Trường An Từ

Chùa Thiển Sơn, dưới mưa phùn mông lung quanh quẩn tiếng tụng kinh niệm phật, âm thanh vang vọng kéo dài ở giữa đêm khuya......

Lúc này, bên ngoài đại Phật đường, ngay trước mắt mọi người là vũng máu loãng nhìn thấy ghê người, khiến người ghê tởm buồn nôn. Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Mạc Không thậm chí không còn lại xương cốt, và con cổ trùng màu đen chui ra từ trong mắt hắn, ngay khoảnh khắc rơi xuống mặt đất thì lập tức bốc cháy dữ dội, biến thành tro bụi bay đi.

Không lưu lại bất cứ thứ gì.

Mọi người kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, lần lượt lùi lại mấy bước sang phía hai bên.

Ôn Thứ đi theo Lâm Lạc phá án 6 năm, trong khoảng thời gian đó đã xử rất nhiều vụ án lớn lớn bé bé, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua chuyện kỳ quặc quỷ dị thế này, hắn ngây người thất thố nhìn chằm chằm vũng máu trước mắt: "Đây...... đây là... chuyện gì đang xảy ra?"

Lâm Lạc vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng lên tiếng: "Đó là Thích Tâm trùng cổ!"

"Đó là thứ gì?"

"Đó là một loại trùng cổ cực kỳ hiếm thấy, có nguồn gốc từ dưới lòng đất. Khi được gieo vào cơ thể người, nó sẽ bị một loại âm thanh khống chế, tác động tới hành vi, lời nói và việc làm của người đó. Ta nghĩ, sở dĩ Mạc Không sư phụ nói dối, chắc chắn có liên quan tới loại trùng cổ này."

"Nhưng loại trùng cổ này làm thế nào tiến vào trong cơ thể Mạc Không?"

"Cổ này có trạng thái bán trong suốt trước khi sinh ra, không dễ dàng bị người phát hiện, hơn nữa cực kỳ nhỏ, chỉ có thể tiến vào cơ thể con người từ nguồn nước, chậm rãi phát triển."

Trên mặt Ôn Thứ lộ vẻ lo lắng nói: "Vậy chẳng phải chúng ta đều có khả năng trúng loại trùng cổ này hay sao?."

Lâm Lạc đột nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: "Loại thích tâm trùng cổ này cực kỳ hiếm thấy, mười năm cũng không thể sinh ra được một con. Nếu nghĩ về nó, ngươi chưa chắc có được may mắn này."

"...... Ồ!" Sắc mặt Ôn Thứ cứng đờ, nuốt nuốt nước miếng, nâng tay áo lau mồ hôi toát ra giữa trán, hỏi tiếp, "Vậy loại trùng cổ này là do ai hạ?"

"Sao ta biết được!"

"Lâm đại nhân, ngươi......" Ôn Thứ còn muốn nói nữa.

Nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai truyền đến từ nơi xa.

Một tinh binh có phản ứng trước tiên: "Tiếng thét truyền tới từ phía Kiền Đường."

"Đi!" Ôn Thứ lập tức nghiêm túc, xua tay hạ lệnh, nhưng không quên chỉ vào vũng máu loãng ở trên mặt đất, phân phó một người, "Dọn sạch nơi này!"

Ngay sau đó, mọi người lập tức đi tới Kiền Đường.

Lúc này, hai cánh cửa Kiền Đường đều được mở ra, một tiểu tăng nhỏ nhắn đang kinh hãi ngồi trên sàn nhà, mặt đầy mồ hôi. Một đôi con ngươi đỏ ngầu trợn to, giống như mấy con giun đất màu đỏ đang lưu động tán loạn ở trên nhãn cầu của hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào bức Đôn Hoàng bích hoạ trước mắt, đôi môi run rẩy, miệng đóng mở, giống như đang nhẹ giọng nói gì đó? Từng câu từng câu......

Ở bên cạnh hắn là một chiếc đèn lưu ly vỡ nát.

Ôn Thứ vọt vào, khi nhìn thấy tình hình trước mắt, lập tức hỏi thị vệ Đại Lý Tự trông coi Kiền Đường: "Có chuyện gì vậy?"

Thị vệ ngơ ngác bối rối: "Chúng ta cũng không biết, vị sư phụ này nói muốn vào thắp hương, vì thế chúng ta không ngăn cản. Nhưng không lâu sau, chúng ta nghe hắn hét to một tiếng. Lúc chúng ta đẩy cửa ra...... thì đã như vậy."

Ôn Thứ dò hỏi không có kết quả, lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu tăng, hỏi: "Sư phụ, có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?"

Đồng tử của tiểu tăng mở ra càng lúc càng lớn, ngoại trừ mấy giọt nước mắt máu, trên mặt chật kín gân xanh, giống như có người đang bóp lấy cổ.

"Sư phụ?"

Thật lâu sau, tiểu tăng mới chậm rãi nâng tay lên, ngón trỏ run rẩy chỉ vào bức bích họa trước mặt, cố hết sức nói thành tiếng: "Động, động!"

Ôn Thứ nhíu chặt lông mày: "Nói rõ ràng."

"Bích hoạ...... mặt người trên bích hoạ...... động đậy!" Dứt lời, máu loãng trong mắt tiểu tăng bừng lên, đầy mặt đều là máu, cổ họng không nhịn được nhấc lên một cái, cơ thể cứng đờ, ngã xuống.

Mọi người kinh ngạc. Bọn họ sớm biết về mấy vụ án bắt nguồn từ Đôn Hoàng, đều bởi vì bích hoạ chuyển động. Tai nghe không bằng mắt thấy, cuối cùng không nhịn được đều nơm nớp trong lòng.

Không biết từ lúc nào, Lâm Lạc đã chạy tới trước khối bích hoạ, thần sắc lạnh lùng, nhìn mỹ nhân phía trên đã phai nhạt màu. Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, ngẩn người, lông mày hơi cau lại một chút, ánh mắt loé lên, lập tức dời mắt đi, sau đó đáp xuống con mèo đen ở trên gương đồng tiểu xảo bên cạnh.

Mèo?

Con mèo xuất hiện ở trong hoàng cung?

Con mèo nằm ở trên chiếc đèn lồng?

Lông mày hắn rũ xuống, mây mù trong lòng càng ngày càng dày......

Đối mặt với vụ án mạng này tới vụ án mạng khác, Ôn Thứ mất đi lý trí và bình tĩnh. Hắn đột nhiên đứng dậy, bước nhanh về phía bích họa, thuận tay rút trường kiếm bên hông ra, nói: "Ta thật sự muốn nhìn xem bích hoạ này có phải có quỷ hay không!"

Thanh trường kiếm được giơ lên cao, sắp sửa bổ xuống. May mắn thay Lâm Lạc nhanh tay lẹ mắt, lập tức nắm được cổ tay của hắn: "Ôn đại nhân, nếu ngươi làm hỏng khối bích hoạ này, những vụ án kia vĩnh viễn không thể điều tra được."

Trường kiếm trong tay Ôn Thứ chỉ cách khối bích hoạ khoảng cách một ngón tay.

Trên mặt hắn hằn lên lửa giận, không nghe lời nhắc nhở: "Trước sau gì đều chết nhiều người như vậy, nhưng không có một chút manh mối, còn điều tra thế nào nữa? Không bằng phá hủy thứ quỷ quái này, xong hết mọi chuyện!"

"Nếu đã như vậy, được, vậy ngươi động thủ đi." Lâm Lạc buông lỏng cổ tay của hắn, đứng qua một bên.

Ôn Thứ: "......"

Hắn cuối cùng vẫn không cam tâm, không có tiền đồ thu kiếm trở về.

Lâm Lạc thấy hắn đã bình tĩnh lại, nói: "Hiện giờ đã chứng minh được ta không liên quan gì về cái chết của chủ trì, vậy thì những việc còn lại, ta sẽ không nhúng tay vào nữa!"

"Ngươi không định giúp đỡ?"

"Từ đầu tới cuối, ta đều không muốn tiếp nhận vụ án này. Vì thế, Ôn đại nhân cần phải nhẫn nại, cẩn thận điều tra. Ta tin tưởng, chắc chắn sẽ có kết quả."

"......"

Ôn Thứ là một võ quan, nếu muốn bắt người, hắn tất nhiên có thể đứng mũi chịu sào, nhưng nếu như phá án, chẳng phải giống như đưa con dao cho hòa thượng giết người hay sao?

Nhưng thái độ của Lâm Lạc rất kiên quyết, không thể thay đổi. Hắn xoay người ra khỏi Kiền Đường, nhưng bước chân lại bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhắc nhở nói: "Nếu muốn biết những vụ án này có liên quan với nhau hay không, nên bắt đầu điều tra từ khối bích hoạ này. Ngươi hãy đi Quỷ Thị một chuyến, tìm một người tên là Tôn Mặc. Hắn ta đã từng đến Đôn Hoàng vẽ bức bích họa, có lẽ biết chút gì đó!"

Nói xong, hắn không quay đầu lại rời đi.

Ôn Thứ đứng ở nơi đó, trong miệng cân nhắc: "Tôn Mặc?"

......

Lâm Lạc sai người Đại Lý Tự chuẩn bị cho hắn một chiếc xe ngựa hồi phủ.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh bên trong xe ngựa, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh lạnh lùng, không thấy gợn sóng, nhưng cặp mắt kia lại hiện lên một chút tăm tối, ngưng trọng. Hai tay hắn đặt ở trên đầu gối nắm chặt, có chút mồ hôi toát ra.

Giờ phút này, hắn đang nhớ lại lúc vừa rồi mình nhìn khuôn mặt mỹ nhân trên bích hoạ. Hắn ngẩn người, khóe mắt khẽ nhảy lên, giống như mất hồn, đôi mắt của mỹ nhân kia, không ngờ...... động đậy!

Nhưng khi đó, hắn không hề tỏ ra hoảng sợ, cũng không nói với Ôn Thứ.

Vì sao lại như vậy?

Hay là những lời Lương Khải Chi đã nói là sự thật?

Bên ngoài, mưa to đánh xuống bùm bùm vào trên nóc xe ngựa, âm thanh càng ngày càng lớn, trong lòng hắn cũng càng thêm bồn chồn......

~~~Hết chương 14~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui