Lâm Lạc trở lại trong phủ đã là sau nửa đêm, mưa đã ngừng rơi, trong không khí tràn ngập một luồng không khí lạnh lẽo, truyền từ lòng bàn chân lan tới trái tim.
Lúc này đã là tháng mười, sương giá đã tới, trời cũng mưa nhiều hơn.
Trong hai ngày qua, chuyện hắn vào nhà giam Đại Lý Tự, toàn bộ mọi người trong thành Trường An đều biết. Rất nhiều văn nhân nhã sĩ ngày thường giao tiếp với hắn đều tới phủ thăm hỏi vài câu, ngạch cửa gần như bị đạp vỡ. Cuối cùng, thật sự không có cách nào khác, Phúc bá đành phải đóng đóng cửa lại, đuổi từng người ra về.
"Lão gia, ngài đã trở lại, ta sẽ sai người đi chuẩn bị nước bưởi, ngài hãy tắm rửa một chút." Phúc bá cuối cùng cũng cảm thấy an tâm, trong tay cầm theo ngọn đèn, đi theo Lâm Lạc về phía hậu viện.
Lâm Lạc trông có chút mệt mỏi, phất ống tay áo hai lần, hỏi: "Ngư nhi đâu?"
"Tiểu công tử đã ngủ rồi."
"Hai ngày nay có ngoan không?"
"Rất ngoan, chỉ thường xuyên hỏi lão gia đi đâu? Ta nói ngài bận việc ở cửa hàng."
Hắn "Ừ" một tiếng, xoay người đi tới phòng Lâm Ngư.
Sân phía Tây vẫn luôn vắng vẻ, vừa mới đi vào lập tức nghênh đón một luồng gió lạnh, phía sau lưng hắn căng thẳng, bước nhanh vào phòng.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn nến với ánh lửa yếu ớt, hơn nữa bên trong bố trí quá mức quy củ cứng nhắc, khiến căn phòng có vẻ càng thêm lạnh lẽo.
Lâm Lạc bước chân rất nhẹ, đi tới bên mép giường.
Lúc này tiểu sa di đang ngủ rất say sưa, thân thể mềm mại vùi trong ổ chăn, cái đầu trọc lóc, những sợi lông tơ phía trên lộ rõ dưới ánh sáng mờ nhạt. Một khuôn mặt tròn trịa áp vào gối đầu, đỏ hồng như quả táo, cực kỳ đáng yêu. Ngón tay cái đầy thịt lúc này đang ngậm ở trong miệng, giống như một viên kẹo đường, liếm mút cực kỳ thoải mái.
Lâm Lạc ngồi xuống mép giường, chậm rãi rút ngón tay đầy thịt ra khỏi miệng Lâm Ngư, lo lắng nói: "Hiện giờ đã cai sữa rồi, sao còn giống hài đồng như vậy?"
Ngón tay kia vừa mới bị rút ra, được bỏ vào trong chăn, tiểu gia hỏa lại đưa tay bỏ vào trong miệng.
Tiếp tục mút bẹp bẹp......
Lâm Lạc thở dài, đành phải mặc kệ.
Ngày thường, hắn rất nghiêm khắc với Lâm Ngư, nếu nói hắn là nghiêm phụ cũng không quá, nhưng lúc này hắn lại hiền từ hơn một chút.
Hắn vươn tay vuốt khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của nhi tử, giống như vuốt một quả trứng gà vừa bóc vỏ, mịn mềm, trong lòng bàn tay cũng truyền đến một cảm giác ấm áp, tuỳ ý len lỏi vào trái tim lạnh băng của hắn......
"Lâm Lạc, trẫm cho ngươi hai lựa chọn, một là đưa nó vĩnh viễn vào cửa Phật, hai là...... giết nó!"
Những lời nói của tiên hoàng vẫn luôn quấn quanh ở trong lòng của hắn, ngày này qua đêm khác, hắn chưa bao giờ quên.
Năm đó, hắn quỳ gối trước giường bệnh tiên hoàng, chỉ vì cầu xin cho nhi tử năm ấy mới hai tuổi của mình một đời an ổn. Ba ngày ba đêm, hắn không ngủ không nghỉ. Cảm giác đó, giống như bị mấy ngàn vạn con kiến đang gặm cắn trong thân thể, khiến hắn gần như gục ngã.
Cho đến tận bây giờ, trong lòng hắn còn có rất nhiều điều bất đắc dĩ, bất lực thở dài, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
"Cha." Bên tai truyền đến một tiếng mềm mại như bông.
Lâm Lạc phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện tiểu gia hỏa không biết đã tỉnh lại từ lúc nào. Nó vẫn đang ngái ngủ, xoa đôi mắt ngồi dậy từ trong chăn.
"Sao lại tỉnh dậy?" Giọng nói của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lâm Ngư nhìn hắn, nhíu mày vài cái, nói: "Ngư nhi vừa nằm mơ."
"Mơ thấy cái gì?"
"Mơ thấy cái cây trước cửa bị người nhổ lên."
Lâm Lạc ngước mắt nhìn ra bên ngoài, xuyên qua cánh cửa sổ có thể nhìn thấy được, một cây mỹ nhân cao hơn người một đoạn. Hiện tại đã là tháng mười, trên cây mỹ nhân nở đầy những nụ hoa hình hạt, màu hồng phấn, đặc biệt đẹp mắt. Còn nhớ, đó là ngày thứ hai sau khi Lâm Ngư sinh ra, Lâm Lạc tự tay trồng nó ở trong sân, mỗi năm tới tháng mười hai, trên cây nở đầy hoa. Những tràng hoa màu đỏ tím, lúc đầu tràng hoa có màu vàng, sau đó dần dần chuyển sang màu trắng, rực rỡ chói mắt, cực kỳ mỹ lệ, vì thế nên nó được gọi là cây mỹ nhân.
Cây mỹ nhân kia là cái cây mà Lâm Ngư thích nhất, khi đến mùa hoa nở, nó luôn thích dọn ghế nhỏ ngồi ở dưới tàng cây, ngẩng đầu nhỏ tinh tế nhìn những đoá hoa đó, còn thường xuyên hát i a vài tiếng. Khi có một đóa hoa rơi xuống, nó lập tức vội vàng bước chân tới nhặt, sau đó nhân lúc không có người chú ý, nó sẽ lặng lẽ nhét vào quần áo của mình, giống như một túi kẹo. Sau đó, Lâm Lạc sẽ phơi khô những bông hoa rơi xuống đó, làm thành mấy cái túi thơm nho nhỏ cho nó. Nó vô cùng vui vẻ, cả ngày mang theo bên người.
Lúc này, Lâm Lạc vuốt ve cái đầu tròn xoe của nó, nói: "Cây kia vẫn tươi tốt như vậy, vì sao phải nhổ nó? Giấc mơ vô lý như vậy mà con cũng mơ, đúng là kỳ lạ."
"Sư phụ nói, ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó."
"Hả? Vậy ban ngày con suy nghĩ cái gì?"
Nó chớp chớp mắt nói: "Nghĩ đến cha."
Lâm Lạc lại tò mò hỏi: "Nếu nghĩ tới cha, vì sao lại mơ thấy cây kia ngoài cửa?"
"Bởi vì Ngư nhi thích cây kia, cũng rất thích cha. Hai ngày qua cha không có ở đây, con sợ, vì thế nên mới mơ thấy cây kia bị nhổ." Lâm Ngư mím miệng lại, đôi mắt ứa nước.
"Con là tiểu đệ tử Hối Đức trong chùa Tĩnh An, mỗi ngày đều sẽ ngồi thiền, con sợ cái gì? Người trong cửa Phật, tâm tính bình tĩnh, tai mắt phải chuyên tâm mới đúng." Lâm Lạc lại bắt đầu nói.
"Nhưng con lo lắng cha cũng sẽ biến mất giống như cây kia."
Trong lòng Lâm Lạc cảm thấy có chút chua xót, thở dài, nghiêm túc nói với nó: "Ngư nhi, cha sẽ không rời khỏi con."
Ngay lập tức, thân thể nhỏ bé của Lâm Ngư chui ra khỏi chăn, nhào vào trong lòng ngực hắn, cánh tay chặt chẽ ôm lấy eo hắn, không chịu buông tay.
Lâm Lạc nhìn tiểu gia hỏa mềm như bông trên người, nói: "Người cha rất bẩn."
"Ngư nhi không sợ bẩn."
"Hai ngày rồi cha chưa tắm rửa, hôi lắm."
"Ngư nhi cũng hôi, cha ngửi xem." Lâm Lạc giơ đầu lên, xoa bàn tay nhỏ lên chóp mũi của hắn.
Một mùi hương bồ kết nhè nhẹ thoảng qua.
Khóe miệng Lâm Lạc không thể không cong lên, không đẩy tiểu gia hỏa ra, ngược lại ôm chặt lấy nó. Tiểu gia hoả càng ép chặt vào trong lòng ngực Lâm Lạc, đầu nhỏ dựa vào trên bộ ngực rắn chắc của hắn, vô cùng sung sướng, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Lâm Lạc nhẹ nhàng ôm nó vào trong ổ chăn, gém chăn cho nó, sau đó lại xoa xoa đầu nó vài cái, lúc này mới đi ra ngoài.
Bên ngoài, gió lạnh xuyên thẳng vào tim, mấy ngọn đèn trên góc nhà cũng bị thổi lung lay, cảm giác như sắp rơi xuống.
Cây mỹ nhân trong viện không cao lắm, nhưng phát triển rất tốt, cành lá xum xuê, đơm hoa kết nụ.
Lâm Lạc đứng ở dưới tàng cây, hai tay buông xuống ở hai bên sườn, yên lặng ngửa đầu nhìn những nụ hoa ửng hồng.
Thật lâu sau, hắn mỉm cười......
Ngày hôm sau, thời tiết rất tuyệt.
Những người biết được Lâm Lạc đã ra khỏi Đại Lý Tự đều tới cửa chúc mừng, Lâm Lạc dùng lý do mình không khoẻ để từ chối từng người một.
Lúc này, hắn đang ngồi ở trong thư phòng đọc sách.
~~~Hết chương 15~~~