Đúng lúc này, phía bên kia cánh cửa đột nhiên có người đẩy ra.
Cậu thiếu niên hoảng sợ, lùi về hai bước.
" Người từ đâu đến? Tới làm gì?". Cầm đầu là một gã đàn ông trung niên, nhìn cách ăn mặc có lẽ là quản sự, hắn nhìn cậu ánh mắt đánh giá nhíu mày mà hỏi.
" Là cha ta bảo ta đến." Cậu sợ sệt nói.
" Cha ngươi là tên nào?"
" Châu.... Châu Nhị Thuyên."
Hai mắt gã quản sự nhíu lại, quả đúng là cậu thiếu niên anyf có chút quen mắt: " Châu gia thôn à?".
Thiếu niên vội gật đầu, tiến lên giao ra phiếu đặt cọc.
" Các người làm ăn kiểu gì vậy hả!" quản sự đón lấy tờ phiếu nhìn qua, khuôn mặt bình tĩnh quát lớn: " Đã nói rõ là tối qua sẽ mang đồ đến, viên ngoại nhà ta đã chờ tròn cả một đêm!"
Nửa đêm khó khăn lắm mới tìm được một thứ khác đến, nhưng căn bản chẳng có được việc, đầu óc của chủ tử chỉ toàn là người trong bức họa mà Châu gia thôn gửi đến kia!
Đến giờ vẫn còn đang nổi giận mà ném đồ kia kìa!
Hắn ta là vừa mới bị mắng đi ra, đang định đến Châu gia thôn giải quyết đây.
Nói xong, tên quản sự nhìn về phía xe lừa phía sau lưng cậu.
" Ngài... ngài bớt giận." Cậu sợ hãi nói: " Hôm qua cha ta bị thương ở chân không thể động đậy, thế nên mới phải trì hoãn... tối qua ta thay cha đến đây, lại bị lạc đường, đến nơi thì cửa thành đã đóng...."
" Được rồi!" Quản sự không kiên nhẫn mà nghe mấy lời thừa đó: " Chỉ cần nói hàng đã mang đến hay chưa?"
" Có, ở trên xe."
Quản sự ngoắc tay gọi mấy tên tay sai phía sau đến.
Một cái bao đen được giấu ở tối sâu dưới bao để đồ vàng mã, mấy tên tay sai hợp sức mang xuống, "Đồ" bên trong có hơi giãy dụa động đậy.
Hắn ta nhìn ra có gì đó không đúng: "... sao lại nặng như vậy?"
Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói: " Cha nói, ngoại trừ thứ trong bức họa ra, còn có thứ còn tốt hơn, đặt biệt sai ta mang đến.... Chỉ là lần này cha ta không thể tự mình đến, ta làm việc không hoàn thành tốt, đều là quà tạ lỗi với viên ngoại."
Tên quản sự nghe xong cũng không nghi ngờ nữa, sắc mặt có hơi nguôi giận.
Đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, đối phương biết cách làm việc như vậy, sau này chuyện buôn bán với Châu gia thôn cũng sẽ không ít đi, hắn cũng không lý gì lại đối xử hà khắc, liền lấy một túi tiền ném qua cho cậu thiếu niên: " Lần sau còn đến trễ nữa thì ta không có dễ nói chuyện như vậy nữa đâu."
" Vâng, cảm ơn, cảm ơn." Cậu vội vàng chấp tay.
" Đợi đã." Vài tên tay sai đi ngang qua trước mặt, tên quản sự dục mở bao ra kiểm tra một chút.
Lòng thiếu niên chợt dâng lên.
Nhưng mà sợi dây buộc bao được buộc vô cùng chắc chắn, trong lúc hắn còn đang loay hoay mở ra, chỉ nghe truyền đến từ bên ngõ tiếng la của một cậu bé: " Mau qua đây hết đi, mèo con chạy qua hướng này rồi!"
Bọn trẻ con mới sáng sớm đã đuổi mèo đuổi chó, còn la hét ầm ĩ__
Quản sự nghe thấy âm thanh này, không muốn bị người khác nhìn thấy rồi sinh thêm chuyện, liền thúc dục mấy tên tay sai: " Mang vào trước đi."
Suy cho cùng thĩ cũng chẳng phải là lần đầu làm ăn chung, trong lòng cả Châu gia thôn đều biết, đối mặt với viên ngoại cũng không dám làm ra chuyện khôn lõi, nếu không khổ cũng là bọn chúng tự chịu.
Thấy đám người kia đã đóng cửa quay trở vào trong, cậu thiếu niên cũng không dám trì hoãn thêm một khắc nào nữa, liền mang xe lừa rời đi.
Xe lừa đi qua giữa ngõ thì dừng lại, vừa rồi cô gái đã dùng giọng để đánh lạc hướng đám người kia, gật đầu: " Làm tốt lắm."
" Này!" cậu thiếu niên không biết là do được khen ngợi, hay là trong lòng quá mức hồi hộp kích động, ánh mắt sáng lấp lánh đưa túi tiền cho cô.
Cô gái đưa tay nhận lấy túi tiền, tay khác vuốt ve đầu con lừa, ánh mắt mang hàm ý khen ngợi.
Phía bên kia trong biệt viện, quản sự mang cái bao đen kia khiên đến nội viện, trước mặt là một người đàn ông mang áo gấm trên dưới 30 tuổi đi ra.
Dưới đáy mắt hắn có thể thấy thường ngày là một người tai to mặt lớn, tức giận đùng đùng một chân đá bay tên quản sự kia: " Không phải bảo ngươi đến Châu gia thôn à, còn ở đây dây dưa cái gì! Lại là mấy thứ đồ hạ đẳng ngươi tìm về cho đủ số lượng, mau ném ra ngoài cho ta!"
Quản sự ôm bụng " Ây da" một tiếng bất chấp cơn đau, vội bầy ra khuôn mặt tươi cười khom lưng: " Lang quân bớt giận! Đây là đồ của Châu gia thôn vừa mới mang đến.... chính là thứ trên bức họa kia!"
Lang quân nhà hắn có sở thích không giống với người bình thường, khỏi phải nói đến mấy cô nương trong Hỉ Hoa Lâu, một mực thích những cô gái xinh đẹp nhà lành trong sạch. Mấy hôm trước nhận được bức tranh mà Châu gia thôn gửi đến kia, liền không thể rời mắt, hồn cũng bị câu đi mất, ngày ngày nhớ đến__
Người đàn ông kia nghe vậy, quả nhiên sự tức giận cũng tan biết mất, trong ánh mắt đục ngầu hiện lên sự vui mừng, giục bọn tay sai mau mang về phòng.
Quản sự đi theo cạnh hắn, ân cần nói: "Tiểu nương tử mang từ bên ngoài về không sạch sẽ, chi bằng ta phân phó để tỳ nữ mang đi sữa soạn một chút...."
" Để ta nhìn trước một cái xem dung mạo có xinh đẹp tựa tiên nữ như trong bức tranh không!"
Hắn ta không chờ được nữa, thấy bọn tay sai định đặt bao đen xuống đất, hắn chặn lại nói: " Đặt ở trên giường đi, cẩn thận đừng để mỹ nhân của ta bị thương!"
Lại tự mình tiến lên cởi bỏ dây buộc, nút thắt kia quả thực khó mở, thì lòng lại càng thêm ngứa ngáy__ những thứ tốt đẹp nếu có được quá dễ dàng, thì cũng chẳng còn ý nghĩa.
Thật không dễ dàng gì mới mở ra được, chỉ thấy bên trong là hai cái túi.
Người đàn ông mở một trong hai cái túi ra trước, ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt liền cứng đờ, hét lên sợ hãi một tiếng liền lùi về phía sau: " Đây là cái quái gì vậy!"
Nhìn thấy khuôn mặt người đàn bà thô ráp xấu xí miệng bị bịt chặt, còn bị mù một con mắt, tên quản sự cũng hoảng sợ, cố gắng hồi phục lại khẩu khí: " Lang quân bớt giận, này chẳng qua chỉ là quà tặng kèm mà thôi.... nếu ngài không thích thì tiểu nhân sai người mang ra ngoài ném là được!"
Cái tên Châu này có biết làm ăn không vậy chứ?
Cho dù là có mua một tặng một thì món quà này cũng quá cẩu thả rồi!
" Mau, mau ném ra ngoài cho ta!"
Người đàn ông tức giận không nhẹ, quản sự mau chóng đền bù, một bên mang người đàn bà mù kia ném ra ngoài, một bên ân cần tiến đến mở cái bao còn lại ra, cười xòa nói: "Tiên nữ trong bức tranh mà lang quân muốn đang ở đây, lang quân nhìn xem...."
Lời còn chưa dứt, ý cười trên miệng liền bị khựng lại.
Bốn phía đều là sự yên tĩnh đến nghẹt thở.
Người mà hắn gọi là lang quân sắc mặt xanh mét, môi run run, tức giận đến mức muốn tắt thở.
Nhìn thấy tên đàn ông già khốn khổ mở mắt trong bao bố, quản sự run giọng nói: " Đây.... đây nhất định là ở đâu xảy ra sai sót rồi!"
Bên trong bao bố, không có lý nào lại xuất hiện mấy thứ quỷ quái này!
Vả lại còn là cả hai bao!
..........
Trong ngõ, cô gái tháo dây lừa treo trên cổ con lừa xuống, vỗ vỗ nói: " Đi thôi."
Thấy nàng thả con lừa rời đi, cậu thiếu niên đi theo bên cạnh cô, một bên nhịn không được mà hỏi: ".... Tại sao lại muốn đem bọn họ đến đây?"
" Có tiền thì sao lại không kiếm." Cô gái tay cầm túi tiền hỏi lại.
" Người không phạm ta, ta không phạm người, chính là như vậy đó."
Cậu bé hết sức bất an: " Nhưng.... Nhưng mà ất nhanh bọn họ sẽ phát hiện ra thôi."
" Chúng ta không đến, bọn chúng cũng sẽ tự tìm đến cửa. Thay vì như vậy, chi bằng chủ động đến thăm dò trước, phân rõ thật hư." Trong mắt cô có sự cân nhắc__ về sự tồn tại của vị " Viên ngoại" này, quả nhiên hai vợ chồng kia không nói dối, đương nhiên cũng không dám nói dối, hiện giờ xem ra càng có thứ để dựa theo rồi.
Biệt viện như vậy, ra tay lại hào phóng như thế, sẽ không phải là người tầm thường.
Cậu bé có cái hiểu cái không, bước nhanh theo cô: "Bây giờ chúng ta có thể đến quan phủ rồi chứ?"
" Càng không thể đi."
" Hả....." cậu thiếu niên hoang mang lo lắng: " Vậy thì đi đâu?"
" Đến rồi." Cô gái bước nhanh hơn: " Chạy__"
Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ theo bản năng mà chạy theo cô.
Rất nhanh, phía sau quả nhiên mơ hồ truyền đến giọng nói thẹn quá hóa giận của tên quản sự kia: " Mau! Nhất định phải bắt được tên nhóc kia về!"
Chạy ra cách con ngõ đó không xa, chính là một khu phố náo nhiệt.
Mấy người kia đuổi cũng rất nhanh, cô gái mang theo cậu bé chạy xuyên qua bên trong đám người kia một hồi, mượn con diều giấy trước mặt che đậy, liền lách mình chui vào trong một chiếc xe ngựa bên đường.
Thấy bên trong xe ngựa không có người, bèn tạm dùng lánh một lát.
Nhìn xuyên qua khe hở của màn cửa sổ, chỉ thấy mấy tên kia cùng quản sự tiếp tục đuổi theo về phía trước, cả đám người rất nhanh đã biến mất giữa biển người.
Lúc này cô gái mới lặng lẽ buông màn che xuống.
Đang định rời đi, ánh mắt liếc qua một cái, động tác bất chợt dừng lại, tầm mắt dừng ở trên chiếc bàn trà được bày trí kia.
Chăm chú nhìn mấy món đồ trên bàn, không khỏi bất ngờ.