Trường An Trì Mộ

“Ta nguyện ý mà.”

Nàng lầm bầm thuật lại một lần.

Cái bóng to lớn cao ngất của Tiêu Chiến bên kia cũng hung hãn run lên, hắn có chút chật vật, thu lại vẻ khiếp sợ cũng thất vọng đang hiện trên mặt. Phía kia Nhậm Tư thì ngược lại hoàn toàn, hắn cười tùm tỉm ôm lấy eo nàng, hình như đang cố kỵ rằng có người xung quanh nên chỉ nhàn nhạt hôn nhẹ vào trán nàng.

Nhưng hình ảnh thân mật ấy đặt giữa sơn thủy thế này khiến cả đám người nhìn ngắn từ xa khẽ trầm trồ, họ quả là một đôi thần tiên quyến lữ khiến người người hâm mộ.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trong ngực mình đang có một cơn giận ngút trời, tay hắn cuộn chặt thành quyền mắt nhìn chằm chằm Thịnh Trì Mộ.

Nhưng mà còn có thể làm thế nào đây? Rất nhanh, hắn lại tự giễu, phẫn hận buông lỏng hai hàm đang nghiến chặt.

Vì nàng đã là thê tử của người ta rồi.

Nhậm Tư hái được một bông hoa vẫn còn đang dính sương sớm, hắn thổi nhẹ hạt sương trên cánh hoa khẽ rung rinh, thay nàng cài nó lên tóc mai, động tác nhu tình tràn ra như dòng nước ấm, Thịnh Trì Mộ khẽ nghiêng người, mặc dù không nói gì nhưng khóe miệng đã cong lên từ lâu.

“Điện hạ.”

“Ừ?”

“Phụ hoàng cho chàng tới để cưỡi ngựa săn thú, tối qua chàng đi, nhưng sao hôm nay không đi?”

Thịnh Trì Mộ hỏi một câu làm Nhậm Tư thở dài cảm thán, làm bộ nói, “Để tránh việc nàng sớm nắng chiều mưa, mất hồn mất vía, ta chỉ có thể ở lại đây ôm nàng thôi, không thể đi săn được.”

“…điện hạ”

Thịnh Trì Mộ khẽ cắn môi, bị những lời của Nhậm Tư làm cho hai má ửng hồng.

Càng quen biết, nàng càng hay xấu hổ, sống bên cạnh người đối với người khác trăm vẻ như một giống nàng, Nhậm Tư vừa phải để ý vừa thấy thỏa mãn, Mộ Mộ đối đãi với người ngoài đều phân rõ thân sơ, theo tình hình này, hắn hiển nhiên đã trở thành người rất đỗi “quen thuộc” của nàng.


Dẫu sao…

Nhậm Tư thừa dịp nàng không nhìn thấy, gian tà nhếch khóe môi.

Tiêu Chiến đứng phía sau nghe hết những lời thủ thỉ tâm tình của hai phu thê nhà người ta xong căm tức phất tay áo rời đi, tới gốc cây tối qua hạ một quyền vào thân cây.

Nhâm Trường Nghi đẩy tỷ tỷ mình một cái, Nhâm Trường Nhạc tiến lên phía trước một bước, nhưng nghĩ tới thái độ lạnh lùng cự tuyệt của Tiêu Chiến tối qua, không khỏi do dự một hồi, “Không, ta sợ là không được…”

Ít nhất hôm nay không được, Nhâm Trường Lạc vốn là người rất nhạy cảm, nàng ta ít nhiều đã nhìn ra được tâm tình của Tiêu Chiến hôm nay không tốt,  nàng không thể liều lĩnh sợ là sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng hắn.

“Làm sao rồi, hôm qua trở về sắc mặt cũng khó coi như thế, hay là Tiêu Chiến gây khó dê với tỷ?” Nhậm Trường Nghi chăm chăm nhìn nàng tò mò.

Nhậm Trường Lạc cắn răng, “Không phải, hắn…”

Có coi là gây khó dễ không? Chẳng qua huynh ấy thẳng thừng cự tuyệt mình, tuy nói rằng nếu bình thường có người không dám vâng lời nàng một chút thôi đã sớm lãnh hậu quả trầy da tróc thịt rồi, cho nên có thể nàng không cảm thấy Tiêu Chiến đang khi dễ mình.

Đây chính là lý lẽ cố chấp của nữ nhân.

Hôm qua sau khi hạ trại, tuấn mã của Tiêu Chiến được buộc trong chuồng ngựa, hắn đang nín nhịn một cỗ lửa giận, muốn tìm con ngựa ra ngoài chạy mấy vòng, đây là thói quen để tiêu trừ buồn bực của hắn lâu nay. Nhưng có điều tìm tới tìm lui vẫn không thấy ngựa đâu, khiến tâm trạng hắn càng thêm bốc hỏa.

Từ bụi cây nhỏ, một thiếu niên thon gầy cao cao chạy ra, Tiêu Chiến cảnh giác vì bỗng nhiên có người, dừng lại. Thiếu niên cười ha ha một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết băng, “Huynh đang muốn tìm ngựa sao?”

Tên tiểu tử này mặc đồ tơ lụa quý giá, tư thái cao ngạo, vừa nhìn qua đã biết là một tên “chuông đỉnh ăn nhà” cả người toát ra mùi tiền bạc giàu có, Tiêu Chiến cau mày hỏi, “Sao ngươi biết?”

“Ta biết nó ở đâu.”

Tiểu thiếu niên nhún người bay lên, nhìn thật là tiêu sái, dáng vẻ lộ rõ nét vui thích, trên mặt ngây thơ nở nụ cười vô (cùng) hại, “mời”


Tiêu Chiến đã bao giờ để bọn con nít hơn mười tuổi đầu dắt mũi, sải trước một bước, “Tiểu công tử, phiền dẫn đường.”

Bên bìa rừng có tiếng bước chân người, có tiếng vó ngựa phi, có tiếng nô đùa khúc khích. Tiêu Chiến đi theo người thiếu niên kia mấy bước, liền cảm thấy thanh âm sau lưng ngày càng xa, cho đến khi người thiếu niên cười ha ha rồi biến mất hoàn toàn, cậu ta đã thoăn thoắt chui tọt vào bụi cây trong rừng.

Tiêu Chiến vốn vẫn luôn cảnh giác bốn phía, nhưng vừa cúi đầu đã không thấy bóng người kia đâu, trong lòng không khỏi kinh ngạc, lúc này, bốn phía vang lên tiếng cười của thiếu niên, Tiêu Chiến ngẩng đầu, cách đó không xa có một bóng người xanh sẫm xông tới, chính là thiếu niên đó!

Thì ra hắn cố ý mặc nguyên một cây xanh là để tiện ẩn nấp trong rừng.

Còn nhỏ tuổi như vậy lại dám tính toán hắn, làm sao có thể bỏ qua cho được.

Tiêu Chiến tức giận, phi thẳng tới chỗ thiếu niên kia.

Hắn là tướng quân trải qua trăm trận chiến, là một dũng quan tam quân, nay một tên đến xương cũng chưa phát triển hết, chân cũng chẳng dài bằng hắn đứng trước mặt quẫy đuôi như vậy. nhưng thiếu niên kia không biết đang toan tính cái gì, chớp mắt lại chui vào một bụi cây nhỏ khác. Tiêu Chiến cả kinh, lại một tràng cười nữa vang bên tai hắn.

Vừa nghiêng đầu, lại là  thiếu niên đó từ bụi cây khác phi ra rồi lại biến mất.

Hắn tức giận, giận đến không kiềm được nữa, “Trốn nơi nào?”

Tiếp đó lại là bóng người chạy ở phía sau, thiếu niên không chạy nhanh, chỉ trong chớp mắt Tiêu Chiến đã dùng khinh công đứng trước mặt cậu chàng, đùng lúc đó, thiếu niên lại chui vào lùm cây. Đang giữa lúc Tiêu Chiến kinh ngạc, thiếu niên lại từ phía khác phi ra. Tiêu Chiến phải chạy xa như vậy, khí tức có chút rối loạn, cộng thêm việc bị mấy tiếng cười a a luôn vang bên tai, hỏa khí trào dâng trong lồng ngực, giận đến muốn lật tung hết mọi thứ lên, thiếu niên kia nhìn hắn bẹo tai bóp mũi làm mặt quỷ rồi chạy đi.

Tiêu Chiến hét lớn, “Lẽ nào lại như vậy, hôn nay không tóm được ngươi, Tiêu Chiến ta uổng công làm Tiêu gia của ngươi!”

Lại thêm một cuộc truy đuổi, thiếu niên chợt lách người chui vào giữa bụi cây, tiếng cười quỷ dị vang lên, Tiêu Chiến xoay người, cách đó không xa, hắn ta đang đứng đó trợn mắt làm mặt hề. Tiêu Chiến lúc này tựa hồ có thể nghiến đến hỏng cả hàm răng.

Hắn xốc lại tinh thần tung chiêu, thiếu niên bị dọa sợ xoay người bỏ chạy.


Nhưng lần này Tiêu Chiến không đuổi theo nữa, hắn xô bụi cây trước mặt ra, bụi cây lùn lùn ngăn cách, nhưng không thể che được tầm mắt của hắn, thiếu niên gấp rút thở hổn hển, tay vuốt vuốt ngực. thấy trước mắt có một “mảnh Thái Sơn” che khuất, thiếu niên hơi sững sờ, chỉ nghe tiếng Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi nói, “Vui sao!”

Tứ chi cậu chàng cứng đờ.

Trong nháy mắt, huyết dịch toàn thân cũng tựa như bị đông cứng lại, Tiêu Chiến nén lửa giận nói tiếp, “Tưởng ta ngốc sao? Từ lúc mới bắt đầu, các ngươi vốn có hai người!”

Khuôn mặt giống nhau, tiếng cười giống nhau, y phục cũng giống nhau, nhưng họ là hai người!

Tiêu Chiến nghiến răng kèn kẹt, như muốn tóm lấy hắn.

Thiếu niên hoảng sợ ‘A’ một tiếng, thân thể giống như một con cá trơn trượt bò lên phía trước nhanh nhanh chóng chóng tránh khỏi nanh vuốt của Tiêu Chiến. Hắn hụt một chiêu, lại nhào lên muốn bắt, nhưng cũng chính bước chân ấy khiến hắn đạp hụt!

Bụi cây này không phải tự nhiên mà mọc, đó là do hai thiếu niên bố trí!

Tiêu Chiến hụt chân, ngã xuống một hố bẫy thú!

“Vô liêm sỉ!” cái hố rất hẹp, phía dưới là một tầng trúc nhọn, Tiêu Chiến chỉ có thể dùng hai chân hai tay chống đỡ cả cơ thể để không bị tuột xuống. Nhưng bởi vì bản thân thuộc lòng binh thư nay lại bị hai tên tiểu tử tính toán, khó tránh khỏi tức điên.

“Bộp, bộp, bộp, bộp…”

Cửa hố sâu truyền tới một tràng cười, hai tên đó giống như con nít được quà, cùng nhau dò xét tình hình trong hố, xác nhận hắn đã thực sự ngã xuống bẫy. tên vừa suýt bị Tiêu Chiến tóm được vỗ tay cười to, “Huynh không ngốc, chẳng qua là hơi ngây ngô chút thôi.”

Tiêu chiến tức đến tím tái mặt mày, còn hai thiếu niên trên kia vỗ tay phủi mông bỏ đi.

Dọc đường đi, hai thiếu niên mỗi người một câu lải nhải không ngừng nghỉ.

“Tại sao phải đối phó hắn vậy?”

“Bởi vì hắn dám không tôn kính tẩu tẩu nhà chúng ta.”

“Đúng, hắn là một tên háo sắc.”

“Đại tẩu nhà cúng ta chỉ có thể cho hoàng huynh ôm, nhìn ánh mắt hắn chằm chằm nhìn đại tẩu như nhìn chén thịt kho ấy mà, ta chán ghét chết đi được!”


“Đúng vậy, Triệu Tuấn và Phàn An còn dám nói xấu hoàng huynh.”

“Làm thịt hắn!”

“Đi!”



Ngược lại Mã hoàng hậu không chờ được hai tên nhãi con về, bọn họ chỉ cần một khắc không có trong tầm mắt Mã hoàng hậu lập tức không thể thả lỏng nổi đầu óc. Dĩ nhiên lúc này bà không thể lường được hai tên tiểu tử ấy đang làm cái gì.

Nhậm Tư cùng Thịnh Trì Mộ đang định đi dùng trà, Tấn An đế cùng Mã hoàng hậu ngồi ở vị trí đầu, xa xa là nhịp trống cùng tiếng vó ngựa dồn dập, trên bờ sông gió khẽ thổi vi vu, người đi săn thú có chút thời gian ngồi uống tách trà trước khi đi. Mã hoàng hậu nâng tách trà lên, đè thấp giọng hỏi Tấn An đế đang ngồi bên cạnh, “Không phải nói Tiêu Chiến Anh dũng vô địch sao? Làm sao hôm nay không thấy bóng dáng hắn?”

Chưa nói đến Tấn An đế sinh nghi ngờ, ngay đến Nhậm Trường Lạc cũng đang đứng ngồi không yên, nàng đang một mực chờ Tiêu tướng quân kính mến của nàng hôm nay tỏa sảng để cho đám công tử thành Trường An mở rộng tầm mắt để hiểu rõ thế nào là đàn ông đích thực.

Nhưng lâu như vậy rồi vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, Nhậm Trường Lạc vừa thất vọng, vừa nghi ngờ.

“Trường Nghi, ta đi hỏi thăm một chút.” Nhậm Trường Lạc nghiêng người rỉ tai nói với Nhậm Trường Nghi.

Nhậm Trường Nghi lại kẽ kéo cổ tay nàng ta lại, “Chớ, trước tiên nên chờ một chút, hoàng tỷ là một công chúa, nào có chuyện công chúa đi hỏi thăm tung tích của thần tử chứ. Huống chi tỷ và huynh ấy hiện giờ không quen thân nhau, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ ra sao?”

Nhậm Trường Lạc cũng biết là Trường Nghi lo lắng cho mình, nhưng trong lòng nàng ta vẫn không vui, cắn răng phái người đi hỏi.

Tấn An đế cùng đang phân phó người bên cạnh, lúc này Nhậm Trường Lạc mới thoáng ổn định lại.

Thịnh Trì Mộ cùng nhìn hắn, Nhậm Tư cho là nàng sẽ hỏi Tiêu Chiến, môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng Thịnh Trì Mộ lại hỏi, “Tiểu Trình công tử sao chưa tới?”

Nhậm Tư trả lời, “Hắn nói người khó chịu nên không tới.”

Dứt lời lại thấy có chút kỳ quái, Trình Lệnh Phỉ là người đầu làm bằng sắt, xác là tường dày, từ nhỏ đến lớn ngay cả phong hàn cũng chưa mắc qua, lần này nghe đến săn bắn mùa thu cái lập tức bệnh ngay được. thường ngày có thấy hắn kiêng kỵ đi săn đâu.

Bất quá người Thịnh Trì Mộ hỏi thăm là Trình Lệnh Phỉ, nàng không quan tâm đến tình địch của hắn, khiến Nhậm Tư cảm thấy an tâm, lông mày nhướn lên, đang trong cơn khoái chí, lúc này Thịnh Trì Mộ cũng khẽ nhíu mày, giọng nói có chút nghi ngờ, “Tiêu Chiến cũng không có tới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận