Trường An Từ

Ôn Thứ nghe thấy những lời này của Văn Đế, cảm thấy phía sau lưng căng thẳng.

Mặc dù hắn cũng từng nghĩ về điều này, nhưng nếu dùng chuyện này để ép Lâm Lạc nhúng tay phá án, về công về tư, đều có chút không phúc hậu, có thể cắt đứt một chút tình cũ của hắn với Lâm Lạc, chỉ sợ hai bên đều không tốt lắm.

Văn Đế nhìn thấy hắn do dự, ho nhẹ một tiếng, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói lời thấm thía: "Vụ án này, chỉ có giao cho hắn, trẫm mới yên tâm!"

Ôn Thứ cúi đầu thấp hơn chút nữa. Hắn biết rõ, hoàng thượng không phải đang thương lượng với mình, càng không phải đang đợi hắn gật đầu đồng ý, mà là đang dùng thái độ hoàng quyền ra lệnh cho hắn, muốn mượn sức hắn đi thuyết phục Lâm Lạc tiếp nhận vụ án. Giờ phút này, nếu hắn dám nói một câu không chịu, chỉ sợ khó thoát khỏi bị dùng thế lực bắt ép, đảm bảo sẽ rơi vào tội danh kháng chỉ.

Sau thời gian ngắn ngủi cân nhắc, hắn đành phải lĩnh mệnh: "Thần, đã hiểu."

"Ngươi hiểu là tốt, thái tử chết, trong lòng trẫm thương cảm, cũng biết sự kỳ lạ trong đó, càng không tin những quỷ thần gì đó, ngươi cần phải hỗ trợ Lâm Lạc mau chóng điều tra rõ vụ án này."

"Vâng!"

"Lui xuống đi."

"Thần cáo lui."

Ôn Thứ chắp tay ôm quyền, thối lui ra ngoài điện.

Hắn nhíu chặt lông mày, trong lòng dường như có một dòng khí đang chạy tán loạn khắp nơi, quấy rầy khiến hắn cảm thấy bất an.

Văn Đế thật sự đã đưa ra cho hắn một vấn đề khó khăn không nhỏ!

Với tính tình của Lâm Lạc, nói một không nói hai, ngay cả năm đó Phật gia tự mình ra mặt cũng không thể thay đổi quyết tâm từ quan của hắn. Vì thế, mặc dù hiện tại hắn đang bị tù mọt gông, chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý tự mình xử lý vụ án này.

Hơn nữa, Ôn Thứ luôn cảm thấy Lâm Lạc thật sự không có cách nào khác, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào?

Một bên là chủ cũ.

Một bên là hoàng thượng.

Ôn Thứ bị kẹt ở giữa, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống!

......

Trong Dưỡng Tâm Điện.

Văn Đế ngồi trở lại phía sau ngự án, lật mấy quyển tấu chương, nhưng nghĩ tới cái chết của thái tử vẫn chưa được thẩm tra, tâm thần cảm thấy không yên, lại ném tấu chương qua một bên.

Thái giám tâm phúc Lý Dịch nói: "Hoàng thượng, vừa rồi người nói như vậy với Ôn đại nhân, chỉ sợ cũng gây khó xử cho hắn."

"Vậy ngươi cho rằng trẫm còn có biện pháp khác hay sao?" Văn Đế thở dài, "Lâm Lạc là người thông minh, chỉ có hắn mới có thể điều tra rõ chân tướng vụ án này. Tuy nhiên, trước khi tiên hoàng băng hà đã có lệnh, không cho phép trẫm ép hắn một lần nữa giám thị Đại Lý Tự. Nếu không, trẫm cần gì phải khó xử Ôn Thứ?"

"Chỉ sợ với tính của Lâm đại nhân, dù thế nào cũng không chịu đồng ý!"

"Vậy phải xem Ôn Thứ làm như thế nào."

Văn Đế ném vấn đề khó xử cho Ôn Thứ, tất nhiên là nói rõ muốn hắn suy nghĩ biện pháp.

Lý Dịch không nói gì nữa.

Văn Đế đột nhiên hỏi: "Nghi lễ đưa tang thái tử thế nào rồi?"

"Hoàng thượng yên tâm, các cung đều đang xử lý."

"Vậy thì tốt!" Văn Đế khổ sở trong lòng, sau khi thở dài vài tiếng, phân phó, "Ngươi mang《Thừa Chí Từ》 trẫm viết tới đây, sau đó đưa tới Đông Cung đốt cháy, để thái tử ra đi an tâm một chút."

"Vâng!"

《Thừa Chí Từ》 chính là Phật văn, do Văn Đế viết thời trẻ, được khai sáng bởi một vị cao tăng.

Lý Dịch cúi đầu đi đến trước kệ sách phía bên phải đại điện, trên đó có rất nhiều sách cổ thẻ tre, còn có một số thơ từ thi họa, toàn được dùng túi hoàng cẩm bọc lại, để tránh chạm vào sẽ hỏng. Những thứ này đều là sau khi Văn Đế đăng cơ đã mang từ trong vương phủ đến, chúng đều là công văn cổ tích cực kỳ quan trọng trong cuộc đời hắn.

Cuốn 《Thừa Chí Từ》 quý trọng được đặt ở trên cùng, Lý Dịch dẫm thang đi lên, cầm cuốn này xuống dưới, nhưng vô tình vướng phải một bức tranh bên cạnh.

Bức tranh kia rơi xuống, phát ra âm thanh khi chạm mặt đất.

Lý Dịch lập tức xuống thang, thỉnh tội: "Là nô tài chân tay vụng về."

Văn Đế từ trước đến nay rất yêu những tranh chữ đó, nghe tiếng nhìn lại, lập tức nhìn thấy sợi dây màu vàng trên bức tranh bung ra, bức hoạ được mở ra một nửa, mơ hồ nhìn thấy phía trên miêu tả mấy con linh tước, màu sắc không tươi, nhưng có thể thấy được chúng rất sống động.

"Đưa bức họa tới đây."

"Vâng!"

Lý Dịch lập tức thu dọn bức tranh cẩn thận, đưa tới trước mặt Văn Đế, mở nó ra ở trên ngự án.

Đó là một bộ tranh sơn thủy trăm điểu!

Núi và nước phản chiếu vào nhau, từng nét bút đều có độ cứng độ mềm, bút pháp tinh vi, từng con linh điểu giống như đang đứng ở trên bức họa, sống động như thật.

Lý Dịch nói: "Hoàng thượng, đây là do An Vương vẽ."

Văn Đế chỉ phía dưới: "Đúng vậy, đây là bức họa 《Cửu Tước Đồ》do hoàng thúc vẽ. Trong tranh có chín con linh điểu, mỗi con đều có tư thái riêng, cực kỳ thích ý giữa phong cảnh rừng núi nơi đây."

"Công phu vẽ tranh của An Vương không người nào có thể sánh kịp, ngay cả Cao Tông hoàng đế khi còn sống trên đời còn nói có thể so sánh với Hoa Sương Tuyết, có độ tôn tạo."

An Vương, tên là Lý An, chính là nhi tử thứ bảy của Cao Tông hoàng đế, cũng là bào đệ của tiên đế, hoàng thúc của Văn Đế.

Nghe nói, người này tướng mạo giống như Phan An, ngọc thụ lâm phong, mắt kiếm như nước mùa thu, một tay họa tác có thể nói tuyệt thế, không người nào sánh kịp. Có rất nhiều danh gia thịnh thế tốn kém rất nhiều tiền của, chỉ vì muốn có được tranh chữ do tự tay An Vương viết, nhưng An Vương tính cách lạnh lùng, không sợ quyền thế, không cầu danh lợi, chỉ lấy thú vui vẽ tranh, chỉ tặng tranh cho người thích vẽ.

Không chỉ có như thế, An Vương phong thần tuấn lãng còn mưu trí hơn người. Khi Cao Tông hoàng đế còn sống trên đời, mới mười bốn tuổi đã mang binh xuất chinh, thề sẽ đại du kiến quốc nhiều năm, chinh phạt người man di chiếm lấy thành trì, được mệnh danh chiến thần!

Đáng tiếc, nhân vật như thế, lại lâm bệnh nặng rời khỏi thế gian vào năm 699 công nguyên.

Người một triều tiễn người một triều!

Hiện giờ, đã 44 năm trôi qua.

Văn Đế hơi run tay nâng《Cửu Tước Đồ》trước mặt, từng nét bút lướt qua đầu ngón tay, nói: "Trẫm nhớ rõ khi còn nhỏ, lúc còn ở trong vương phủ, thích nhất chính là nhìn xem hoàng thúc vẽ tranh. Bức họa này cũng là do hoàng thúc thấy trẫm thích nên mới tặng cho. Nhiều năm trôi qua, trẫm vẫn luôn trân quý nó, thường xuyên lấy ra nhìn xem, có thể nhớ tới những kỷ niệm ngày xưa."

Văn Đế vẫn còn nhớ rõ, năm đó khi An Vương vẽ bức《Cửu Tước Đồ》, hắn mới 4 tuổi.

An Vương luôn thích đưa hắn vào trong vương phủ sống vài ngày. Ngày thường không có việc gì, sẽ mang theo hắn cùng đi vẽ tranh. Hắn sẽ an tĩnh ghé vào trên bàn, nhìn An Vương cầm bút vẽ tranh, nhìn từng nét bút phác hoạ trên giấy, dần dần thành hình.

Thỉnh thoảng, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên hoa đỗ quyên được thêu bằng chỉ vàng ở trên quần áo An Vương, từng đóa hoa như được sống động, toát lên ánh vàng lung linh mê người, từng chút một tô điểm trên gương mặt trắng nõn tuấn nhã của An Vương.

Khi còn nhỏ, Văn Đế không hiểu như thế nào là đẹp xấu, chỉ vào An Vương nói: "An Vương thúc, trên người của người có phật quang, giống như long bào trên người hoàng gia gia."

Lúc ấy, An Vương đã giáo huấn hắn vài tiếng, cho đến mấy năm sau hắn mới hiểu được.

Đó là đại bất kính!

Ngày ấy, An Vương đã vẽ bức《Cửu Tước Đồ》, tặng cho hắn.

Cũng sau ngày đó, An Vương phụng mệnh mang binh xuất chinh Tây Bắc, vừa đi chính là nửa năm. Mặc dù chiến thắng trở về, nhưng lại bất hạnh nhiễm bệnh nằm một chỗ.

Cho đến khi rời khỏi thế gian, Văn Đế cũng không thể gặp lại An Vương một lần.

Hiện giờ nghĩ đến, thật sự tiếc nuối.

Nghĩ đến đây, Văn Đế cảm thấy khó chịu trong lòng. Hắn chậm rãi cuốn bức họa trước mắt lại, thở dài nói: "Hiện giờ hoàng thúc qua đời đã được hơn bốn mươi năm."

~~~Hết chương 10~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui