Lâm Lạc đang chợp mắt trên xe ngựa hồi phủ, nghe âm thanh bánh xe lăn trên phiến đá xanh bên ngoài, giữa đôi mắt lim dim, dường như có một bóng đen yếu ớt vụt qua. Hắn mở cặp mắt trắng đen của mình, tất cả những gì hắn thấy lại là tre trúc mềm mại dùng để làm màn xe.
Lúc này xe ngựa đang đi trên đường, trời mới sáng sớm, nhiều tiểu thương đã bày quán ở hai bên. Lâm Lạc ngửi thấy mùi mì nổi lên bên ngoài liền xuống xe, ăn chén mì xong rồi mới trở về.
Hắn hồi phủ rửa mặt chải đầu xong thì trực tiếp đi nghỉ, tới buổi trưa mới tỉnh.
Ngay khi hắn vừa mới nghiêng người, lập tức nhìn thấy trong phòng có một tiểu sa di với cái đầu trần trụi, mặc quần áo nhà sư, đang cố gắng nhón chân lấy bánh hoa quế ăn ở trên bàn, có lẽ đã ăn hồi lâu, miệng dính đầy vụn bánh, tham ăn không biết.
"Ngư nhi?"
Nghe tiếng, tiểu sa di hoảng sợ, gót chân nhón lên lập tức chấm đất, tay nhỏ mũm mĩm khẩn trương nắm lấy vòng Phật châu treo trên cổ, hai hàng lông mày nhăn như con giun, chột dạ nhìn Lâm Lạc. Có thể thấy được "tiểu tiên tử" rất xấu hổ khi bị bắt quả tang, nhưng vẫn không quên thè đầu lưỡi mọng đỏ mềm mại liếm sạch sẽ bánh ở bên miệng.
Lâm Lạc đứng dậy, kéo áo khoác ngoài trên giá rồi mặc vào, ngồi xuống ở chiếc ghế hoa lê bóng loáng, thần sắc bình tĩnh, nhấp một ngụm trà trong tay, lúc này mới nhìn về phía tiểu oa đang đứng cách mình ba mét.
"Ăn ngon không?"
Tiểu sa di gật đầu.
"Chùa Tĩnh An không có hay sao?"
Tiểu sa di lắc đầu, lại vươn đầu lưỡi ra liếm bánh bên miệng một chút, hương vị bánh hoa quế quanh quẩn quanh mồm miệng, thật sự khiến người thèm thuồng!
Lâm Lạc buông chén trà, vẫy tay về phía nó: "Lại đây."
Trong giọng nói nhẹ nhàng có mang theo vài phần nghiêm khắc.
Tiểu sa di bước từng bước nhỏ tới trước mặt hắn, non nớt gọi một tiếng: "Cha."
Tiểu sa di này gọi là Lâm Ngư, là nhi tử của Lâm Lạc, hiện giờ đã 4 tuổi. Hai năm trước, không biết vì sao Lâm Lạc đột nhiên đưa nó tới chùa Tĩnh An ngoại thành Trường An, cạo đầu tĩnh tu, bắt đầu làm tiểu sa di. Người thân đều không khuyên nhủ được, cũng không kéo lại được. Mấy ngày đó, người trong phủ người hường xuyên khóc to gào lớn trước mặt hắn, cầu xin hắn giữ tiểu công tử tại trong phủ, nhưng Lâm Lạc rất kiên quyết, không hề đổi ý.
Cũng chính lúc ấy, Lâm Lạc từ quan!
Giờ phút này, Lâm Ngư đầu trọc, trước cổ đeo chuỗi hạt, thân thể nho nhỏ được quấn trong chiếc áo choàng rộng thùng thình, có vẻ cực kỳ đáng yêu, đặc biệt là cặp mắt to, long lanh giống như hai viên ngọc trai mượt mà trong sáng, chỉ là khi nhìn Lâm Lạc, trong mắt hiện lên một chút kính sợ.
Lâm Lạc giơ tay, vừa nhẹ nhàng phất phất bụi bánh ở trên miệng nó, vừa hỏi: "Quay về lúc nào?"
"Lúc cha đang ngủ."
"Khi nào đi?"
"Sư phụ bị bệnh, sợ con lây bệnh, vì thế cho người đưa con trở về, nói qua Tết Trùng Dương hãy quay lại."
Lâm Lạc "Ừ" một tiếng: "Hai tháng không gặp, con lại cao hơn."
Lâm Ngư chớp chớp mắt, vui mừng hỏi: "Cao bao nhiêu?"
"À......" Lâm Lạc vươn ngón trỏ, dùng ngón tay cái véo ra một khoảng cách, "Cao khoảng chừng này."
Lâm Ngư mở to miệng nhỏ ra cười, lộ ra hai chiếc răng nanh.
Khoảnh khắc sau, Lâm Lạc sai người làm thêm một mẻ bánh hoa quế mới bưng tới.
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, không ngừng ăn, hai chân nhỏ lắc tới lắc lui.
Lâm Lạc ở trong thư phòng nhỏ đọc sách, thường xuyên cố gắng liếc mắt nhìn về phía nó một cái, thấy nó ăn rất ngon lành, trong lòng cảm thấy vui vẻ, chỉ vì ngày thường Lâm Lạc đã quen với vẻ ngoài nghiêm khắc, tươi cười kia trong khoảnh khắc đã bị hắn che lại.
Bên ngoài thời tiết âm trầm, không thấy một tia nắng, khiến người cả ngày buồn bực chán nản, mệt mỏi.
Lâm Lạc đọc sách, viết chữ xong, Lâm Ngư đã ngủ say trên ghế hoa lê, người mềm như bông dựa ở trên ghế, gần như muốn rơi xuống dưới. Lâm Lạc đứng dậy đi qua, ngồi xổm trước mặt tiểu gia hỏa đang say sưa ngủ, mời hồ nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của nhi tử, tay nhỏ vẫn cần một nửa miếng bánh hoa quế.
Ánh mắt hắn đầy ân cần, hơi mỉm cười, nhẹ nhàng ôm Lâm Ngư lên, đáp đầu nhỏ ở trên bờ vai dày rộng của hắn, giống như một cục bông, cực kỳ bình yên!
Phúc bá quản sự trong phủ bưng bánh hoa quế tiến vào, trong miệng gọi: "Tiểu công tử......"
Ông vừa mới bước chân vào ngạch cửa, Lâm Lạc đã "suỵt" một tiếng.
Phúc bá nhìn lão gia nhà mình ôm tiểu công tử, lập tức nín miệng, đặt bánh hoa quế lên bàn, nói: "Lão gia, để ta mang tiểu công tử đi xuống nghỉ ngơi."
"Không cần!"
Lâm Lạc ôm nhi tử lên giường ngủ của mình, ngồi ở mép giường nhìn kỹ thật lâu.
Đứa nhỏ này, dường như đã béo hơn một chút!
Lâm Lạc quay trở lại thư phòng nhỏ, bắt đầu thu dọn những dòng chữ vừa viết, định sắp xếp lại rồi gửi tới cửa hàng tranh.
Phúc bá nhíu mày thật sâu, trong mắt lưng tròng, nói: "Lão gia, tiểu công tử còn nhỏ như vậy đã phải ở trong chùa Tĩnh An, thật sự khiến người đau lòng. Hay là......"
"Những lời này ngươi đã nói hai năm rồi, không mệt sao?"
"Ta thật sự không hiểu, lão gia rõ ràng rất thương tiểu công tử, vì sao phải tiễn nó đi, không chịu lưu lại bên người?"
"Ta đã có tính toán, ngươi không cần hỏi nhiều." Lâm Lạc lạnh giọng nói.
Phúc bá cúi đầu thở dài.
Sau khi Lâm Lạc thu dọn đồ xong, đột nhiên hỏi: "Hôm nay Phật gia có nghe diễn không?"
Phúc bá: "Gần đây Phật gia ngày ngày đều nghe diễn."
"Vậy ngươi đi nói với Phật gia một tiếng, nói rằng hôm nay ta rảnh, buổi tối sẽ mang theo Ngư nhi cùng xem, sẽ xem......《Chung Quỳ bắt quỷ》!"
......
Nam Thành Hý ngày ngày đèn lồng treo cao, nhạc khúc không ngừng, bắt đầu từ đầu tháng đã bị Phật gia đặt chỗ, để nhóm đào đó mỗi ngày đều thay đổi vở kịch và hát cho lão nghe.
Vị Phật gia này đã hơn 70 tuổi, là Đại Lý Tự Khanh đầu tiên nhận chức khi Cao Tông hoàng đế mở Đại Lý Tự. Lúc tuổi trẻ nhiếp lệnh quan trường, sấm rền gió cuốn, không sợ cường quyền, ngay cả Cao Tông hoàng đế cũng nể lão ba phần, tiên đế và hoàng thượng cũng không ngoại lệ! Cứ như thế, hiện tại trong thành Trường An không người nào dám kháng ý lão. Mặc dù lão nô này tính nết quái lạ, nhưng chưa từng làm việc gì thương thiên hại lí.
Lâm Lạc cũng do lão tự mình tiến cử vào Đại Lý Tự, lấy danh hiệu quan văn phá lệ ngồi trên vị trí Đại Lý Tự Khanh. Nếu không phải như vậy, hiện tại Lâm Lạc có lẽ đã là quan lớn ở Hàn Lâm Viện!
Sân khấu kịch sớm đã được dựng lên, gánh hát đang tấu nhạc phía dưới, Phật gia ngồi ở trên ghế dành cho khách quý, nhắm mắt lại lắng nghe.
Một lát sau có người tới báo: "Phật gia, Lâm đại nhân tới."
Chỉ thấy Lâm Lạc đang nắm tay Lâm Ngư đi vào rạp hát, hướng về phía ghế khách quý. Mấy năm nay, Phật gia vẫn luôn tức giận đối với Lâm Lạc, tức giận hắn năm đó từ quan không nói, còn không nghe người khác khuyên nhủ đã đem tiểu tôn tôn của mình tới chùa Tĩnh An.
Lúc này vừa nhìn thấy Lâm Lạc thì lão không nhịn nổi khịt mũi một tiếng, nhưng vừa nhìn thấy bên cạnh Lâm Lạc là tiểu nhân nhi, sự tức giận kia tức khắc dịu lại, hiện lên từ ái.
Lâm Lạc cúi đầu nói với Lâm Ngư: "Ngư nhi, mau hỏi thăm sư công."
Lâm Ngư cúi người, dịu dàng gọi một tiếng: "Sư công."
Phật gia vẫy vẫy tay, dịu giọng nói: "Tới, mau để sư công nhìn kỹ một cái."
Lâm Ngư bước chân ngắn nhỏ đi tới, Phật gia ôm nó ở trên đùi, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của nó, đau lòng nói: "Nhìn xem, Ngư nhi của ta gầy quá! Không có một chút thịt nào, cha con thật đủ độc ác, nhỏ như vậy đã đưa con tới chùa Tĩnh An, khiến con cả ngày chỉ được ăn những thứ không dầu mỡ đó, như thế sao có thể lớn lên được? Tiểu tôn tôn đáng thương của ta."
~~~Hết chương 6~~~