Hôm sau.
Thành Trường An đột nhiên mưa dầm, bầu trời âm u.
Lâm Lạc sai người pha chế hai ly Thiết Quan Âm thượng đẳng, chuẩn bị tới đình hóng gió bên hồ trong hậu viện.
Hắn lặng lẽ ngồi xuống, trong tay cầm một cuốn sách màu xanh, trông có vẻ thích thú.
Bên ngoài, cơn mưa nghiêng mình như tơ bay trên mặt hồ, từng vòng gợn sóng đung đưa, giống như gió thổi qua cỏ cây núi rừng, xa hoa lộng lẫy như thế.
Một lát sau, từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vội vã trong mưa đang tiến lại gần. Lương Khải Chi dầm mưa đi đến, trực tiếp đi vào trong đình. Sau khi hắn nâng tay áo phủi sạch những giọt nước mưa trên người, không màng lễ tiết ngồi xuống ở phía đối diện Lâm Lạc, bưng lên ly Thiết Quan Âm uống một hơi cạn sạch, giống như đã khát khô từ lâu.
Lâm Lạc vẫn cúi đầu đọc sách, chỉ nói một câu: "Đồ thô lỗ!"
Lương Khải Chi không bực: "Tất nhiên không thể so với người đọc sách như ngươi."
Lâm Lạc khép sách lại, ngước mắt nhìn chằm chằm nam tử cả người ướt át đối diện, thở dài nói: "Ngươi chỉ mới rời đi nửa năm, sao lại đen như thế?"
"Đừng giễu cợt ta." Sắc mặt Lương Khải Chi bất chợt trầm xuống, nói thẳng, "Ta tìm ngươi có việc!"
"Chuyện gì?"
"Đại sự?"
"Sao vậy, chẳng lẽ tranh vẽ hay thư pháp của ta lại bị người đập phá?"
Lương Khải Chi tức giận: "Từ khi ngươi từ quan, cả ngày chỉ biết quan tâm tranh chữ thư pháp!"
Lâm Lạc cười cười: "Đó là kế sinh nhai của ta, đương nhiên phải lo lắng một chút."
"Vậy ngươi không quan tâm tới chuyện Đôn Hoàng bích hoạ?"
Ánh mắt Lâm Lạc ngưng đọng, khoảnh khắc sau liền khôi phục lại thái độ bình thường, yên lặng cầm cuốn sách màu xanh trong tay lần nữa, nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Ta có nghe thấy qua!"
Lương Khải Chi vội vàng la lên: "Trong tháp Đôn Hoàng đã có bảy người chết, bảy người! Trước khi bọn họ chết đều nhìn thấy bích hoạ chuyển động, ta cũng nhìn thấy!"
Nhắc tới những cảnh tượng kỳ lạ đêm đó ở trong toà tháp, Lương Khải Chi đến nay vẫn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, rùng mình.
Sau khi nghe kể xong, thầm sắc Lâm Lạc vẫn không dao động chút nào, chỉ tò mò hỏi: "Vì sao người khác nhìn thấy thì kinh hoàng như vậy? Nhưng ngươi nhìn thấy lại là kinh diễm?"
"Ta cũng thấy kỳ lạ, vì thế ta đã nhanh chóng chạy tới tìm ngươi."
Lâm Lạc nhún vai: "Nhưng ta vừa không phải bà cốt, cũng không phải Vu sư, càng không biết đuổi ma tránh tà. Tìm ta có tác dụng gì?"
"A Lạc......"
"Trà ngươi cũng uống rồi, lời cũng nói xong rồi. Tóm lại, việc này ta không thể giúp! Ta còn phải quay về tiệm tranh một chuyến, không tiễn ngươi ra phủ!" Lâm Lạc không cho hắn bất cứ cơ hội nói chuyện nào, đặt sách qua một bên, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện gì, "À, đúng rồi, khi đi ngươi nhớ lấy chút bánh trung thu mang về. Vừa qua tết trung thu, ta để lại cho ngươi một ít."
Trong khi nói chuyện, hắn cầm lấy chiếc ô màu xanh lá cây ở cạnh góc đình, không quay đầu lại rời đi.
Hiện giờ, hắn đã không còn là Đại Lý Tự Khanh, việc của triều đình hay án mạng cũng thế. Đó chính là, mọi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình, ai thèm quan tâm tuyết nhà người khác?
Sắc mặt Lương Khải Chi trở nên khó coi, nhìn về phía bóng dáng của hắn mắng: "Ngươi là đồ không có lương tâm!"
Ngay sau đó nắm chặt nắm tay, đấm một quyền thật mạnh lên trên bàn đá, nhưng thoáng nhìn thấy cuốn sách màu xanh Lâm Lạc đặt ở trên bàn.
Hắn tò mò cầm lên xem, nhận ra đây là cuốn sách viết về những chuyện kỳ lạ ở trong dân gian.
Trên bìa sách nổi bật dòng chữ —— Lão Tử Quỷ.
"Không ngờ hắn lại đọc những thứ hỗn độn này!"
Lâm Lạc mượn cớ tránh khỏi Lương Khải Chi. Lúc này cỗ kiệu đã tới tiệm tranh thư pháp của mình. Tiệm tranh rất lớn, được chia thành bốn viện Đông Tây Nam Bắc, còn có một phòng tiếp khách rộng rãi. Mỗi ngày đều có rất nhiều văn nhân mặc sĩ tới đây quan sát thi họa, hoặc là làm thơ viết chữ, rất lịch sự tao nhã!
Mọi người nhìn thấy hắn tới, tất cả đều khách khí gọi hắn một tiếng "Lâm lão bản".
Lâm Lạc khách khí gật đầu, sai người chiêu đãi chu đáo, xoay người đi vào thư phòng của mình. Khi hắn vừa mới rót một ly trà cầm trong tay, người phụ trách tiệm tranh Đạt thúc đã tiến vào nói: "Lão gia, có một vị cô nương tới điển hoạ."
"Chuyện điển họa từ trước tới nay đều do ngươi phụ trách, không cần hỏi ý kiến ta."
"Nhưng cô nương kia chỉ tên muốn gặp ngài."
"Hả?" Đáy mắt hắn hiện lên một chút tò mò.
Sau khi ngầm ngâm một lúc, hắn đứng dậy đi vào trong tiệm.
Chỉ thấy nữ tử tới điển hoạ khoác áo choàng, đội mũ trùm đầu dính đầy nước mưa, che khuất hơn nửa gương mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn và đôi môi trắng bệch. Đôi giày vải trên chân nàng cũng ướt đẫm nước mưa, từ cửa tiến vào nước chảy đầy đất. Bên hông nữ tử còn treo hai dây lục lạc màu đỏ, nhưng lại không có tâm chuông.
Lâm Lạc lập tức sai người pha một chén trà nóng để nàng làm ấm người.
"Cô nương tới điển hoạ?"
Nữ tử gật đầu, lấy bức tranh từ trong lòng ngực ra.
Mặc dù cả người nàng đều là nước mưa, nhưng bức tranh kia lại không hề bị ướt: "Phiền ngươi nhìn xem, ước lượng giá cả."
Giọng nói nhẹ nhàng, giống như xuyên thấu từ trong động băng lạnh lẽo.
"Nói rất hay."
Lâm Lạc cầm lấy bức tranh, đặt ở trên quầy và mở ra xem. Ánh vào mi mắt hắn là một bức quỷ đồ khiến người sợ hãi!
Người trong tranh, thân hình cường tráng tục tằng, mặc một chiếc áo rách nát đỏ tươi, thắt lưng dài tung bay phất phới, ống tay áo màu trắng to rộng kéo dài đến khuỷu tay. Hắn ta ngồi xổm dưới đất, hai bàn tay mạnh mẽ chống ở trên đầu gối. Nhưng, đáng sợ chính là, trên khuôn mặt cực kỳ hung ác đó không ngờ còn mơ hồ có một mặt mèo dữ tợn, nhe răng, trên mặt đầy thuốc màu màu đỏ, trông giống như dính đầy máu tươi. Trong tay hắn ta đang nắm lấy một cái đầu người vặn vẹo chảy đầy máu. Phía dưới chỗ ngồi là trăm quỷ rình rập, trông giống như một hình ảnh khủng bố.
Ở phía dưới bên trái bức tranh có viết ——《Phú Ngữ Đồ》.
Bức tranh được vẽ thủ công rất tinh xảo, màu sắc và độ bóng thích hợp, đúng là một tác phẩm xuất sắc!
Đáng tiếc! Lâm Lạc lắc đầu, cuộn tròn bức hoạ rồi trả lại: "Vẽ rất tốt, chỉ là bổn tiệm không nhận."
Nữ tử bình tĩnh hỏi: "Vì sao không nhận?"
Lâm Lạc nói rõ: "Bức họa này xuất phát từ Quỷ Thị, không thể công khai."
Khi bị nói toạc ra, nữ tử cũng không lo lắng. Nàng chỉ cúi đầu, mang theo giọng điệu cầu khẩn nói: "Có thể thỏa thuận hay không?"
Những thứ bán ra từ Quỷ Thị thường được nhặt từ trên người người chết, tiệm tranh Lâm Lạc chưa bao giờ thu nhận. Trước kia chưa từng phá lệ, hôm nay cũng sẽ không phá lệ.
Hắn tỏ thái độ kiên quyết: "Cô nương, bức họa này ngươi vẫn nên đưa qua chỗ khác đi!"
"Thật sự không cần?"
"Không có khả năng!"
"Được, quấy rầy." Nữ tử không hề "dây dưa", mang theo bức họa xoay người rời đi.
Lâm Lạc thấy nàng dầm mưa đi ra ngoài, trông rất thê lương.
Cuối cùng hắn không đành lòng, móc ra một thỏi bạc giao cho Đạt thúc: "Đưa cho cô nương kia."
"Vâng."
Đạt thúc cầm ô đuổi theo.
Lâm Lạc quay trở lại thư phòng không bao lâu, Đạt thúc liền trở lại, không ngờ trong tay còn ôm theo bức tranh kia.
Lâm Lạc ngay lập tức trầm sắc mặt xuống, nghiêm khắc quở mắng: "Ta chỉ bảo ngươi đưa bạc cho nàng, không bảo ngươi mua bức tranh của nàng. Ngươi hồ đồ rồi sao? Quên luôn quy củ?"
"Lão gia, sau khi cô nương kia nhận bạc, nàng đã đưa bức tranh cho ta. Khi ta đuổi kịp nàng, đã không nhìn thấy bóng dáng nàng đâu. Ta......" Đạt thúc bất đắc dĩ, dò hỏi, "Hay là, ta đi đốt nó?"
Lâm Lạc có chút tức giận, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hắn suy nghĩ một lát, nói: "Thôi, tạm thời cất bức họa trong phủ, đợi khi gặp lại cô nương kia, trả lại cho nàng."
Nói xong hắn xoa xoa giữa mày, xua tay để Đạt thúc đi ra ngoài.
Buổi chiều hôm đó, hắn vẫn luôn ngồi ở trong thư phòng, chờ đến lúc chạng vạng mới lên cỗ kiệu hồi phủ.
Nghe hạ nhân nói, thời điểm khi Lương Khải Chi rời đi, đã lấy một con chim hoàng yến hắn nuôi. Nghe nói chim kia là loài chim tâm linh, có thể dùng để tránh ma quỷ.
Lâm Lạc nhìn lồng chim trống trơn, phân phó hạ nhân: "Mang cái lồng này xuống, cũng đưa tới phủ Lương đại nhân, nhắn cho hắn một tiếng, trong viện của ta còn có rất nhiều chim, nếu hắn thật sự tin những chuyện quỷ thần đó, ta gửi hết chim qua cho hắn cũng được."
"Vâng." Gã sai vặt gỡ lồng chim xuống, vội vàng rời đi.
Lâm Lạc mệt nhọc, vào nhà chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy bức tranh 《Phú Ngữ Đồ》 đặt ở trên bàn mình, hắn định cất vào trong ngăn tủ, chờ khi nào gặp lại cô nương kia sẽ trả lại cho nàng. Sau khi suy nghĩ, không ngờ hắn lại treo bức tranh kia ở trên vách tường bên trái chiếc bàn.
Đứng ở trước bức tranh, hắn một lần nữa chiêm ngưỡng nó.
Quỷ thần đồ được vẽ rất tốt, không biết là bút tích của vị đại sư nào? Nếu đây là một họa tác trong sạch, hắn nhất định sẽ mua giá cao. Nhưng nó lại xuất phát từ Quỷ Thị, là vật được chôn theo người chết, dù sao cũng có chút đen đủi.
Đáng tiếc!
~~~Hết chương 2~~~