Nhà giam Đại Lý Tự, tối tăm u ám, xung quanh tràn ngập mùi ẩm thấp hôi thối, còn kèm theo một mùi máu tươi, khiến cổ họng người tắc nghẽn.
Lâm Lạc bị bắt vào đây từ tối hôm qua đến giờ đã một ngày một đêm. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ ngục tốt đưa cơm thì không còn người nào khác. Hắn không vội, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ. Khi nhàn hạ, hắn còn cho người chuẩn bị cho mình một bộ viết chữ vẽ tranh, với một ngọn đèn dầu, bắt đầu viết chữ.
Cảnh giới bực này, có lẽ cũng chỉ hắn mới có thể làm được.
Hắn viết chữ rất đẹp, nét bút sạch sẽ lưu loát, sắc nét, tràn ngập khí khái Vương Hi Chi. Mấy tên ngục tốt khen ngợi vài câu, hắn liền hào phóng tặng chữ mình viết cho bọn họ.
Lúc này, bên ngoài màn đêm băng giá, gió lạnh chui qua song sắt từ từ tiến vào, không kiêng nể gì tràn vào quần áo trong người, dính vào da thịt giống như vào đông.
Lâm Lạc luôn luôn sợ lạnh tất nhiên không chịu nổi!
Hắn kéo chăn đặt lên trên đầu gối, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn ánh nến đong đưa trên bàn, giống như nếu nhìn như thế thì có thể ấm áp hơn một chút.
Đột nhiên, có tiếng xích sắt xuyên thấu trong dãy hành lang nhà giam, giống như xích sắt đang bị một người kéo dưới mặt đất, một đường lôi đi, phát ra âm thanh ghê rợn giống như "Âm hồn lấy mạng".
Đáy mắt Lâm Lạc hiện lên một tia cảnh giác, ánh mắt rời khỏi ánh nến, nhìn chằm chằm vào khoảng tối bên ngoài phòng giam. Lúc này âm thanh xích sắt vẫn cứ vang lên, hắn đứng dậy tiến về phía trước, đứng ở trước cọc gỗ kiên cố, lắng nghe âm thanh kia càng ngày càng gần......
Trong phòng giam vốn tràn ngập mùi hôi thối và máu tươi chậm rãi bị bao phủ bởi một mùi hương, lưu lại hương thơm rất lâu, thấm vào ruột gan, giống như thấm vào trong da thịt người, giống như một chiếc lông chim đung đưa kích thích xương cốt người, ngứa không thể tả được.
Ngay khi hắn phát hiện ra mùi hương không thích hợp thì đã không còn kịp nữa. Hắn lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, chân tay vô lực, trên ngực cũng quanh quẩn một cảm giác cuồn cuộn khó chịu.
Theo bản năng, hắn dùng hai tay nắm lấy cọc gỗ trước mắt, cố gắng giữ mình đứng vững, nhưng thân thể mềm mại vô lực, từng chút một rơi xuống.
Cuối cùng hắn ngã xuống đống rơm rạ rải trên mặt đất!
Âm thanh xích sắt khiến người khiếp sợ ở trong nhà giam cũng đột nhiên biến mất, hành lang trở lại yên tĩnh.
Trong lúc mơ hồ, đôi mắt hắn nhìn thấy một bóng dáng cao lớn chậm rãi dừng ở trước mặt mình, theo ý thức dần dần tiêu tán của hắn, bóng dáng kia cũng từng chút một bị bóng đen cắn nuốt sạch sẽ.
Màn đêm sương giá lạnh lẽo, mưa lớn vô ích, sấm sét ầm ầm, cuốn theo cuồng phong.
Lúc này, chùa Thiển Sơn bị bao trùm bởi mưa to và sương mù dày đặc ở trong đêm khuya, vốn là nơi Phật môn phù hộ, nhưng lại hiện lên một cảm giác ớn lạnh quỷ dị.
Lâm Lạc bị đánh thức bởi một loạt tiếng sấm.
Ý thức của hắn dần dần thanh tỉnh, nhưng bị người che đôi mắt lại, không có dấu vết của những ngôi sao trước mặt. Cảm giác này, giống như rơi xuống vực sâu, mất trọng tâm, không thể nắm bắt.
"Ai?"
Không có người nào đáp lại hắn!
Hắn vừa hơi chuyển người, lập tức phát hiện ra mình bị trói, không thể động đậy.
Có lẽ vì thiên tính không sợ, khi đối mặt với tình hình lúc này, hắn không hề hoảng loạn, ngược lại bình tĩnh cẩn thận suy xét. Nếu người trói hắn thật sự muốn tính mạng hắn, tất nhiên sẽ không để hắn có khả năng tỉnh lại. Vì thế, có thể thấy được đối phương không phải muốn lấy mạng hắn. Hắn không thể nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy. Bên ngoài có tiếng mưa rơi, còn có gió thổi qua lá cây khi phát ra âm thanh xào xạc, thanh tao kỳ ảo từ xa, quanh quẩn một thời gian dài. Có lẽ, hắn đang ở một chỗ hẻo lánh trong rừng.
Hắn nhíu mũi, ngửi thấy một mùi nến nồng đậm.
Vì thế, hắn đại khái đoán được mình đang ở đâu!
Mặc dù sợi dây thừng buộc chặt trên người, nhưng trên dây thừng dường như bao phủ một lớp gì đó mềm mại, giống như bông. Bởi vậy, cổ tay của hắn mới không cảm thấy đau.
Nếu đối phương ra tay trói hắn lại, nhưng không muốn hắn bị thương, kết hợp lại với nhau, người trói hắn lại chỉ có thể là người của hắn.....
"Ôn đại nhân, nếu ngươi muốn mang ta tới chùa Thiển Sơn, cần gì phải bí ẩn phiền phức thế này!" Lâm Lạc lạnh lùng nói.
Hắn đã hiểu ra.
Ngay sau đó, tấm vải che trên mắt bị người xốc lên.
Ánh sáng xung quanh khiến hắn nheo mắt thích ứng một chút.
Quả nhiên, hắn đang ở trong một gian thiện phòng của chùa Thiển Sơn, đứng ở trước mặt hắn chính là Ôn Thứ.
Trong phòng, còn có mấy tinh binh của Đại Lý Tự!
Ôn Thứ lập tức hạ lệnh: "Mở trói!"
Tinh binh tiến lên, cởi bỏ sợi dây thừng cột ở trên người Lâm Lạc, trên dây thừng kia đúng thật có bọc một lớp bông giống như hắn suy nghĩ, tránh làm hắn bị thương.
Ôn Thứ vừa tự trách nhưng cũng vừa bất đắc dĩ, chắp tay nói: "Thật sự là bất đắc dĩ, thỉnh Lâm đại nhân tha thứ vì tội mạo phạm của ta."
Lâm Lạc từ trước đến nay không biểu hiện ra vui mừng hay tức giận, trầm mặt nói: "Ngươi bất đắc dĩ, chính là trói ta tới đây?"
"Nếu không như vậy, làm thế nào có thể khiến đại nhân tra án."
"Vậy là ngươi đang ép ta?"
"Không dám!"
"Ta thấy ngươi không phải không dám ép ta, mà là không dám kháng chỉ." Lâm Lạc nói toạc ra, giọng nói cực kỳ rõ ràng rành mạch.
Ôn Thứ ngẩn người, lộ vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng ngẫm lại, Lâm Lạc là nhân vật như thế nào, nếu như đoán ra được cũng hoàn toàn không khó, vì thế hắn nói: "Nếu Lâm đại nhân đã đoán được, vậy ngươi biết dụng ý của ta như thế nào? Chỉ là vụ án...... thật sự khó giải quyết. Chúng ta không biết nên điều tra từ đâu, không còn lựa chọn nào khác, đành phải dùng hạ sách này."
Lâm Lạc hiểu ý của hắn, sắc mặt nghiêm túc, nói: "Ôn Thứ, ngươi biết ta sẽ không nhúng tay vào vụ án này."
Lâm Lạc gọi Ôn Thứ, mà không phải là Ôn đại nhân, trong đó ít nhiều có mang theo một chút tình cảm riêng tư. Điều này cũng đang muốn nhắc nhở Ôn Thứ, nên biết chừng mực, đừng xen tình cảm riêng vào trong công vụ.
Ôn Thứ biết ý của hắn, nhưng trong lòng không thể nghe theo, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, cúi đầu xuống một chút: "Ta biết, ta không muốn ép ngươi, còn câu nói kia, ta thật sự không còn lựa chọn nào khác! Phía trên có hoàng thượng ép xuống, ta căn bản không thể nào lựa chọn. Đầu tiên là án mạng Đôn Hoàng, sau đó đó là cái chết của thái tử, hiện tại lại là chủ trì chùa Thiển Sơn. Mỗi một vụ án mạng đều oanh động triều đình, toàn bộ thành Trường An nhân tâm hoảng sợ, hiện giờ đã mấy ngày trôi qua, vụ án vẫn chưa được giải quyết, ta không có kết quả báo cáo, mong rằng Lâm đại nhân có thể ra tay tương trợ."
Lâm Lạc từng ở Đại Lý Tự 6 năm, tình nghĩa gắn bó trong đó. Sau khi hắn rời khỏi Đại Lý Tự, Đại Lý Tự liền giống như rắn mất đầu, trong thời gian hai năm ngắn ngủn, giống như năm bè bảy mảng, tinh binh rã rời.
Nhìn tình trạng hiện tại, trong lòng hắn cũng rất nôn nóng, nhưng có đủ loại nguyên nhân trong đó, hắn không có khả năng trở lại Đại Lý Tự!
Lúc này nghe Ôn Thứ - đường đường là Đại Lý Tự thiếu khanh bất đắc dĩ nói ra như vậy, hắn thật sự hận không thể mài sắt thành thép, hung hăng nhìn Ôn Thứ nói: "Nếu Đại Lý Tự đã vô dụng như vậy, vậy không cần tiếp tục nữa. Hay là ngươi bẩm báo với hoàng thượng, xoá bỏ Đại Lý Tự, giao hết thực quyền cho Hình Bộ!"
Giọng điệu của hắn cực kỳ uy hiếp, mỗi từ đều rất mạnh mẽ rõ ràng!
Tư thái như vậy, phảng phất như hắn vẫn ngồi ở vị trí Đại Lý Tự Khanh năm đó, vẻ mặt nghiêm túc uy nghiêm!
~~~Hết chương 11~~~