Sau khi Lâm Lạc ra khỏi Kiền Đường, vẫn luôn ngồi ở trong thiện phòng, đừng nói là chủ trì, ngay cả tiểu tăng đều không vào trong quấy rầy. Vậy hai cái bóng trên cửa sổ từ đâu mà ra?
Ôn Thứ nghe hắn nói những lời này, nhíu mày suy nghĩ sâu xa: "Vậy thì thật kỳ lạ, tiểu tăng kia từ nhỏ đã tu hành ở chùa Thiển Sơn, ngày thường rất ít nói, không nói lung tung, hơn nữa rất có Phật căn, trên dưới trong chùa đều nói hắn rất lương thiện. Khi ta hỏi hắn một số nghi vấn, hắn nhìn qua không giống như đang nói dối! Hơn nữa mỗi đêm giờ Sửu hắn đều tới thắp hương ở trong Phật đường, đi qua thiện phòng, vì thế không có khả năng sai sót về mặt thời gian. Quan trọng nhất chính là...... thi thể chủ trì được tìm thấy ở trong thiện phòng nơi ngươi tĩnh tọa. Nếu nói ai đó đã nhét người vào sau khi ngươi rời đi lúc sáng sớm, điều này cũng không có khả năng! Bởi vì lúc trời sáng, ta đã hạ lệnh sai người tuần tra khắp nơi trong chùa, hung thủ không có khả năng nâng thi thể vào đó ở dưới mí mắt ta!"
Như thế xem ra, sự hiềm nghi của Lâm Lạc lại tăng thêm một chút!
Lâm Lạc trầm mặc một lúc lâu, vẫn không nóng lòng giải thích, chỉ nhẹ giọng cân nhắc nói: "Đến tột cùng là ai muốn vu oan hãm hại? Vì sao phải đưa ta vào chỗ chết? Vụ án này và án mạng trong toà tháp Đôn Hoàng, còn có cái chết của thái tử...... có liên quan gì với nhau?"
Khi nói chuyện, Lâm Lạc bước lên hai bước, dừng trước khung cửa sổ sắt hẹp ở trong phòng giam, ngửa đầu nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài, trời vẫn đang mưa, không trung tối om một mảnh.
Hắn không hề cảm thấy lo lắng căng thẳng bởi vì bị giam trong này, đôi lông mày hơi nhíu chặt vẫn giãn ra một chút.
Thấy vậy, Ôn Thứ nóng nảy, vươn tay nắm chặt lấy cọc gỗ trước mắt, hỏi: "Lâm đại nhân, ngươi không muốn nói gì sao?"
"Nói? Nói cái gì?"
"Hiện tại tất cả đều chỉ hướng ngươi giết người!"
"Vậy ngươi tin sao?" Lâm Lạc nghiêng đầu.
"Ta đương nhiên không tin! Ngươi là một người tay trói gà không chặt, lấy đâu ra năng lực giết người?"
Lâm Lạc bật cười vì câu nói này: "Ôn đại nhân, ngươi có biết, nếu một người có tâm giết người, cho dù là ma ốm, hoặc là người nằm liệt trên giường, cũng sẽ có trăm phương ngàn kế đưa người vào chỗ chết."
"Ngươi......" Ôn Thứ nhất thời nghẹn lời, tức giận đến nỗi thái dương đều nổi lên gân xanh, "Ta đang tìm mọi cách giải vây cho ngươi, giờ lại khen ngược, ngươi không những không nóng vội, còn cố chấp muốn buộc tội lên trên người mình."
Lâm Lạc xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh như sương, đôi mắt như nước mùa thu, bình tĩnh kiên định, thản nhiên mở miệng nói: "Hiện giờ, ta cũng hết đường chối cãi, nên nói ta đã nói. Sau khi từ Kiền Đường trở lại thiện phòng, ta chưa từng gặp chủ trì, đây là lời khai duy nhất của ta. Những điều còn lại, giao hết cho Đại Lý Tự các ngươi điều tra làm rõ. Ta tin Ôn đại nhân nhất định sẽ trả lại công bằng cho ta."
"So với với trông cậy vào ta, không bằng chính ngươi tự điều tra!"
"Ta chỉ là một thứ dân, bị giam cầm trong lao, nếu muốn bước ra khỏi đại lao tự mình điều tra, chỉ sợ nhiều người lắm miệng sẽ khiến ta không rửa sạch được." Lâm Lạc đã nói như thế.
Ôn Thứ đang muốn mở miệng, một tên ngục tốt đã vội vã chạy vào, nói: "Đại nhân, Công Bộ Lương đại nhân tới, nói là muốn gặp Lâm đại nhân."
"Vào rồi à?"
"Hắn mặc quan phục, chúng ta không dám cản, hiện tại đang ở đại đường!"
Sắc mặt Ôn Thứ bất chợt trầm xuống. Hắn biết tính khí Lương Khải Chi thế nào, chỉ sợ lát nữa sẽ rất khó giải quyết.
Lâm Lạc mở miệng nói: "Đừng để hắn vào đây, việc này càng ít người nhúng tay càng tốt. Hơn nữa án mạng Đôn Hoàng còn chưa điều tra rõ, hắn cũng sẽ gặp nạn, lúc này không thể xảy ra chuyện. Ngươi hãy nói với hắn, bảo hắn đứng ngoài cuộc, đừng nhúng tay vào việc này."
Ôn Thứ nhìn Lâm Lạc đứng ở trong lao vẫn có phong độ nhẹ nhàng như cũ, buông một tiếng thở dài: "Được, ta sẽ tống cổ hắn đi. Đối với vụ án này cần phải điều tra như thế nào? Chỉ sợ phải chờ sau khi ta tiến cung bẩm báo với hoàng thượng rồi hẵng định đoạt."
Một lúc sau, nhà giam đều sạch bóng người.
Lâm Lạc một lần nữa hướng tầm mắt ra bên ngoài song sắt.
Trong miệng lẩm bẩm vài tiếng: "Giờ Tý? Bóng người?"
......
Ôn Thứ quay trở lại đại đường Đại Lý Tự, lập tức nhìn thấy Lương Khải Chi mặc một thân quan phục đang vội vàng đi lại ở bên trong, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Hắn chuyển hết những lời Lâm Lạc đã nói, Lương Khải Chi nổi trận lôi đình, cuối cùng dây dưa thật lâu ở Đại Lý Tự mới bằng lòng rời đi.
Hôm sau.
Bởi vì thái tử chết, toàn bộ hoàng cung đều treo vải trắng, hằng ngày các cung nhân ở Đông Cung khóc tang, cực kỳ thê lương.
Văn Đế thương tâm quá độ, nằm trên giường hai ngày, cả người gầy ốm rất nhiều, hốc mắt thâm lõm, thần sắc mệt mỏi. Văn Đế vừa mới đăng cơ mười tháng đã phải để tang con, đả kích như vậy giống như bị tảng đá đè lên người, khiến hắn suy sụp, mãi cho đến sáng hôm nay mới khá hơn một chút. Văn Đế ra khỏi nội điện, ngồi xuống phía sau ngự án.
Trên bàn, đều là những cuốn tấu chương do thông chính tư đưa tới, chỉ mới hai ngày không xem, chúng đã bị chất thành đống.
Lão thái giám tâm phúc Lý Dịch bẩm báo về vụ án: "Hoàng thượng, Đại Lý Tự thiếu khanh Ôn đại nhân vẫn luôn chờ ở ngoài điện từ tối hôm qua."
Văn Đế ho nhẹ một tiếng: "Cái chết của thái tử có tiến triển ư?"
"Vâng......"
"Nói!"
"Bẩm hoàng thượng, chùa Thiển Sơn đã xảy ra chuyện!"
"Chùa Thiển Sơn?" Văn Đế bất chợt nhíu chặt lông mày.
Một lát sau, Ôn Thứ tiến vào trong điện, tháo một thân lân giáp xuống, mặc quan phục ngày thường vào cung yết kiến.
"Thần tham kiến hoàng thượng!"
Văn Đế có chút lo lắng: "Đến tột đã xảy ra chuyện gì?"
Ôn Thứ bẩm báo: "Thần phụng mệnh điều tra vụ án thái tử, vận chuyển bích hoạ Đôn Hoàng vào chùa Thiển Sơn, cũng sai người nghiêm ngặt trông coi. Đêm đó, để Đại Lý Tự Khanh Lâm Lạc tiến vào trong chùa là thần thất trách. Vì niệm tình cũ, thần đã cho phép hắn đi vào, nhưng không ngờ chủ trì trong chùa lại chết ở trong gian thiện phòng của hắn. Cái chết...... giống đúc như thái tử. Hơn nữa, có tiểu tăng tận mắt nhìn thấy, nói là nhìn thấy chủ trì đi vào thiện phòng của hắn, vì vậy hôm qua thần đã lập tức mang binh bắt người, hiện tại đang giam giữ Lâm Lạc ở nhà giam Đại Lý Tự. Thần sợ quấy rầy hoàng thượng, vì thế chờ đến rạng sáng, mới sai người tới đây thông báo."
Nghe thấy vậy, sắc mặt Văn Đế biến đổi, nghiêng người về phía trước: "Vậy Lâm Lạc nói như thế nào?"
"Hắn chỉ nói chưa từng gặp qua chủ trì, sau đó...... không nói gì nữa." Ôn Thứ cúi đầu, tiếp tục nói, "Hoàng thượng, Lâm đại nhân hai mươi tuổi đã vào Đại Lý Tự nhậm chức, trung thành với triều đình 6 năm, làm người chính trực, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy. Hơn nữa, hắn không thù không oán với chủ trì chùa Thiển Sơn, cần gì phải giết người? Ngoài ra, nguyên nhân cái chết của chủ trì giống như thái tử, trong khi đêm hôm thái tử mất, Lâm Lạc không ở trong cung, mọi người trong phủ của hắn đều có thể làm chứng! Thần nghĩ, có người đang vu oan hãm hại."
"Thật ra ngươi rất trung thành với cũ chủ của mình."
"Thần chỉ nói theo lẽ công bằng."
Mặc dù Văn Đế hơi khó thở, nhưng ánh mắt vẫn mang theo khí thế và uy hiếp của đế vương gia. Văn Đế trầm tư, dường như đang suy tư gì đó, cũng đang tính toán điều gì đó. Sau đó sai thái giám Lý Dịch nâng đỡ mình đi đến trước mặt Ôn Thứ.
Ôn Thứ đứng thẳng người ở trong điện, nhưng ánh mắt theo bản năng trầm xuống khi Văn Đế tới gần.
Văn Đế trầm giọng, nói với hắn: "Vụ án này phức tạp, có chút quỷ quyệt, trẫm tất nhiên không tin Lâm Lạc sẽ làm những chuyện như thế. Mặc dù hắn đã từ quan, hai năm qua không đề cập tới việc quan trường. Nhưng lúc tiên hoàng băng hà đã có di mệnh, không cho phép trẫm dùng mệnh lệnh hoàng quyền, ra lệnh cho hắn một lần nữa giám thị Đại Lý Tự. Tuy nhiên, hôm nay bản thân hắn bị giam trong lao, cần phải tìm mọi cách giúp mình thoát tội. Trước mắt, người duy nhất có thể điều tra rõ vụ án mạng Đôn Hoàng bích hoạ, chỉ có hắn! Ôn Thứ, sao ngươi không lợi dụng việc này, buộc hắn ra tay!"
~~~Hết chương 9~~~