Ôn Thứ và Trần Tử Đường nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều không biết Quỷ Thị còn có quy củ như vậy.
"Nói như vậy, chúng ta vẫn chưa tới Quỷ Thị? Phải ngồi thuyền mới vào được nơi đó?"
"Nơi này đã là Quỷ Thị, chỉ là đang nằm ở biên giới. Chờ sau khi lên thuyền, ngươi sẽ biết." Lâm Lạc nói.
"Có phải ngươi từng tới đây hay không? Hiểu biết như vậy!"
"Ta chỉ đọc tiểu thuyết kinh dị một chút mà thôi."
Ôn Thứ nghe thấy vậy, cảm thấy Lâm Lạc chính là một quái nhân. Năm đó, lúc còn cùng nhau phá án với hắn, tiểu tử này cực kỳ thích đọc những cuốn tiểu thuyết dân gian quái quỷ đó, có một khoảng thời gian hắn đọc sách cả ngày, giống như một con quỷ, thậm chí nghiêm trọng tới mức quên cả ăn cơm. Ôn Thứ vài lần nhìn thấy hắn đọc đến nỗi si mê, vì thế cũng lén trộm một quyển của hắn để đọc, trong đó đều là những điều không phù hợp với hiện thực chút nào. Chẳng hạn như lão nhân âm quỷ ăn tiểu oa nhi, xà yêu trong thôn biến thành mỹ nhân, ảo ảnh trong sa mạc, lâu đài ngàn năm sâu dưới lòng đất...... Ôn Thứ nhìn vào thì cảm thấy những chuyện xưa đó đều rất buồn cười, hơn nữa ngôn từ dày đặc khiến hắn đau cả đầu, vì thế nên đành từ bỏ. Cuối cùng, từ đó hắn không thèm trộm sách của Lâm Lạc nữa, cũng càng thêm cảm thấy Lâm Lạc chính là một quái nhân.
Nhưng không ngờ rằng, tri thức trong những cuốn tiểu thuyết ma quái đó cũng hữu ích như vậy.
Lúc này, Lâm Lạc nhìn con sông chết trước mặt, phía trên lơ lửng trôi nổi rất nhiều bùn bẩn, nhưng không tanh tưởi lắm, chỉ là nước sông không hề nhúc nhích, phía dưới sâu không thấy đáy, không biết có bí ẩn gì?
"Nơi này thật là âm lãnh, ở lâu chắc chắn sẽ sinh bệnh." Trần Tử Đường nói, hắn ăn mặc tương đối mỏng manh, cho dù là người tập võ, cũng không chịu nổi những cơn gió ớn lạnh này.
Những người ngồi dưới đất có lẽ là nghe thấy phía sau có tiếng nói chuyện sột soạt, lần lượt quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Hai người Ôn Thứ và Trần Tử Đường luôn nhìn thấy bọn họ từ phía sau lưng, lúc này cảm thấy sau gáy bất giác ngứa ngáy, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ khó có thể che giấu.
Đôi mắt của những người đó đều sâu và trũng, tròng trắng mắt rất nông, gần như bị bao phủ bởi hai tròng mắt màu đen, giống như một vũng máu đen. Nhưng càng khiến cho người nhìn thấy ghê người chính là, những người đó, không phải bị chặt đứt một tay, chính là bị chặt đứt một chân, hơn nữa lộ ra xương cốt bên trong, giống như cuộc sống đã bị đào bới. Tuy nhiên, điều kỳ lạ chính là, những bộ xương tay và bộ xương chân đó vẫn có thể hành động một cách bình thường, không bởi vì thiếu da thịt và gân mạch mà bị phế. Trong số đó, có người còn mất một con mắt, thiếu một lỗ tai hoặc có người bị cắt mũi và môi trên...... Gần như không ai có được một cơ thể hoàn chỉnh. Ngay cả một đứa trẻ vừa mới sinh ra trong vòng tay phụ nhân cũng thiếu một nửa khuôn mặt, xương cốt trên mặt đều bị lộ ra bên ngoài. Trông nó giống như đang ngủ, nhưng lại giống như là đã chết. Tuy nhiên, phụ nhân vẫn nhẹ nhàng lắc lắc, trong miệng còn hát ngâm nga.
Cảnh tượng trước mắt, thật sự khiến người tê dại từ lòng bàn chân lên tận đỉnh đầu.
Bọn họ nhìn ba người Lâm Lạc một hồi, thấy quần áo và tướng mạo bọn họ đều không khác mình lắm, vì thế không nghi ngờ gì, tiếp tục ngồi yên chờ thuyền.
Trần Tử Đường ớn lạnh trong lòng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Lâm Lạc nghiêng đầu nói với hắn: "Người ở Quỷ Thị gần như đều là những kẻ sắp bỏ mạng, thân tàn, hoặc là nơi sinh sống của trọng phạm triều đình. Nếu không, người bình thường sẽ không lựa chọn sống ở đây."
"Chẳng trách Lâm đại nhân lại hoá trang chúng ta thành như vậy."
"Ở đây, không có Lâm đại nhân nào cả." Lâm Lạc cảnh cáo hắn, "Nếu như để người Quỷ Thị nghe được, chúng ta đừng nghĩ ra ngoài."
"Vậy thì gọi là gì?"
"Dùng từ lão gọi trước, gọi ta là lão Lâm."
Trần Tử Đường lĩnh mệnh: "Vâng."
Lúc này, từ xa bọn họ nghe thấy có người hét lên một tiếng: "Hà Thần tới."
Những người đó vốn đang ngồi dưới đất đều đứng dậy, nhìn về phía giọng nói truyền đến.
Không lâu sau, một con thuyền có thể chứa hơn mười người tiến lại gần. Người lái đò đứng ở đầu thuyền có thân hình cao lớn, mặc áo tơi, đầu đội nón lá, trong tay chống một cây gậy trúc màu đỏ, đang nhích thuyền về phía bờ sông. Nhưng hấp dẫn hơn cả chính là, lòng đất ảm đảm không nhìn thấy ánh sáng, càng đừng nói tới trời mưa, người chèo thuyền mặc như vậy thật sự khiến người nghi hoặc.
Chờ thuyền vững chắc hơn một chút, những người đó lần lượt lên thuyền ngồi xuống, ba người Lâm Lạc đi theo sau cùng, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Ôn Thứ bất đắc dĩ ngồi gần bên cạnh phụ thân đang ôm đứa trẻ mới sinh, hắn thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, che giấu cơ thể đang tê dại của mình.
"Tế Hà Thần!" Người chèo thuyền thét to một tiếng, lái thuyền chạy về hướng vừa rồi tiến đến.
Thuyền càng đi vào sâu bên trong, gió lạnh xung quanh cành thêm dữ dội, hai bên mặt sông đều là những vách đá rất lớn, phía trên khắc đầy ký tự hoặc hoa văn hình thù kỳ quái, thậm chí một số vách đá còn dính vết máu, vết máu mới và cũ, như thể có người hắt lên đó. Nơi này, giống như một cái huyệt động khổng lồ, trống trải đến mức khiến người giật mình.
Trên mặt sông đẩy ra từng vòng gợn sóng, thậm chí bùn bẩn phía trên cũng nhẹ nhàng trôi qua hai bên mạn thuyền. Lâm Lạc ngồi ở bên cạnh mạn thuyền, cúi mắt nhìn về phía đáy sông, phát hiện phía dưới dòng sông sâu không thấy đáy toàn là xương trắng, từng khối từng khối, rải rác chồng chất bên nhau, rất kinh người. Nhưng hình ảnh này thật ra cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Có thể thấy được, Quỷ Thị này thật sự giống như địa ngục nhân gian!
Người chèo thuyền phía trước, vừa chèo thuyền, vừa thét to: "Tế Hà Thần!"
Âm thanh quanh quẩn ở trên vách đá lạnh lẽo xung quanh, vang vọng rất lâu.
Bàn tay Ôn Thứ đặt ở trên đầu gối nắm chặt, khẽ đảo mắt một cái, không cẩn thận nhìn thấy đứa trẻ mới sinh trong lòng ngực của phụ thân bên cạnh. Không ngờ đứa trẻ mới sinh mở mắt ra, còn chớp chớp vài cái. Ôn Thứ ngừng thở, trái tim co rút kịch liệt, cảm giác buồn nôn trong lòng một lần nữa dâng lên. Hắn nhanh chóng quay mặt đi, tránh cho mình không nhịn được mà bại lộ thân phận.
Chẳng bao lâu sau, con thuyền xuyên qua vách đá vừa dài vừa lạnh lẽo, trước mắt đột nhiên truyền tới ánh sáng của ngọn đèn dầu, gió lạnh cũng dừng lại, nhiệt độ không khí trở nên mát mẻ hơn, giống như một ngôi làng dưới bóng liễu rủ, dần dần ánh vào mi mắt chính là một tòa Quỷ Thị thành đèn đuốc sáng trưng.
Hai bên bờ sông chết đều là những ngôi nhà được dùng trúc và đá dựng lên, hết tầng này tới tầng khác, cao hơn một trăm trượng. Từ xa nhìn lại, nó giống như một mê cung rắc rối phức tạp, nhìn hoa cả mắt, thậm chí không phân biệt được phương hướng. Một ngọn đèn dầu giống như quả cầu lửa tỏa ra ánh sáng khắp nơi, cực kỳ loá mắt, khiến người kinh ngạc cảm thán không thôi. Và quanh dòng sông chết, có rất nhiều con thuyền cập bến, có người vừa mới xuống thuyền, cũng có người vừa mới lên thuyền. Hai bên đều có lối đi dành cho người đi lại, rất nhiều người đang đi tới đi lui, hơn nữa bọn họ đi lại cực kỳ chậm chạm. Trong tay mỗi người bọn họ gần như đều cầm theo một chiếc đèn, trên người mỗi người đều có những tàn khuyết lớn bé.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin được dưới lòng đất ở bên ngoài thành Trường An, sẽ có một nơi như vậy?
Nơi này, giống như một toà vương cung ở dưới lòng đất!
~~~Hết chương 19~~~