Nghe thấy thái tử đã chết, Du Văn Đế chịu đả kích rất lớn, ngất tại hiện trường, đêm đó nằm liệt trên giường, đến rạng sáng hôm sau mới tỉnh lại. Ông lập tức hạ chỉ, đưa khối Đôn Hoàng bích hoạ đến chùa Thiển Sơn bên ngoài cung, để các cao tăng tụng kinh trừ tà.
Sau đó ra lệnh cho Đại Lý Tự và Kim Ngô Vệ điều tra rõ về vụ án này!
Trong lúc nhất thời, thành Trường An đều bàn tán xôn xao, nói rằng bích hoạ kia là tà linh. Mọi người đều rất sợ hãi, phòng trong phòng ngoài đều treo hoàng phù, thậm chí nhiều nhà giàu còn mời bà cốt vào phủ trừ tà, cầu lấy tâm an.
Lâm Lạc làm ngơ trước những chuyện bên ngoài cửa sổ, đang ở trong hậu viện của phủ vẽ tranh. Hắn xưa nay thích vẽ phong cảnh, trăm chim, vẽ từng con linh tước cực kỳ sống động.
Đột nhiên một cái lồng chim rơi xuống mặt bàn, làm gián đoạn nhã hứng vẽ tranh của hắn.
Lương Khải Chi một lần nữa tới cửa, trong bộ dáng giận dữ: "Trả lồng chim nát này cho ngươi."
"Chim đâu?"
"Chết rồi!"
"Ai trêu chọc ngươi? Thù địch như vậy?."
Lương Khải Chi vung tay áo lên: "Bên ngoài đã thành dạng gì rồi, ngươi còn có tâm tư vẽ chim ở đây? Ngươi có biết hay không, tối hôm qua thái tử đã chết trong Long Vương tháp. Thật trùng hợp, khối bích hoạ kia đang được đặt ở trong Long Vương tháp! Hiện giờ, trong cung đều rất hỗn loạn."
"Ta thì làm được gì!" Lâm Lạc cầm bút, tiếp tục vẽ lông chim của hắn, nhắc nhở, "Vụ án này đã có Đại Lý Tự tiếp nhận, ngươi là một Công Bộ thị lang, tạm thời quản tốt chuyện của mình là được, đừng bỏ lỡ tiền đồ của mình."
"Tiền đồ? Hiện giờ ta tự bảo vệ bản thân còn khó! Dù sao ta vẫn là người chủ tu khối bích hoạ, mạng người quan trọng. Đừng nói là mạng thái tử, ngay cả ta muốn đứng ngoài cuộc cũng khó."
"Đó là chuyện ngươi nên phiền não, không liên quan tới ta."
"A Lạc, đừng cứng đầu!"
Bàn tay cầm bút của Lâm Lạc đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn hắn, nhíu mày: "Ngươi đang nói gì vậy?"
Lương Khải Chi ấn hai tay trên bàn, sắc mặt nghiêm túc nói: "Từ hai năm trước ngươi từ quan, vị trí Đại Lý Tự Khanh vẫn luôn bỏ trống, đủ để chứng minh tiên hoàng và hoàng thượng đều đang đợi ngươi một lần nữa tiếp quản Đại Lý Tự! Chuyện của ta, cho dù ngươi mặc kệ, nhưng hiện tại thái tử đã chết, toàn bộ thành Trường An nhân tâm hoảng sợ. Ngươi thật sự định khoanh tay đứng nhìn, cả ngày trông chừng mấy bức tranh rách nát cả đời hay sao? Nếu như thế, ngươi đã uổng phí sự tin tưởng của tiên đế đối với ngươi."
"Đủ rồi!" Lâm Lạc giận dữ, ném cây bút trong tay.
Cán bút rơi xuống mặt đất, gãy thành hai đoạn, nghiên mực cũng bởi vậy bị nghiêng, mực nước bắn ra ngoài, phá huỷ bức tranh trăm chim trước mắt.
Ngay sau đó, hắn phất ống tay áo rời đi!
Đại Lý Tự Khanh, bốn chữ này là nút thắt trong lòng Lâm Lạc!
Lương Khải Chi ngàn vạn không nên, chính là động vào "Nghịch lân" của hắn......
Đêm dài hết sức, gió đêm nhẹ phẩy.
Một chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài chùa Thiển Sơn.
Bên ngoài chùa toàn là thị vệ Đại Lý Tự, trông coi cực kỳ nghiêm mật.
Lâm Lạc xuống xe ngựa, phân phó mã phu: "Ngươi quay về trước đi, sáng mai giờ Mẹo tới đón ta."
"Vâng."
Mã phu đánh xe rời đi.
Lâm Lạc khẽ nâng áo choàng, đi trên 32 bậc thang bằng đá chuẩn bị bước vào cửa chùa, nhưng bị thị vệ ngăn lại.
"Lâm đại nhân dừng bước."
Mặc dù hắn đã từ quan, nhưng nhóm đồng liêu ngày xưa vẫn thích gọi hắn một tiếng "Đại nhân".
Lâm Lạc tỏ vẻ khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao người của Đại Lý Tự các ngươi, đêm đã khuya mà vẫn canh gác ở đây?"
"Thái tử chết, hoàng thượng hạ lệnh đưa Đôn Hoàng bích hoạ đến chùa Thiển Sơn, sau đó ra lệnh cho Đại Lý Tự điều tra vụ án. Người không liên quan không được tới gần, vì vậy mong đại nhân đừng gây khó dễ chúng ta."
"Thì ra chuyện là như vậy." Lâm Lạc nghiêm mặt nói, "Nhưng ngày mười lăm mỗi tháng ta đều tới thiện phòng trong chùa tĩnh tọa một đêm. Thói quen này các ngươi đều biết. Mặc dù hoàng thượng hạ lệnh điều tra vụ án này, không liên quan với chuyện ta tĩnh tọa! Hơn nữa, ta biết được quy củ phá án, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng các ngươi."
"Nhưng......"
"Nếu có gì khó xử, các ngươi cứ gọi Ôn đại nhân tới."
Vừa nhắc tới thiếu khanh Đại Lý Tự Ôn Thứ, người nọ đã đi từ bên trong ra, trên người mặc một trường bào đen tuyền có mang lân giáp, uy phong lẫm liệt, đặc biệt bên hông hắn còn đeo thanh trường kiếm, khí tức bức người.
Người của Đại Lý Tự đều là cao thủ tuyệt đỉnh, chỉ có Lâm Lạc - Đại Lý Tự Khanh lúc trước, là quan văn tay trói gà không chặt. Ôn Thứ từng bắt hắn học vài chiêu phòng thân, nhưng Lâm Lạc lại bị thương đầy người, vì thế nên đành từ bỏ. Nhưng Ôn Thứ luôn cảm thấy hắn có khuyết điểm về khí, về lực, vì thế không biết kiếm từ chỗ nào một chén lớn mật rắn để cho hắn uống. Lâm Lạc không những không uống, ngược lại bệnh nặng một hồi, mấy tháng trôi qua vô vị! Ôn Thứ không biết mệt mỏi, suy nghĩ các loại biện pháp mài giũa hắn. Điều này cũng khiến cho hắn hình thành tiềm thức muốn chạy trốn khi nhìn thấy Ôn Thứ.
Sau đó Lâm Lạc từ quan, trên dưới Đại Lý Tự đều lan truyền, bởi vì Lâm đại nhân không chịu được sự nhiệt tình của Ôn đại nhân nên mới từ quan, nhưng nguyên nhân chân chính đến nay không người nào biết.
Lúc này Ôn Thứ nhìn thấy Lâm Lạc, khuôn mặt ngưng trọng vạn năm chợt nở nụ cười: "Ta đã nói hôm nay là ngày 15, Lâm đại nhân chắc chắn đến đây. Nhìn xem, bị ta nói trúng rồi."
Lâm Lạc cười cười: "Nếu ngươi đã biết, vậy có để ta tiến vào cửa chùa hay không? Hay vẫn không cho ta tiến vào?"
"Pháp lý cũng nằm trong nhân tình! Hơn nữa ngươi chính là Đại Lý Tự Khanh lúc trước, đương nhiên đủ mặt cho ngươi, đương nhiên có thể tiến vào." Ôn Thứ trực tiếp túm chặt cánh tay hắn, "Đi, ta tự mình mang ngươi vào trong."
Lâm Lạc không chịu nổi tính tình cuồng nhiệt của hắn, bị hắn kéo vào trong, sau đó đi theo chủ trì tới một gian thiện phòng trong chùa.
Chủ trì "A di đà phật" một tiếng, nói: "Lâm thí chủ, nơi này vẫn là gian thiện phòng vốn có của ngươi, ngươi an tâm ngồi thiền ở đây. Nếu cần gì cứ việc phân phó."
"Làm phiền."
"A di đà phật." Chủ trì lui ra ngoài.
Ôn Thứ đảo quanh căn phòng một lát, nói: "Lâm đại nhân, ta cũng không quấy rầy ngươi tĩnh tọa."
"Không tiễn!" Lâm Lạc ngồi ở trên đệm hương bồ, nhắm mắt lại.
Ôn Thứ xoay người đi ra cửa, bước chân dừng lại ở bên ngoài cửa, cố ý hắng cao giọng, phân phó mấy thị vệ bên ngoài: "Mấy người các ngươi đều lấy lại tinh thần cho ta, hiện tại khối bích hoạ đang được đặt ở Kiền Đường, không được cho phép bất luận kẻ nào đi vào. Ngoài ra, cứ cách hai canh giờ các ngươi hãy đổi gác một lần, hiểu chưa?"
"Vâng."
Ôn Thứ rất có thâm ý dùng khoé mắt liếc vào trong phòng một cái, lúc này mới vội vàng rời đi.
Lâm Lạc là người thông minh, tất nhiên biết hắn cố ý nói những lời kia, chính là muốn cho mình nghe thấy.
Đêm càng về khuya, chim chóc trên ngọn cây bên ngoài thiện phòng không biết bị cái gì kích thích, vẫn luôn ríu ra ríu rít không ngừng, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng lá cây xào xạc, khiến lòng người nôn nao.
Sau khi Lâm Lạc ở trong thiện phòng tĩnh tọa hai ba canh giờ, lập tức đứng dậy đi tới Kiền Đường, đúng lúc thị vệ bên ngoài thay ca, nhân lúc này hắn đẩy cửa đi vào. Trong phòng, ngọn đèn dầu đỏ bừng, trên giá cao đầy nến, khối bích hoạ được đặt ở phía trước một bức tượng Phật, xung quanh là hương và nến.
Hắn đi đến trước bích hoạ, cẩn thận đánh giá. Đó là một bức mỹ nhân đồ, ngoại trừ thuốc màu bị bóc ra và một vài vết trầy trên đó, những chỗ khác không có gì bất thường, nhưng mơ hồ có thể tưởng tượng được, nếu bức tranh này không bị phá hủy, nhất định là rất kinh diễm.
Chỉ là, hắn xưa nay không có hứng thú đối với mỹ nhân. Ngược lại, hắn lại bị chiếc gương đồng nhỏ trong tay mỹ nhân hấp dẫn ánh mắt.
Phía trên mặt sau của gương, dường như có khắc một con mèo màu đen!
~~~Hết chương 4~~~