Giờ Tuất một khắc, Đông Cung.
Dưới bóng đêm, mưa phùn kéo dài, trong Đông Cung giăng đèn kết hoa, ca múa nhộn nhịp, tiếng nhạc quanh quẩn bên tai nghe rất du dương.
Thái giám cầm theo ngọn đèn lưu li trong tay, phía sau dẫn theo một đám oanh oanh yến yến, bước chân vội vàng đi qua một hành lang dài, rẽ vào cửa sau thiên điện, lần lượt đưa những nữ tử đó đi vào.
"Mau mau mau." Thái giám thúc giục.
Lúc này trong điện hiện ra một cảnh tượng xa hoa lãng phí nhất, đèn lồng sặc sỡ treo cao, tất cả đều là rượu ngon món ngon. Phía trên xà nhà, màn lụa trong suốt nhẹ nhàng phất phới khắp nơi, chỉ thấy đông đảo nữ tử mặc váy áo mỏng dài, xương quai xanh lộ liễu, lắc lư nhảy múa giữa màn lụa.
Thái tử Lý Kỳ xoã tóc, trên người chỉ khoác một chiếc áo khoác màu tím, phanh ngực lộ vú, mùi rượu nồng nặc, đôi mắt còn che một tấm vải đỏ, đầy mặt dâm tiện đi giữa một đám mặt phấn hoa liễu.
"Nếu như để bổn thái tử bắt được, chắc chắn sẽ xử đẹp các nàng!"
"Thái tử, chúng ta ở đây! Tới nha!"
Lý Kỳ nghe thấy giọng nói yêu kiều quanh quẩn bên tai, càng thêm xúc động không thôi, cúi người, uốn cong đầu gối, hai tay liều mạng vồ trong không khí.
Lúc này, tiếng cười và tiếng nhạc trong điện đột nhiên im bặt.
Xung quanh là một mảnh yên tĩnh.
Lý Kỳ dừng tại chỗ, chất vấn: "Sao lại không hát nữa? Không hét nữa?" Trong khi nói, hắn vươn tay sờ soạng phía trước, lập tức sờ được một người, cười xấu xa nói, "Cuối cùng bổn thái tử cũng bắt được nàng, hiện tại xem nàng còn trốn thế nào."
Hắn gấp không chờ nổi tháo miếng vải che mắt ra, ánh sáng mãnh liệt đâm vào đôi mắt một lúc mới mở ra. Chỉ thấy người trước mắt không phải nữ tử kiều diễm, mà là một người mặc long bào màu vàng - Văn Đế.
Lúc này, thái giám và nhóm nữ tử đều thất sắc quỳ phục đầy đất.
Đồng tử Lý Kỳ bất chợt phóng đại, vô cùng kinh sợ, ngơ ngác lui lại phía sau mấy bước. Giờ khắc này, hắn giống như ngã vào Tu La địa ngục, cả người run rẩy, thân thể chậm rãi rũ xuống, quỳ trên mặt đất.
"Phụ...... hoàng."
Văn Đế nhìn bộ dáng thái tử giống như tiện dâm, giận dữ chỉ trỏ: "Súc sinh!"
Lý Kỳ rốt cuộc là thái tử một quốc gia, nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, nhất định sẽ là sỉ nhục của hoàng thất. Văn Đế hạ lệnh chém giết tất cả thái giám, cung nữ và những nữ tử hoa liễu kia. Sau đó hạ lệnh cấm túc thái tử trong từ đường Đông Cung, đóng cửa ăn năn.
Giờ Tý tới gần.
Lý Kỳ đã ăn mặc chỉnh tề quỳ gối trước tượng Phật ở trong từ đường. Ánh nến bên trong bị gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi vào mờ ảo lấp lánh. Hắn đã quỳ mấy canh giờ, hai chân sớm đã tê dại.
Khi hắn đang định đứng dậy hoạt động một chút, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu quỷ dị.
"Meo ~"
"Ai?" Lý Kỳ nhìn quanh bốn phía, không thấy gì bất thường.
"Meo ~"
Một bóng mèo nhanh chóng lướt qua tượng Phật ở trước mặt hắn, cuối cùng dừng ở trên cửa sổ. Đó là một con mèo đen gầy nhưng rắn chắc, dùng một loại tư thế ngạo kiều ngồi ở chỗ kia. Đôi mắt xanh lục mờ ảo xuyên qua bóng đêm, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
"Thì ra là một con mèo đáng chết!" Hắn đang định tới đánh nó.
Nhưng một mùi hương bất chợt tràn ngập ở trong không khí, trong nháy mắt khiến hắn đánh mất ý tưởng kia. Mùi hương kia, dường như thấm vào da thịt, giống như hoa anh túc khiến người mê muội.
"Thơm quá!" Lý Kỳ mê mẩn, hung hăng hít lấy mùi hương ở trong không khí, thèm thuồng nhìn mèo đen kia.
Mèo đen hiểu được suy nghĩ của hắn, thả người nhảy xuống cửa sổ, biến mất ở trong bóng đêm.
Lý Kỳ cầm lấy áo choàng, đuổi theo mùi hương.
Một đường đuổi tới Long Vương tháp!
Cửa tháp khép hờ, cái đuôi mèo đen chui vào trong khe cửa, giống như đang vẫy gọi hắn. Trong nháy mắt, đuôi mèo liền rụt vào trong.
Lý Kỳ thất thần, ma xui quỷ khiến đẩy cửa ra, đuổi theo vào bên trong.
Ánh nến trong Long Vương tháp ảm đạm, không thể nhìn thấy tượng thần Long Vương, chỉ vì năm đó Trường An lâu ngày không mưa, bá tánh cúng bái Long Vương cầu mưa, nhưng không có hiệu quả. Tiên hoàng tức giận, hạ lệnh dời tượng thần Long Vương ra khỏi hoàng cung, từ đó không hề dâng hương cúng viếng, vì thế bỏ trống nhiều năm, thỉnh thoảng mới có thái giám tiến vào quét dọn, thắp lên mấy ngọn đuốc.
Đôn Hoàng bích hoạ được đặt ở chính giữa tháp, vẫn được phủ một tấm vải đen có ký hiện quái dị, trên đỉnh tháp treo một chiếc đèn lồng hình bát giác, ánh sáng chiếu xuống, tràn lên ở trên tấm vải đen.
Lý Kỳ cúi người, hai tay cầm áo choàng mãng bào màu vàng, đi về phía trước hai bước, tìm bốn phía một cách thèm khát.
"Meo? Ngươi ở đâu? Ra đây! Ra đây để bổn thái tử ngửi ngươi."
"Meo ~"
"Ngươi ở đâu?"
Chỉ thấy mèo đen kia chậm rãi đi ra từ trong bóng đêm, đôi mắt màu xanh lục dường như dính đầy máu đen, cực kỳ đáng sợ, ngay sau đó nó nhảy lên, nhảy tới trên tấm vải đen rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Lý Kỳ nhanh chóng bước qua, vòng quanh bích hoạ tìm một vòng.
"Vì sao ngươi lại trốn bổn thái tử? Xuất hiện đi!"
"Meo ~" Tiếng mèo kêu được truyền ra từ dưới lớp vải đen, cực kỳ thê lương.
Lý Kỳ hưng phấn không thôi, nắm lấy tấm vải đen trước mắt, cố sức kéo một cái. Tấm vải đen bị xốc lên, Đôn Hoàng bích hoạ đột nhiên chiếu vào trước mắt. Nhưng kỳ lạ chính là, bích họa vốn chỉ mới phục chế được một phần mười, hiện tại vẫn còn nguyên vẹn, khuôn mặt mỹ nhân trong bích họa vẫn rất xinh đẹp, giống như tiên nữ, khiến Lý Kỳ không thể không mở to hai mắt nhìn.
"Đẹp! Đẹp quá!"
Mùi hương kỳ lạ càng ngày càng nồng, đúng là tản ra từng chút một từ trên người mỹ nhân.
Hắn không nhịn được vươn tay động vào khuôn mặt mỹ nhân. Dường như đó là một khối da thật, mềm mại mịn màng, dục vọng và xúc động trong lòng dâng trào, khiến bàn tay hắn chậm rãi trượt tới bờ vai như ngọc của mỹ nhân, ánh mắt si mê tham lam, ghé người tới gần, mãnh liệt hôn lên khuôn mặt mỹ nhân một cái.
Nhưng khi hắn mở to mắt, mỹ nhân có làn da trắng mịn đang dùng bộ mặt dữ tợn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt xinh đẹp không ngừng trào ra máu loãng màu đen.
"Ồ!"
Lý Kỳ trừng lớn đôi mắt, sắc mặt hoảng sợ, bước chân không ngừng thối lui về phía sau, sau đó đột nhiên ngã ngồi xuống mặt đất. Máu đen từ trong đôi mắt mỹ nhân trào ra, chảy theo những hoa văn ở trên bích hoạ xuống mặt đất, từng chút một nhuộm dần chiếc áo mãng bào của hắn......
Bên ngoài sấm chớp đan xen, mưa phùn đột biến, cuồng phong thổi quét, giống như những móng vuốt sắc nhọn xuyên qua bức tường hoàng cung.
Thái giám tuần tra đi qua bên ngoài Long Vương tháp, nhìn thấy đại môn mở ra, lập tức mang theo đèn lồng đi vào. Chỉ thấy tất cả tám cửa sổ trong tháp đều được mở rộng ra, bị mưa gió đập mạnh rung lắc. Tấm vải đen vốn được phủ lên trên bích hoạ có lẽ đã bị gió thổi bay xuống đất, mềm mại nằm ở bên cạnh cây cột một bên. Thái giám nhanh chóng đưa đèn tới gần, cúi người nhặt tấm vải đen lên.
Trong nháy mắt tấm vải đen bị nhấc lên, một khối thi thể thân hình vặn vẹo lộ ra phía dưới.
Thái tử Lý Tử người bê bết máu, chân tay đứt lìa, cả người bị xếp thành chữ "Vạn", khuôn mặt bị lột sạch da, trên mặt máu chảy đầm đìa còn có vài vết xước, hai mắt trừng lớn, chết cực kỳ thảm.
"A!"
Âm thanh kinh hãi cắt qua yết hầu......
Đèn lồng trong tay cung nhân rơi xuống mặt đất tắt ngúm!
Rất nhanh, một âm thanh kéo dài lẫn trong tiếng mưa: "Báo!"
Trong đêm bất chợt vang lên một loạt tiếng sấm.
Du Văn Đế vội vàng bật dậy từ trên long sàng, kéo vội quần áo ra khỏi nội điện.
Ông lập tức nhìn thấy một đám cung nhân thị vệ đang quỳ rạp đầy đất.
"Thái tử...... đã chết!"
~~~Hết chương 3~~~