngươi?” Thôi Hạo hung ác nhìn cậu, mũi dao sít vào cổ: “Chính ngươi đã hại chết Trọng Bội!”
Tô Sầm khẽ nói: “Vì Liễu tướng tin ta.”
Thôi Hạo nghẹn lời, tay khựng lại.
Đúng là Trọng Bội tin Tô Sầm, cũng từng khen Tô Sầm rất giỏi.
Gã tin vào mắt nhìn người của Trọng Bội, nếu không gã cũng không để lộ sơ hở cho Ninh Tam thấy, rồi để hắn đưa gã quay lại.
Tô Sầm biết Liễu tướng là điểm yếu của Thôi Hạo, thấy cuối cùng gã đã bình tĩnh lại, cậu kiên trì nói tiếp: “Nếu là Đại Chu nợ Liễu tướng thì tất nhiên phải trả giá, ta bảo đảm với huynh Liễu tướng sẽ không chết uổng.
Nhưng huynh cũng phải hứa với ta không được hành động theo cảm tính, để đám người kia được toại nguyện.”
Thôi Hạo nhíu mày cân nhắc hồi lâu, cuối cùng mới hỏi Tô Sầm: “Ta có thể tin huynh không?”
“Ngày mai ta sẽ đứng trên chính triều đình Liễu tướng từng đứng, cho mọi việc một câu trả lời.” Tô Sầm nghiêng đầu nhìn con dao kề trên cổ mình: “Nếu huynh không tin ta thì có thể giết ta ngay bây giờ.”
Thôi Hạo tiếp tục im lặng, rồi nói: “Ngày mai ta muốn đi cùng huynh.”
Tô Sầm do dự một hồi, dù gì đó cũng là hoàng cung, muốn đưa một người sống vào nói dễ hơn làm, hơn nữa đáng lẽ người này phải rời kinh lâu rồi.
Cuối cùng, Tô Sầm vẫn khẽ gật đầu.
Lát sau, Thôi Hạo từ từ thả tay, con dao rơi xuống đất.
Thật ra Tô Sầm đã nhận ra lâu rồi, nay Thôi Hạo đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ chống chọi bằng chút giận dữ kia, một khi hao hết thì chẳng còn cả sức cầm dao.
Mắt Thôi Hạo dại ra, gã tựa vào tường, nhỏ giọng ngân nga giai điệu nào đó, có thể nghe láng máng là ca dao phương Bắc.
Tô Sầm nhớ mang máng Thôi Hạo là người Hồng Châu, là người phía Nam thực thụ, còn Liễu Trình là người U Châu, gần mười sáu châu Yên Vân, đây là bài ca dao dân du mục ở đó sẽ hát khi chăn cừu.
Thiếu niên đầy chí khí năm xưa vào thành Trường An, không bao giờ trở ra được nữa.
Thấy gã đã hết cảnh giác, Tô Sầm bất chợt nhặt con dao lên ném cho Khúc Linh Nhi.
Khúc Linh Nhi đỡ dao, nhanh nhẹn bước lên khống chế Thôi Hạo trong tầm kiểm soát của mình.
Thôi Hạo: “!”
Tình thế thay đổi hoàn toàn!
Tô Sầm mím môi: “Ta nói được chắc chắn sẽ làm được, nhưng bây giờ ta phải đi gặp một người đã.”
“Tô Sầm!” Thôi Hạo vùng ra, nhưng gã còn không có sức đứng thẳng, chỉ hung ác nhìn Tô Sầm, hận muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
“Linh Nhi, nhờ cậu lo chỗ này.”
Khúc Linh Nhi gật đầu: “Tô ca ca, huynh đi đi.”
Tô Sầm chạy ra ngoài vài bước, rồi quay lại: “Ta nhất định sẽ quay lại trước khi trời sáng.”
Không đợi Thôi Hạo phản ứng lại, Tô Sầm đã lao vào bóng đêm..